Thiên Tương nhìn qua thần sắc cũng hơi có vẻ mỏi mệt. Đông Cực lão tổ tuy nói là đại tu sĩ bị Lục Bình làm bị thương nặng chỉ còn nửa thực lực, nhưng rốt cuộc vẫn là sự tồn tại tiếp xúc đến tầng thứ đại tu sĩ. Cho dù hợp lực của ba người là Mai Thiên Cầm, Thiên Tuyết lão tổ cùng với Thiên Tương vận chuyển trận pháp cuối cùng muốn giảo sát người đó đối với Thiên Tương mà nói cũng là một cuộc đấu pháp cực kỳ hung hiểm.
Thiên Tương nhìn thấy thần sắc của Lục Bình không phải là quá tốt, gật đầu một cái cẩn thận đáp:
- Bị Thiên Cầm sư thúc lấy hỏa thuật thần thông biến thành tro bụi, chết không thể chết lại rồi.
Kết quả này cũng không ngoài ý liệu của Lục Bình Thiên Cầm lão tổ sau khi lấy được một cọng Loan đạo nhân bản mệnh linh vũ công nhận, thực lực tự thân đề thăng hôm nay đang vào quá trình đột nhiên tăng mạnh. Tuy nói khoảng cách pháp tướng trung kỳ điên phong còn cách một đoạn, nhưng trong lớp đồng cấp tu sĩ đã là sự tồn tại vô cùng không tệ. Nếu lại mượn dùng lực tích chứa của linh vũ, có lẽ còn có thực lực có thể toàn thân thổi lui trong tay.
- Đã như vậy, sao người của Thượng Hải tông hôm nay vẫn trên Hàn Băng đảo?
Hôm nay đánh một trận, chẳng những với Chân Linh phái cùng Thương Hải tông hoàn toàn xé rách da mặt, hiện giờ Thương Hải tông đại tu sĩ đều bị người giết, có thể nói là đại bại thua thiệt thua. Thế lực của Thượng Hải tông trên Hàn Băng đảo hiển nhiên cũng không cần thiết để lại.
Thiên Tượng chần chờ một chút, đáp:
- Nếu là hoàn toàn đuổi Thượng Hải tông ra khỏi Hàn Băng đảo, bôn phái sẽ chiếm cứ Hàn Băng đảo linh thạch khoáng mạch gần năm thành phần ngạch. Như vậy có thể gặp phải Bắc Hải các thế lực lớn nhỏ bắn ngược hay không?
Lục Bình hơi hơi ngạc nhiên, không hiểu hỏi:
- Ai dám?
Lần này đến phiên Thiên Tương thấy buồn cười rồi. Đây là hắn hỏi một vấn đề ngu xuẩn rồi. Hôm nay Lục Bình cường thế trở về, hai vị đại tu sĩ bị một mình hắn đánh phải lột mũ bỏ giáp, một chết một trọng thương, lúc này người nào ăn no chống đỡ dám đối nghịch với Chân Linh phái?
Đây cũng là chỗ Lục Bình có chút kỳ quái cùng bất mãn. Chuyện như vậy đừng bảo là Thiên Tuyết lão tổ lão mưu thâm tính toán sẽ không coi thường, chính là lấy Thiên Cầm lão tổ khôn khéo cũng không đương nhiên không muốn.
Thiên Tương một thời gian cũng suy nghĩ rõ ràng nguyên nhân thần sắc không vui của Lục Bình, nụ cười trên mặt không khỏi thu liễm, nói:
- Thiên Tuyết sự bá tổ trước đó bị trọng thương, sau đó cùng Đông Cực lão tổ đấu pháp lần nữa dẫn động thương thế. Thiên Cầm sự bá một mực coi sóc.
Thì ra là như vậy, trong lòng Lục Bình căng thẳng, vội vàng đi tới trong Băng cung, vừa đi vừa nói:
- Chuyện trên Hàn Băng đảo tạm thời do sư huynh chủ trì, phải tận lực đuổi Thượng Hải tông tu sĩ rút lui cùng với phá hư chi mạch rải rác do bọn họ chưởng không trước khi đuổi hoặc là tiêu diệt họ. Nếu những tông môn khác nhúng tay hoặc là thừa dịp cháy nhà hối của, tiên lễ hậu binh, lúc này bổn phái không cần khách khí đối với bất kỳ người nào!
- Sư đệ hãy yên tâm!
Thiên Tượng thần sắc vui mừng, trên mặt lóe ra ý hưng phấn nhao nhao muốn thử.
Cho tới nay, theo Chân Linh phái tu sĩ đời thứ ba quật khởi, đặc biệt là người thân cận cùng Lục Bình trong ngày thường, chẳng những thực lực để thăng vượt xa những đồng
môn khác, chính là có thể gánh vác chức trách cũng nhiều là tính chất độc đương một mặt. Cảnh này khiến địa vị trong tông môn của bọn họ lấy được đề thăng cực lớn, dần dần nắm giữ quyền phát ngôn của tông môn. Hơn nữa chức trách gánh vác càng nặng, có thể có được tông môn ngạch ngoại tư nguyên tu luyện bồi thường cũng càng nhiều, dĩ nhiên đề thăng thực lực tự thân càng nhanh.
Thiên Tướng mới vừa lên cấp pháp tướng kỳ không lâu, chính là thời điểm thực lực cần cấp tốc đề thăng, đương nhiên hy vọng có thể lấy được càng nhiều cung ứng về tư nguyên tu luyện hơn. Vốn hắn còn đang lo lắng bởi vì hiềm khích giữa lão sư một mạch cùng chưởng môn một mạch sẽ khiến cho mình đã bị chưởng môn một mạch ngày càng cường thể chèn ép. Hắn không ngờ Lục Bình dễ dàng giao chuyện chỉnh đốn Hàn Băng đảo loạn cục cho hắn tới trông coi như vậy.
Mặc dù đây chỉ là một cơ hội tạm thời, hơn nữa càng giống như là một lựa chọn vạn bất đắc dĩ, nhưng Lục Bình có thể đem cơ hội này nhường cho bản thân hắn đã biểu đạt rõ ràng ý tứ trong đó.
Lục Bình mới đi vào Băng cung, chạm mặt liền thấy Thiên Xương lão tổ vội vã đi ra phía ngoài. Thiên Vương lão tổ nhìn thấy Lục Bình cũng sững sờ, nhưng lập tức vui vẻ hỏi:
- Lục sư điệt trở lại rồi, Thái Huyền tông đại tu sĩ đuổi kịp không?
Trước đại chiến, bởi vì phải phòng bị những môn phái khác dòm ngó Hàn Băng đảo, Thiên Vương lão tổ một mực không hề tham dự đại chiến. Tuy nhiên Lục Bình biết ông ta vẫn luôn ở đây, chẳng qua là làm hậu thủ một mực không hề ra mặt mà thôi.
Lục Bình lắc đầu một cái, tiếc nuối đáp:
- Bị người đó trốn thoát rồi. Người đó thực lực ngược lại có chút không ngờ, nhưng lão ta cũng không quá tốt. Lão ta mạnh mẽ khai ích không gian bí thuật tất nhiên sau lưng bị thương nặng, hơn nữa bị đệ tử chém nửa đoạn cánh tay.
Lục Bình dừng một chút, thấy Thiên Vương lão tổ cảnh tượng vội vã, thuận miệng hỏi:
- Sư thúc đi đâu vậy? Thương thế của sự thúc tổ ra sao?
Thiên Vương lão tổ đáp:
- Sư thúc bị thương không nhẹ Thiên Cầm sư muội đang hiệp trợ trấn áp thương thế. Lúc sư điệt tới cũng vừa đúng lúc. Trước đó bởi vì sư thúc trọng thương, trong hốt hoảng cũng quên xử lý thế lực của Thượng Hải tông trên Hàn Băng đảo. Lần này song phương nếu xé rách da mặt, bổn phái dĩ nhiên cũng sẽ không khách khí đối với Thượng Hải tông.
Lục Bình cười nói:
- Sư thúc không cần gấp gáp. Thiên Tượng sư huynh đã dân tông môn đệ tử đi rồi. Chỗ mà Thượng Hải tông trú thủ hiện giờ xem ra đã nhận được tin tức tất nhiên loạn làm một đoàn. Có sự huynh một người hắn đủ đối phó cục diện.
Thiên Vương lão tố thần sắc vui mừng, hiểu được đây là ý tứ của Lục Bình, trong thần sắc mang một tia cảm kích, nói:
- Như vậy đa tạ sư điệt ngươi!
- Sư thúc nói gì vậy?
Lục Bình vội vàng khoát tay nói:
- Thiên Tương sư huynh đủ để đối phó cục diện trước mắt. Đệ tử đi trước xem một chút thương thế của sư thúc tổ.
Thiên Vương lão tổ gật đầu cười nói:
- Có sự điệt người ở đây, hai vị đại tông sự liên thủ, thương thế của sự bá đương nhiên có thể khống chế. Tuy nhiên lão phu vẫn đi để mắt tới tiểu tử kia một chút. Dù sao cũng lần đầu tiên chưởng khống cục diện như thế, khó tránh khỏi có chút sai sót. Lão phu âm thầm cũng có thể vì hắn tra lậu bổ thiếu.
Lục Bình cười cười, từ biệt Thiên Vương lão tổ đi tới trong tu luyện mật thất của Thiên Tuyết lão tổ, thấy Thiên Cầm lão tổ gương mặt vẻ lo âu nhìn Thiên Tuyết lão tổ đang tu luyện trước mắt.
Sắc mặt của Thiên Tuyết lão tổ tái nhợt thỉnh thoảng dâng lên một trận đỏ bừng không bình thường. Trên mặt đất trước người có một vùng vết máu đang kết thành hàn bằng màu đỏ.
Thiên Cầm lão tổ nhìn thấy Lục Bình trở về, ra hiệu hắn không nên quấy rầy Thiên Tuyết lão tổ tu luyện. Hai người lại lần nữa đi ra khỏi mật thất..
- Sư thúc, thương thế của sự thúc tổ ra sao?