Chân Linh Cửu Biến

Chương 1532: Liên phiên đại chiến (tiếp - 4)




Nói đến trong đạo đàn thế giới, Lục Bình cùng vị Vô Giới lão tổ thiếu chút nữa từng có một lần mặt đối mặt giao thủ. Tuy nhiên khi đó Lục Bình cơ cảnh, dưới đám người Vô Giới lão tổ tiêu trừ tuôn ra trùng vậy. Mặc dù như thế, Lục Bình cũng hiểu, Vô Giới lão tổ sợ rằng phải mạnh hơn nhiều nếu so với Thái Huyền tông “Phong Vũ Song Tiên” đại tu sĩ mà hắn gặp được.

Sau khi Lục Bình xuất hiện, vị Vô Giới lão tổ mặc dù khó nén thần sắc khiếp sợ, còn Đông Cực lão tổ trong tầm mắt hoảng loạn chưa hề có. Khi Lục Bình càng thêm châm chọc tố khổ Đông Cực lão tổ, vị Vô Giới lão tổ ở một bên cùng an tĩnh đáng sợ. Ánh mắt thâm thúy chính là Lục Bình một thời gian cũng nhìn không thấu ý nghĩ của lão ta cực kỳ giống một con rắn độc chập phục.

Trong lúc Đông Cực lão tổ giận dữ xuất thủ, vị Vô Giới lão tổ đột nhiên bạo khởi xuất thủ, toàn lực thi triển thần thông uy năng chính là Lục Bình cũng kinh ngạc. Vị Vô Giới lão tổ rõ ràng là một vị pháp tướng hậu kỳ điên phong tu sĩ!

Hiển nhiên, chuyến đi đạo đàn thế giới mấy năm trước khiến cho tu vị của vị Thái Huyền tông đại tu sĩ cũng nhận được đề thăng cực lớn!

Lục Bình không thèm để ý Đông Cực lão tổ xuất thủ. Hắn thậm chí ngay cả linh bảo trong tay đều không tế lên. Chẳng qua là tiện tay điều động thiên địa linh khí cùng với hơi nước bốn phía tạo thành một đạo thủy hành tuyền qua, đem Đông Cực lão tổ thần thông pháp thuật một hợp nuốt vào trong đó. Thủy hành tuyền qua cuối cùng mặc dù hỏng mất, nhưng Đông Cực lão tổ thần thông cũng đồng thời bị hóa giải.

Lục Bình đối mặt Vô Giới lão tổ lấy linh bảo trong tay diễn hóa vô thượng thần thông, tuy nói hắn trịnh trọng mấy phần, nhưng Chân Linh Chi Kiếm biến thành thông thiên kiếm quang giống như muốn khai thiên tích địa chém xuống vậy. Chính là bất kỳ một loại vô thượng thần thông dưới kiếm thuật thần uy bực này cũng khó mà địch nổi, khó thoát số mạng bị phá giải.

Vào lúc Đông Cực lão tổ bị Lục Bình dễ dàng hóa giải tấn công, cố gắng xuất thủ lần nữa thị triển thần thông. Khi đó Vô Giới lão tổ thần thông cũng bị Lục Bình một kiếm bổ phải tan thành mây khói. Không chờ Lục Bình có động tác, trước đó vị Vô Giới lão tổ đại tu sĩ khí thế hung hăng, khiến cho Lục Bình đều sinh ra mấy phần ý kiêng kỵ nhưng như là con chuột vậy đột nhiên xoay người chạy phút cho xong!

Lần này cũng ngoài dự liệu của mọi người. Sau khi Lục Bình một kiếm phá giải Vô Giới lão tổ thần thông, Chân Linh Chi Kiếm lập tức chém tới phương hướng chỗ trước Vô Giới lão tổ, không ngờ cũng chém vô ích.

Đông Cực lão tổ mới vừa hai tay ngưng tụ ra một đạo thần thông đột nhiên thấy sau lưng Vô Giới lão tố không ngờ lại vô sỉ chạy trốn, hèn hạ hơn chính là người này hiển nhiên đem lão làm người kết thúc. Vô luận nói từ ân oán của song phương, hay trình độ khó dễ, Lục Bình đều không lý do gì buông tha Đông Cực lão tổ đuổi theo giết Vô Giới lão tổ thoát được xa hơn.

- Vô Giới tiểu nhi, hèn hạ!

Đông Cực lão tổ giận đến tức miệng mắng to, mà khi thấy Lục Bình quả thật đem lực chú ý đặt hết trên người của lão, hiển nhiên là đánh chủ ý giữ lại một người trước, Đông Cực lão tổ trong lòng càng thêm khủng hoảng. Có Vô Giới cùng lão liên thủ đều chưa chắc là đối thủ của người trước mắt, huống chi Vô Giới hôm nay bỏ lại mình lão rất không nghĩa khí chạy rồi!

Càng nghĩ càng thêm tức giận, Đông Cực lão tổ thậm chí bất chấp Lục Bình muốn ra tay đối phó lão, trong miệng không khỏi lần nữa mắng to:

- Nhìn lầm tiểu nhi, ngươi vô si a! Lão phu thành quỷ cũng không bỏ qua cho ngươi!

Nơi xa Vô Giới lão tổ cũng không quay đầu lại, sau lưng Đông Cực lão tổ mắng chửi truyền tới, ngược lại chui trốn nhanh hơn!

Dưới tình huống này, vô luận đổi lại là ai cũng xuất thủ đối phó Đông Cực lão tổ trước. Nhưng Đông Cực lão tổ dưới tình thế cấp bách vẫn tránh ra bên cạnh. Tránh một cái này không chút hữu dụng, hoàn toàn chính là nhường ra đường đuổi theo Vô Giới lão tố.

Nếu ngươi muốn buông tha Lão Tử làm điếm bối, Lão Tử dựa vào cái gì vì ngươi cản ở phía sau. Lão Tử vừa khéo chính là muốn tránh ra con đường để đuổi theo ngươi.

Không thể không nói lúc này đầu óc của Đông Cực lão tổ đã không còn tỉnh táo. Thời điểm này Lục Bình làm sao có thể buông tha lão đi đuổi Vô Giới lão tổ, Đông Cực tránh ra hay không căn bản không bất kỳ ý nghĩa gì, hoàn toàn chính là đang giận lấy vậy. Nhưng một khắc Đông Cực tránh ra, sự xấu xa trong nhân tính của hai người cùng bại lộ lâm ly tân trí.

Phản ứng kế tiếp của Lục Bình càng thêm ngoài ý liệu Đông Cực. Lục Bình lại có thể quả thật không để ý đến lão, một bước bước ra đã đến ngoài mười mấy trượng, đây là muốn đuổi giết Vô Giới lão tổ trốn chạy sao?

Đông Cực lão tổ không biết Lục Bình tại sao lại như vậy, nhưng cảm giác tìm được sự sống trong cái chết nhất thời làm lão ta mừng rỡ như điên. Lục Thiên Bình đó không ngờ lại buông tha mình sao?

Sự thật chứng minh, Vô Giới lão tổ trong nháy mắt liền trải qua thời khắc tối hậu lên voi xuống cho của cuộc đời. Vào lúc Đông Cực lão tổ trong nháy mắt tràn đầy vui mừng khó có thể tin, Lục Bình một bước bước ra mười mấy trượng đột nhiên quay đầu một chưởng đẩy về hư không phía lão!

Đông Cực lão tổ cũng cảm giác một chưởng của Lục Bình trong nháy mắt bẻ gãy hết không gian mười mấy trượng, lập tức xuất hiện trước người của lão. Cự lực mãnh liệt vô lên truyền tới tựu như áp lực cường đại vùi thân người với biển sâu vạn trượng!

Đông Cực lão tổ trong nháy mắt cảm giác được hít thở không thông. Mặc dù lão ta đã đem hết toàn lực giãy giụa, thế nhưng Lục Bình một chưởng này lại bao phủ bốn phương tám hướng của Đông Cực lão tổ. Loại cảm giác gió thổi không lọt, làm lão ta không chút nhanh chóng chỗ trống để nhảy nhót tránh né, chỉ có thể đem hết toàn lực đón đỡ một chưởng bất thình lình của Lục Bình!

Phốc!

Mặc dù Đông Cực lão tổ đã hết sức ngăn cản, nhưng trong nháy mắt đó, quanh thân Đông Cực lão tổ trong nháy mắt bị đè ép. Xương sườn của bộ ngực toàn bộ bẻ gãy. Máu đỏ tươi chẳng những từ trong miệng của lão tuôn mạnh ra, chính là trong vô số lỗ chân lông trên dưới quanh thân cũng bắt đầu thẩm ra giọt máu đỏ tươi.

Nhưng Đông Cực lão tổ vẫn ở chỗ cũ may mắn, may mắn lão tiếp nhận một kích này của Lục Bình, may mắn lão rốt cục có cơ hội sống sót. Bởi vì Lục Bình sau khi phát ra một chưởng, tựa hồ đối với thực lực của tự thân cực kỳ tự tin, cũng không xuất thủ với Đông Cực lão tổ nữa. Mà hắn thừa dịp lực phản chấn của một chưởng này trong nháy mắt phi độn về phía trước, đi đuổi theo Vô Giới lão tổ!

Lục Thiên Bình này khinh thường rồi! Lão phu mặc dù bị một chưởng của hắn làm trọng thương nội phủ, nhưng lão phu sinh cơ vẫn còn. Một chưởng này không lấy tánh mạng của lão phu, càng không gây thương tổn được tu vi căn cơ của lão phu, nhiều nhất bất quá là tạm thời ảnh hưởng thực lực của lão phu phát huy thôi.

Thực lực phát huy...

Đông Cực lão tổ sắc mặt như đất. Thời điểm một chưởng của Lục Bình phách không mà đến, Thiên Tuyết lão tổ cùng với Mai Thiên Cầm bị trọng thương lúc trước đã một trước một sau chặn lại lão ta.