Sắc mặt của Nguyên Tửu lão tổ biên ảo, há miệng tựa hồ muốn nói gì, nhưng sau khi Long Hoè lão tổ nói xong tựa hồ mất hứng thú với Nguyên Tửu lão tổ, mà là có chút ngạc nhiên nhìn về phía Tiêu Bạch Vũ một bên, nói:
- Ô, ngươi cũng còn có chút ý tứ, tự mình cố gắng thành tựu Chân Linh rốt cuộc còn có chút tiềm lực. Thân là người thừa kế của tạp mao điểu lại học kiếm thuật thần thông của lão đối đầu hắn. Ha, học được ngược lại thật giống, ngay cả bản mệnh phi kiếm đều gây rồi!
Tiêu Bạch Vũ lại từ trong ngôn ngữ của Long Hòe lão tổ nghe ra điều gì, ngay sau đó hỏi:
- Xin hỏi tiền bối cùng khai thiên thất tổ là quan hệ như thế nào?
Nguyên Tửu lão tổ vì Tiêu Bạch Vũ vắt ra mồ hôi, chuyện hỏi thăm cùng chân người ta trực tiếp như vậy là rất phạm kỵ. Vị trước mắt ban đầu đây chính là sự tồn tại ngay cả Chân Linh đều có thể giết chết, hôm nay tự thân rời khỏi phiên ly thành tựu Chân Linh, thực lực tăng trưởng sớm đã không biết đạt tới cảnh giới bất trắc loại nào. Nếu ông ta giận dữ giết người thì làm sao bây giờ, giết Tiểu Bạch Vũ ngươi cũng xem như xong, nhưng nếu dính líu mình phải làm sao?
Không ngờ Long Hòe lão tổ đối với lần này cũng không chút kiêng kỵ đáp:
- Ha ha, khai thiên thất tổ, chịu ba vạn năm vinh dự, mỗi người vẫn lạc là kết quả gì? Chân tướng của lão phu vốn xuất xứ từ Giao đạo nhân không sai, nhưng lão phu cũng không phải là ông ta, chẳng qua là kế thừa một phần ký ức của ông ta mà thôi.
Mặc dù như thế, trong lời nói của Long Hòe lão tổ thổ lộ tin tức cùng với thân phận cũng đã đủ Nguyên Tửu cùng Tiêu Bạch Vũ hai người kinh hãi. Khai thiên thất tổ chẳng lẽ chưa rời khỏi phương thế giới này hay sao? Dựa theo Long Hòe lão tổ nói, tựa hồ tình huống của bảy vị lão tổ dường như rất không ổn.
Mà Long Hòe lão tổ tựa hồ bị Giao đạo nhân phú dư sinh cơ, thậm chí trực tiếp truyền thừa ký ức của Giao đạo nhân, nhưng ông ta lại không giống với Giao đạo nhân, có chút sai biệt về suy nghĩ và ý thức.
Trong lòng Lục Bình chợt động, nghĩ tới thân ngoại hóa thần bí thuật ban đầu Long Hòe lão tổ truyền thừa đến trong tay hắn, một ý tưởng to gan không khỏi xông ra từ trong đầu của hắn: chẳng lẽ...
Chính vào lúc này, Long Hòe lão tổ đột nhiên xoay người như cười như không nhìn về phía Nguyên Tửu lão tổ, hỏi:
- Dường như người đang sợ?
Nguyên Tửu lão tổ cuối cùng là sự tồn tại đứng đầu của phương thế giới này, tự cũng có cốt khí da mặt của ông ta, nghe vậy chẳng qua cười cười, đáp:
- Sự tồn tại cùng thực lực của các hạ tựa hồ vượt ra khỏi quá nhiều phương thế giới này có thể thừa nhận, thực có thể nói là một bất ngờ của phương thiên địa này. Thử hỏi sự tồn tại cùng thế lực đứng đầu của phương thế giới này có ai không sợ?
Long Hòe lão tổ cũng không để ý tới Nguyên Tửu lão tổ nói, ngược lại tựa hồ nhớ lại gì đó, đột nhiên chợt hiểu ra, nói:
- Lão phu nghĩ tới, tám ngàn năm trước dường như cũng có một tu sĩ đồng tông đồng nguyên của người xông vào Vẫn Lạc mật địa, còn cố gắng chém phạt bản thể của lão phu. Cuối cùng hắn bị lão phu trấn áp tới đất để làm phân bón, ngươi bởi vì đó mà đang sợ!
Sắc mặt của Nguyên Tửu lão tổ biến đổi, đang muốn há mồm giải thích, lại thấy Long Hòe lão tổ đã quay đầu đi không để ý tới ông ta nữa, mà có chút kỳ quái nhìn về phía Lục Bình, nói:
- Ngươi cũng là một người dị số, không ngờ người đó giáo hóa sinh linh ở phương thiên địa này, lưu lại truyền thừa lại có thể tạo như người là một sự tồn tại có thể tương đương so với lão phu như vậy. Trên người của ngươi có khí tức của người nọ, xem ra cũng từng được vật truyền thừa của người nọ. Tuy nhiên trên người của ngươi sao còn có khí tức của con tước nhi kia?
Lúc này Lục Bình cũng đã gỡ rõ xưng hô trong miệng của Long Hòe lão tổ có liên quan mấy vị khai thiên lão tổ. “Mẫu đại trùng” xem ra chính là Hổ đạo nhân, khai thiên thần khí chấp chưởng một mức lưu tồn cùng Thủy Tinh cung.
Tạp mạo điểu dĩ nhiên là là Bằng đạo nhân kẻ đối đầu với Giao đạo nhân rồi. Long Hòe lão tổ cuối cùng là sinh linh do Giao đạo nhân tự mình sớm thành. Mặc dù trong lòng Lục Bình hoài nghi Giao đạo nhân đã không còn là mình trong Long Hòe lão tổ nữa, nhưng hiển nhiên Long Hòe lão tố đối với Bằng đạo nhân cũng lòng mang chán ghét. Tiêu Bạch Vũ là Bằng huyết mạch lại chìm đắm với kiếm thuật truyền thừa của Giao đạo nhân, hiển nhiên cũng không làm Long Hòe lão tố vui vẻ.
Về phần “Tước nhi” xem ra là đang nói Loan đạo nhân rồi. Trên người Lục Bình có Loan đạo nhân bản mệnh linh vũ, còn có một chiếc khăn tay lưu hữu Giao đạo nhân thủ thư, trên người có khí tức của Loan đạo nhân bị Long Hòe lão tổ phát hiện xem ra khó tránh khỏi.
- Ban đầu lòng của bảy người so với trời cao, muốn khai thiên tích địa sáng lập phương thế giới, đây đúng là vẫn có khiếm khuyết. Linh Yêu nhất tộc thế yếu bị coi thường, cũng thành thịt cá cho nhân yêu hai tộc. Con tước nhi đó là tâm từ nhất, để lại Mộc loạn nhất mạch coi sóc sự trưởng thành của Linh Yêu nhất tộc, cố gắng làm hai người hai bên cùng có lợi, chưa từng nghĩ cũng suýt nữa làm hai tộc đều gặp diệt đính tai ương.
Long Hòe lão tổ vừa nói cùng ba người, vừa đưa tay chợt nhấc về phía Vẫn Lạc mật địa. Vạn Độc Thương Khung Bích vốn bị Lục Bình vỗ bể nát lần nữa dần dần khép lại, nói:
- Linh Yêu nhất tộc sinh trưởng thảm hại, thông linh càng khó hơn. Ý của lão phu khiến cho Vẫn Lạc mật địa lần nữa trở thành đất sinh sống của Linh Yêu nhất tộc, nhân yêu hai tộc đều không được xâm chiếm. Ý của ba vị như thế nào?
Nguyên Tửu lão tổ nói:
- Có tiền bối che chở, có người nào dám tiến vào Vẫn Lạc mật địa!
Lục Bình nhìn thấy Vạn Độc Thương Khung Bích mặc dù lần nữa dâng lên, nhưng độc vụ vốn tràn ngập trong Vẫn Lạc mật địa lại chưa từng xuất hiện, trong lòng hơi trầm ngâm nói:
- Dưới quyền của vãn bối cũng có hai vị Linh Yêu nhất tộc tu sĩ, vì Linh Yêu nhất tộc khai ích một chỗ đất sinh sống văn bối cũng không ý kiến. Tuy nhiên đúng như Nguyễn Tửu tiền bối nói, có Long Hòe tiền bối che chở, Vân Lạc mật địa đương nhiên vững như tường đồng vách sắt. Nhưng nếu tiền bối rời đi, Vạn Độc Thương Khung Bích tuy có thể đỡ nổi pháp tướng nhưng chưa hề chống đỡ được Thuần Dương!
Tiêu Bạch Vũ liền nói:
- Chẳng qua là đám ba người ta đồng ý sợ rằng không đủ. Linh Yêu nhất tộc từ trước đến giờ là thiên địa kỳ trân trọng mắt nhận yêu hai tộc, bọn ta nhiều nhất có thể ước thúc Bắc Hải, Đông Hải tu sĩ, những địa vực tu sĩ khác cũng không thể ra sức.
Long Hòe lão tổ muốn vì Linh Yêu nhất tộc khai ích nhất phương tinh thổ, nói thật bao gồm Lục Bình trong đó, mấy người đều có chút xem thường. Ngược lại không phải nói Lục Bình không ủng hộ, mà đúng như ba người nói trước đó, Lục Bình không nhận ra không có Long Hòe lão tổ, hết thảy trong Vân Lạc mật địa vẫn có thể đảm bảo được.
Trừ phi trong Vẫn Lạc mật địa có thể giống như nhân tộc tông phái thành lập linh yêu truyền thừa thế hệ hoàn thiện như vậy. Nhưng linh yêu cùng nhân, yêu hai tộc bất đồng, hai người sau có thể tự đi giác tỉnh linh trí, còn Linh Yêu nhất tộc muốn tự đi giác tỉnh linh trí tựa hồ càng nhiều hơn chỉ có thể dựa vào vận khí. Vì vậy linh yêu có thể làm được tới điểm này cũng cực kỳ khó khăn.
Long Hòe lão tổ rõ ràng hiểu ý tứ trong lời nói của ba người, nghe vậy cười nói:
- Các ngươi muốn ước thúc tông môn con em không phải là vì linh yêu bên trong sự che chở, mà là vì để tránh cho tu sĩ bên trong tông môn của các người xuất hiện chết chóc.
Thấy ba người hơi mang một tia biểu lộ kinh ngạc, Long Hòe lão tổ mỉm cười nói:
- Lão phu ở Vẫn Lạc mật địa từ ban đầu khai thiên đến nay hơn ba vạn năm, tuy bởi vì sự tồn tại của Vạn Độc Thương Khung Bích mà không cách nào cho gọi lối kiếp, vì vậy không cách nào hoàn toàn thoát khỏi chất giảo của bản thể. Vì đuổi thời gian nhàm chán, lão phu trong một địa này giáo thụ không ít vãn bối. Tu vi tài lực của bọn họ tích lũy đã đủ rồi, còn kém bất quá là trải qua lối kiến thoát khỏi hạn chế của bản thể mà thôi.