Chân Linh Cửu Biến

Chương 155: Bị truy nã




Dịch giả: Titan

Lục Bình tay cầm Thủy Tinh bát nhanh chóng cùng Lưu Tử Viễn và mọi người hội hợp. “Tam nguyên ngũ hành trận” đã bị phá, Ngưu Đại Tráng cùng mọi người thụ trọng thương. Lục Bình đành cùng Lưu Tử Viễn và những người còn lại tạo thành một trận pháp tàn phá. Lục Bình sử dụng định giai pháp khí Thủy Tinh bát vốn là cướp được từ trên tay của Phúc Hải Bang Nguyên Thế Không, từ phía sau đột tập. Nhưng hắn chỉ có thể đem một cái xúc thủ dây dưa trong nháy mắt. Thanh y nhận thấy Lục Bình cùng mọi người vẫn tổ thành trận thế, ngoan cố kháng cự, khinh miệt nói một câu: "Không thức thời vụ", rồi tám cái xúc thủ ở sau lưng từ những phương hướng bất đồng hướng mọi người đánh tới, lần này không ngờ đã sử dụng toàn lực.

Chính vào lúc mọi người đã chuẩn bị liều chết đánh một trận, thì ở trên trời không đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn, tám cái xúc thủ màu xám trắng đang múa may đánh tới bị một tia chớp xẹt từ trên không trung xuống đánh trúng, rồi giống như một bàn tay bị giật kinh phong không ngừng co giật.

Thanh y chân nhân cất một tiếng kinh hãi, liên tiếp thối lui về phía sau. Tám cái xúc thủ màu xám trắng bề mặt lam quang lấp lóe. Cái xúc thủ co giật liên hồi này cuối cùng cũng hồi phục trở lại được, ở phía trước thanh y chân nhân vũ động đem y bảo vệ lại.

Lục Bình cùng mọi người vốn là định liều mạng, ai ngờ sau một trận lôi điện này, ở trước mắt mọi người chợt xuất hiện một cái đào mộc kiếm dài 3 xích. Trên mũi kiêm có một trận lôi quang lấp lóe, rung rung chỉ về phía thanh y chân nhân đang nhanh chóng lùi lại phía sau. Thanh y chân nhân lạc giọng, quát hỏi:

- Là ai?

- Hừ!

Một tiếng "hư" lạnh truyền đến, một đạo độn quang lóe lên trước mắt mọi người. Một vị Chân Linh phái tu sĩ tuổi khoảng tam tuần đã có mặt ở trước họ. Thanh đào mộc kiếm khẽ rung lên, vui sướng bay quanh quẩn trên đầu của vị chân nhân mới tới.

Lục Bình cùng mọi người vui mừng. Người mới tới chính là Dương Huyền Mộc chân nhân đã gặp ở trên Hoàng Ly đảo.

- Tại hạ Dương Huyền Mộc Chân Linh phái Huyền Mộc phủ tu sĩ. Các hạ xem ra là Bắc Hải yêu tu Chương Bảo chân nhân rồi. Các hạ không ngờ lại hướng dung huyết kỳ tu sĩ xuất thủ, xem ra là đối với ước định của chúng ta không thèm để ý gì rồi.

Dương Huyền Mộc chân nhân lạnh giọng chất vấn.

- Chuyện nực cười.

Thanh y chân nhân cáu kỉnh quát:

- Bản chân nhân giết mấy tên dung huyết tiểu tu mà tính cái gì. Hôm nay người muốn ngăn trở thì bản chân nhân ngay cả ngươi cũng giết luôn.

Nói xong tám cái xúc thủ ở phía sau lưng thanh y chân nhân đã hướng Dương Huyên Mộc chân nhân cuốn tới. Tám cái xúc thủ này trật tự thản nhiên, phảng phất như tô thành một bộ trận pháp, đem Dương Huyền Mộc chân nhân vậy trong cái vòng thịt do tám cái xúc thủ tạo thành.

Hai đạo khí thế hùng hồn bốc thẳng lên trời. Những đám mây ở trên trời phảng phất như bị dọa, sợ bỏ chạy hết vậy. Lưu Tử Viễn quát lên một tiếng:

- Mau lui.

Lục Bình nhoáng một cái đã kéo Hồ Lệ Lệ đến bên cạnh mình. Những người khác thụ thương được Diêu Dũng cùng mọi người dìu dắt, nhanh chóng rời khỏi khi vực giao chiến của hai vị chân nhân.

Chính vào lúc mọi người vừa thối lui khoảng 100 trượng, thì ở phía sau lưng truyền đến một tiếng nổ cực lớn do pháp lực tạo ra đinh tai nhức óc, dư uy trong việc đấu pháp tán ra đem đảo san hô mọi người mới vừa nghỉ ngơi chấn nát đổ cả xuống dưới mặt biển. Nước biển bị lực lượng cường đại đẩy đi hình thành sóng lớn mấy chục trượng, phảng phất như sóng thần hướng theo hướng chạy của mọi người mà đuổi theo.

Lục Bình cùng mọi người lui một lúc liền 50 dặm xa mới tránh được phạm vi của hai vị chân nhân giao chiến. Lúc này ở trên mặt biển đã không còn thấy bóng dáng của hai người nữa, chỉ có tám cái xúc thủ to lớn giống như tám cây roi vẫn ở trên không trung múa động, đồng thời còn có một đòn tia chớp ở giữa tám xúc thủ không ngừng thoáng hiện.

Đây là lần đầu tiên Lục Bình cùng đoán đan kỳ chân nhân giao thủ, và cũng là lần đầu tiên thấy đoán đan kỳ chân nhân trong lúc đấu pháp. Các chân nhân trong lúc giở tay nhấc chân, mang đến những chấn động kinh người khiến cho Lục Bình rõ ràng nhận thức được sự khác biệt vô cùng to lớn giữa dung huyết kỳ và đoán đan kỳ.

Hai vị chân nhân đấu pháp không kéo thời gian quá dài. Đại biểu cho Dương Huyền Mộc chân nhân chính là lối quang cầu, đột nhiên bạo tán, tia chớp màu xanh nhạt lóe lên khắp mọi nơi. Tám cái xúc tu bị đánh trúng, một đạo kim quang sáng lóa từ những cái xúc tu tạo thành cái lao tù này thấu lộ ra mặt ngoài của kiếm quang, lập lòe những tia lửa điện, đem cái lao lung triệt để phá tan.

Một tiếng gào thét thê lương truyền tới. Tám cái xúc thủ bị thương cùng hướng về phía sau, rũ một cái, một đạo thanh ảnh chợt lóe lên trên trời rồi biến mất, chỉ để lại một giọng nói không cam lòng:

- Dương Huyền Mộc, hôm nay bại ở trong tay người bất quá là bởi vì bản chân nhân chưa ngưng luyện bổn mệnh pháp bảo mà thôi. Ngày sau gặp lại thù này ắt phải trả.

Một đạo thanh âm rành rọt truyền tới:

- Chương chân nhân thong thả mà đi. Dương mỗ tùy thời cung kính chờ đợi.

Dư âm của đấu pháp tản đi, Dương chân nhân đạp biển mà tới. Lục Bình cùng đám người Lưu Tử Viễn cùng nhau tiến lên bái kiến. Nghe Lưu Tử Viễn tự thuật những gì trải qua, Dương chân nhân đem ngọc giản cầm trong tay thần niệm xâm nhập vào, tức thời đọc được nội dung ở bên trong.

Mọi người thấy sắc mặt của Dương chân nhân ngưng trọng, không dám nói chuyện gì. Một lúc sau, Dương chân nhân đem ngọc giản thu lại, nghiêng đầu kỳ quái nhìn Lục Bình một cái, khiến cho Lục Bình cảm thấy vô cùng khó hiểu. Dương chân nhân hướng về phía Lưu Tử Viễn, cười nói:

- Xem ra quả nhiên là không vượt ra ngoài dự đoán của bổn phái, gần đây yêu thú ở yêu tộc hải vực biểu hiện dị thường, quả nhiên là do Kim Giao đảo ở sau lưng giở trò. Chuyện này ta đã biết. Kế hoạch đã định của bổn phái cũng không thay đổi. Bọn người tiếp tục ở yêu tộc hải vực săn giết yêu thú, đồng thời di động về phía nam, cần phải ở vào khoảng trước tháng 7 tới bên ngoài yêu tộc hải vực tại Thu Vân đảo tu tập. Đến lúc đó môn phái sẽ thông báo nhiệm vụ kế tiếp cho bọn ngươi.

Lưu Tử Viễn, Đỗ Tử Thắng, Phương Tử Ngôn ba người gật đầu vâng dạ, hiển nhiên là đã sớm biết điều này. Dương chân nhân dặn dò xong ba người, quay đầu có vẻ cổ quái nhìn về phía Lục Bình, hỏi:

- Ngươi chính là Lục Bình với dung huyết trung kỳ tu vi, lại ở Liễu sư thúc môn hạ luyện đan chuẩn đại sư Lục Tử Bình?

Lục Bình không rõ là có ý gì, chỉ đành hồi đáp:

- Vãn bối chính là Lục Tử Bình.

Dương chân nhân "ha, ha" cười một tiếng, nói:

- Có phải là người giết con trai thứ tư của Kim Giao đảo chủ không?

Lục Bình ngẩn người ra, nhớ tới mình đánh chết con nguyên thủy cự ngạc dung huyết tầng bảy kia đã từng bị ba con nguyên thủy cự ngạc xưng là lão tử. Chẳng lẽ con nguyên thủy cự ngạc này chính là con trai thứ tư của Kim Giao đảo đảo chủ hay sao?

Lục Bình không biết là phúc hay là họa nhưng mà nghe giọng nói của Dương chân nhân, cái Kim Giao đảo này hiển nhiên là nơi ở của một thế lực vô cùng cường đại. Đối với hắn mà nói, quyết không phải là một chuyện tốt gì. Lục Bình chần chờ, nói:

- Vãn bối hơn một năm trước đã từng đánh giết một con nguyên thủy cự ngạc dung huyết tầng bảy....

“Ti...."

Lục Bình còn chưa nói hết lời, thì Diêu Dũng cùng mọi người đã hít hà một hơi lạnh. Ngay cả bọn người Lưu Tử Viễn cũng mặt mày đầy vẻ khó tin.

- Hơn một năm trước hay sao? Tiểu tử này tu vi mới có dung huyết năm tầng thôi, không ngờ là có thể giết chết được một con nguyên thủy cự ngạc dung huyết bảy tầng.

Cần phải biết nguyên thủy cự ngạc ở trong yêu tộc có địa vị đồng đẳng với Bích Hải linh xà. Một con nguyên thủy cự ngạc dung huyết tầng bảy ở cùng cấp tu sĩ thường được xem là đại biểu cho sự vô địch.

Những dung huyết tám tầng tu sĩ khác thậm chí không phải là đối thủ, không ngờ lại bị Lục Bình một đối một, đánh chết như vậy.

Ánh mắt ủy dị của mọi người khiến cho Lục Bình không thể nào thích ứng. Rất may là Dương Huyền Mộc chân nhân cười ha hả, nói:

- Quả nhiên ngươi không hổ là đệ tử được Liễu sự thúc xem trọng.

Tiếp ngay sau đó, Dương Huyền Mộc đem gương mặt tươi cười thu lại, vỗ vỗ vai của Lục Bình, nói:

- Sư đệ, người gặp phiền toái rồi.

Nói xong, Dương Huyền Mộc chân nhân đem ngọc giản lấy từ trên người sa yêu tức là con yêu cá mập ra bóp một cái. Ngọc giản vỡ tung, ở giữa không ở trung hình thành một đạo thủy mạc, ở phía trên có một hình ảnh lung linh, không phải Lục Bình thì là ai khác?

Dương Huyền Mộc chân nhân trầm giọng nói:

- Lục sư đệ, Kim Giao đảo đảo chủ ở Bắc Hải yêu tộc có vị thế rất lớn. Ngươi giết con trai nhỏ của hắn, hình ảnh này chính là lệnh truy nã của ngươi rồi. Phần thưởng là một món pháp bảo. Cha cha! Sư đệ ngươi ắt là phải đối mặt với sự truy sát vô cùng vô tận của yêu thú rồi.

Lưu Tử Viễn thấy Lục Bình trong lúc nhất thời không biết phải làm như thế nào, liền vội hỏi:

- Dương sư huynh, huynh xem hiện giờ nên làm thế nào cho phải.

Dương chân nhân trầm ngâm một chút, nói:

- Kế hiện giờ thì Lục sư đệ ngươi tốt nhất là quay trở về Hoàng Ly đảo. Dù gì ngươi một khi đã bị bại lộ, chẳng những chọc cho bọn yêu tu truy sát, e rằng còn sẽ khiến cho kế hoạch săn giết yêu thú ở yêu tộc hải giữa bản phái và Bắc Hải các phái bị loạn đi.

Đỗ Tử Thắng cùng Lục Bình có một chút giao tình. Năm đó Lục Bình với luyện huyết kỳ tu vi, mạo hiểm hỗ trợ hắn ngăn trở minh chủ của Đồng Tu minh là Trương Chí Hòa, khiến cho Đỗ Tử Thắng lập được công lao rất lớn cho môn phái. Hiện giờ nghe nói Lục Bình bị yêu tụ thông tộc truy nã cũng đem sự lo lắng của mình nói ra:

- Dương chân nhân, chúng ta đã ở trong yêu tộc hải vực mấy ngày rồi. Hiện giờ để cho Lục sư đệ quay trở về khó tránh khỏi gặp phải yêu thú. Hiện tại lệnh truy nã e rằng đã ở trong yêu thú lan truyền ra rất rộng. Nếu mà đụng phải những con yêu tu hiểu biết chuyện này, như vậy thì Lục sư đệ lần này chẳng phải là dễ lọt vào miệng cọp rồi hay sao.

Dương chân nhân suy nghĩ một lúc, nói:

- Cũng được. Ở chỗ này có một vật nho nhỏ, sư đệ cầm lấy đeo lên trên mặt có thể biến đổi dung mạo của sư đệ, chỉ cần không bị yêu tu dùng thần thức cần thận dò xét thì có thể che lấp mà qua.

Lục Bình tiếp lấy một cái mặt nạ không biết là dùng cái gì chế thành, đặt lên trên mặt áng một cái, lập tức biến thành một vị đại hán mặt đỏ khoảng tứ tuần, biểu tình ở trên mặt có thể tùy tâm ý của Lục Bình mà nhất nhất bày tỏ ra ngoài. Quả thật là vô cùng thần kỳ. Chỉ có điều cái mặt nạ này không có cách gì ngăn chặn thần thức dò xét, nếu như người khác dùng thần thức cẩn thận quan sát thì có thể dễ dàng phát hiện ra mặt mũi chân thật của Lục Bình.

Diêu Dũng nóng lòng thấy Lục Bình đã che đậy được diện mạo của mình, liền vui vẻ nói:

- Nếu là như thế Lục sư đệ chẳng phải là có thể tiếp tục theo bọn ta chấp hành nhiệm vụ săn giết yêu thú rồi không?

Mấy ngày nay, mọi người đối với thực lực của Lục Bình đều có nhận thức đại khái nếu như Lục Bình tiếp tục lưu lại ở trong đội ngũ, chính xác là một đại trợ lực. Trần Luyện cùng mọi người trên mặt cũng đều hiện vẻ vui mừng.

- Không thể.

Dương chân nhân và Lưu Tử Viễn mấy người đồng thanh nói. Diêu Dũng bị ngữ khí nghiệm lệ của hai người giật nẩy cả mình, miệng vẫn còn lẩm bẩm hỏi:

- "Vì sao không thể?".

Lục Bình thấy Diêu Dũng không hiểu, vội vàng giải thích:

- Sư huynh, cái mặt nạ này của Dương chân nhân không hề ngăn che được thần thức tham tra dò xét. Huống chi trong yêu thú cũng có những thần thông bí thuật dị loại có thể dễ dàng nhìn thấu qua các loại ngụy trang. Sư huynh cùng mọi người vẫn còn phải kế tục ở trong yêu tộc hải vực thu hành nhiệm vụ. Yêu tộc hải vực nguy cơ tứ phía vạn lần không thể mạo hiểm.

Trên bầu trời và biển rộng quảng khoát vô biên, một đóa mây trắng dằn dặt nương theo gió biển mà không ngừng phiêu đãng. Đóa bạch vận này không ngừng biến đổi hình trạng nhưng cứ dọc theo hải vực phụ cận chuyển một vòng, sau đó một đại hán mặt đỏ đứng ở trên mây từ từ đáp xuống. Rất may là một phiến hải vực lớn này không có biến hóa gì lớn.

Hồng kiểm đại hán tiện tay bấm một đạo tỵ thủy quyết, đến một cái san hô đảo rồi chui xuống phía dưới. Ở nơi này có một tòa động huyệt xem ra đã lâu không có yêu thú cư trú rồi. Hồng kiểm đại hán đưa ở tay lên lau mặt một cái, một cái mặt nạ mỏng như cánh ve sầu rơi vào trong tay, hồng kiểm đại hán đã biến trở lại thành Lục Bình.

– Nơi này chính là giải yêu sào huyệt mà Lục Bình sử dụng để ẩn tàng ở trong yêu tộc hải vực suốt năm năm.

Lục Bình hôm đó cùng Lưu Tử Viễn đám người sau khi rời đi, cũng không trở về Hoàng Ly đảo. Ngoại trừ Lục Bình không cam lòng cứ như vậy mà trở về ra, nguyên nhân còn có lòng hiếu kỳ của hắn đối với Kim Giao đảo âm mưu, và mục đích của hành động săn giết yêu thú đại quy mô của Bắc Hải các phái lần này. Huống chi, còn có Lục Cầm lẫn nữa khẩn cầu.

Thanh loan điểu Lục Cầm mặc dù thần phục Lục Bình, trở thành tọa kỵ linh sủng của hắn. Nhưng Lục Cầm vẫn là một con yêu cầm ngạo khí mười phần, trừ Lục Bình, cho dù là Bích Hải Linh Xà cũng không để vào mắt. Chỉ có Đại Bảo quỷ tâm nhãn nhiều, còn có thể cùng cô nàng trò chuyện đôi câu.

Một con yêu thú một cao ngạo như vậy đột nhiên hướng Lục Bình hết lần này đến lần khác khẩn cầu, tự nhiên khiến Lục Bình coi trọng.

Thông qua cùng Lục Cầm đơn giản trao đổi, Lục Bình biết được Lục Cầm đây là muốn báo thù! Nơi này có một con dung huyết hậu kỳ Xích Hoàn điểu, là yêu thú đầu lĩnh ở khu vực này, là đệ bát yêu tướng thủ hạ của Kim Lân phủ Cẩm Lễ chân nhân. Con yêu cầm này cũng là tử địch của Lục Cầm.

Lục Cầm sau khi phụ mẫu qua đời, thừa kế sào huyệt cha mẹ lưu lại, trong này có một cái vị hình linh mạch. Lục Cầm cũng chính là bằng vào cái linh mạch này, mới có thể ở mấy chục năm ngắn ngủi lên cấp dung huyết trung kỳ.

Vậy mà, tin tức trong sào huyệt của Lục Cầm có linh mạch không biết làm thế nào bị con Xích Hoàn điểu kia biết được. Ỷ vào Cẩm Lỗ chân nhân thế lực, cùng Xích Hoàn điểu vốn có tu vi cao hơn Lục Cầm, Xích Hoàn điểu liền đem Lục Cầm đuổi ra khỏi lãnh địa của cô nàng, cường chiếm sào huyệt của Lục Cầm.

Lục Cầm ỷ vào tự thân hơi chiếm ưu thế về tốc độ phi hành, từ dưới vuốt trảo của Xích Hoàn điều chạy trốn, lưu lãng ở Yêu Thủ lĩnh phụ cận. Cả người mệt mỏi vì trận chiến này, Lục Cầm sau đó lại cùng Lục Bình tới báo thù. Chiến đấu liên tục mấy lần, cuối cùng nó bị Lục Bình dùng Nga Biểu đan bắt sống, trở thành linh thú của hắn.

Lục Bình không ngờ Lục Cầm còn có tao ngộ đến bực này. Nhớ tới năm năm trước, Lục Bình rời khỏi nơi đây, chính là bởi hắn không ngừng đánh chết dung huyết trung kỳ yêu thú ở gần Yêu Thú lĩnh, rước lấy một vị dung huyết hậu kỳ yêu tướng tới điều tra.

Chẳng lẽ yêu tướng tới điều tra chính là con Xích Hoàn điểu này? Xem ra chuyện này là không thể không giúp, Lục Cầm thần phục Lục Bình, ít nhiều gì cũng có chút yếu tố uy bức lợi dụ ở trong đó. Nếu Lục Bình lần này giúp Thanh Loan điểu báo thì đoạt sào huyệt, có thể khiến cho Lục Cầm hoàn toàn quy thuận.

Huống chi trong sào huyệt còn có cái vị hình linh mạch, cũng là vật mà Lục Bình thèm thuồng. Chỉ riêng điều này cũng đủ Lục Bình tính toán xử trí con Xích Hoàn điểu kia một phen.

Lục Cầm một tiếng ré dài, chở Lục Bình hướng tới sào huyệt trước kia của mình bay đi. Lúc này Lục Bình chẳng những biến đổi thành một đại hán mặt đỏ thô hào, mà bản thân tu vi cũng chỉ có dung huyết tầng ba. Đây cũng là kết quả mà Lục Bình từ trong Dung Huyết khố có được "Tàng linh thuật" tàn thiện tu luyện mà ra.

Lục Bình sau khi lấy được bộ bí thuật tàn thiện này, tự nhiên hiểu giá trị của bí thuật. Đoạn thời gian tiếp theo từ đó cho tới nay một mực tính toán tu luyện, đến bây giờ đã có thể đem tự thân tu vi che giấu xuống tầng ba mà không bị tu sĩ có thần thức mạnh hơn mình một chút phát hiện.

Lục Cầm nhận được sự cam kết toàn lực tương trợ của Lục Bình, nhất thời lộ ra ý khí phong phát, dọc theo đường đi cao giọng hát ca. Một vùng hải vực này vốn là lãnh địa của dung huyết trung cấp thấp cấp yêu thú, thấy một con dung huyết sáu tầng điên phong yêu câm khí thế hung hăng đi ngang qua, làm gì dám ra mặt ngăn cản, tất cả đều biến thành bà con của Lục Đại Quý, rút cổ rụt đuôi trốn.

Phía trước cách mấy dặm là một đảo nhỏ. Đó chính là sào huyệt của Lục Cầm ở trước đây. Lục Cầm chiến ý cao ngất, từng tiếng kêu khiêu khích ré dài, truyền đi thật xa.