Nếu nói đáy biển một địa chỉ dĩ nhiên là Phi Linh đảo. Pháp tướng sơ kỳ tu sĩ còn lại trừ mấy vị đặc thù ra, tuy biết ẽ có một chỗ mật địa như vậy, nhưng cũng không biết đó chính là Phi Linh đảo đại danh đỉnh đỉnh.
Mai Thiên Cầm sắc mặt trầm xuống, nói:
- Hồ nháo, theo người nói như vậy, mấy chức ti trọng yếu của bổn phái cũng không có người chủ trì, những người đó nên đền bù như thế nào?
Lục Bình cũng không vì thế mà động lòng, nói thẳng:
- Chức ti của Thiên Thuật sự bá giao cho Lý Thiên Như sự tỷ xử lý. Thiên Như sư tỷ làm việc lâu bên người chưởng môn, nếu có thể tiếp chưởng chuyện này, cũng có thể phương tiện chưởng môn chỉ huy điều dụng đối với bổn phái tư nguyên tu luyện.
Thiện Thuật nhất thời cả giận nói:
- Ngươi nói lão phu không thể đảm nhiệm chức này, còn trở nhiều chưởng môn phái điều chế từ nguyên tu luyện sao?
Nếu Thiện Thuật đem chuyện nói rõ, Lục Bình hiển nhiên cũng không cất giấu, mà là nghiêm mặt hỏi lại:
- Xin hỏi sứ bá, bổn phái đệ tử Huyền Vi chính là tầm quáng sự duy nhất, đệ tử từng du lệnh môn phái hơi nghiêng nhiều hơn trên tư nguyên tu luyện. Vì sao người này cũng chưa từng lấy được nửa điểm trợ giúp?
Thiện Thuật lão tổ nghe vậy cười khẩy đáp:
- Chính là cái tên tầm quáng sự mang danh hiệu của người nghênh ngang khắp nơi đó sao? Lão phu thừa nhận người này cũng có chút bản lãnh, chẳng qua người này tư chất tu luyện thấp kém, chính là toàn lực tương trợ định thiên cũng là một ngũ phẩm kim đan, ngay cả tư cách đi đường tắt ngưng tụ pháp tướng đều không có, bỗng nhiên lãng phí tư nguyên tu luyện của môn phái mà thôi!
Lục Bình cười lạnh nói
- Thứ nhất, đệ tử nếu hứa hẹn hắn có tư cách vậy là có tư cách, sự bá ngài từ đầu tới tư cách nghi ngờ? Thứ hai, sư bá nếu nói hắn không có tư cách, vì sao theo đệ tử biết môn phái phái phát từ nguyên tu luyện cho Huyền Vi vẫn có người nhận lấy?
Sắc mặt của Thiên Thuật lão tổ nhất thời trở nên đỏ bừng. Ông ta không ngờ Lục Bình trên Thiên Linh điện đông đảo trước mặt đệ tử đời thứ hai còn dám mạnh như thế, không cố kỵ mặt mũi ông ta cùng với người khác chút nào, càng không ngờ Lục Bình lại có thể bắt được chứng cớ ông ta tham ô.
Thiện Thuật lão tổ chỉ có thể cãi lại:
- Tư nguyên tu luyện dĩ nhiên là phải ưu tiên phân phối cho pháp tướng tu sĩ cần nhất cũng như có khả năng lên cấp nhất!
Lục Bình giễu cợt nói:
- Pháp tướng tu sĩ có khả năng lên cấp nhất không phải là mấy vị đệ tử của sự bá ngài chứ!
Thiện Thuật lão tổ nhất thời thẹn quá thành giận nói:
- Ngươi! Lục Thiên Bình, người ngậm máu phun người!
- Đủ rồi! Im miệng hết đi!
Lục Bình cùng Thiện Thuật lão tổ tranh chấp tựa hồ ngoài ý liệu rất nhiều Chân Linh phái pháp tướng tu sĩ. Trong lúc nhất thời rất nhiều người ánh mắt lập lòe, nhưng đều ẩn giấu đi ý tưởng chân thật của bản thân, mặc cho hai người cãi vã trong Thiên Linh điện.
Có tu sĩ tâm tư nhanh trí chú ý tới mấy vị Chân Linh phái lão tổ chân chính chủ sự. Thiên Tượng cùng Khương Thiên Lâm thời điểm hai người cải và đều hai mắt khép hờ suy nghĩ viễn vọng, phảng phất chuyện trong Thiên Linh điện đã xảy ra không có bất cứ quan hệ gì với bọn họ vậy. Mà chưởng môn Liều Thiên Linh giống vậy ngồi ở vị trí đầu chưa từng có chút biểu lộ ra, chỉ bất quá có thể nhìn ra Liễu Thiên Linh cực kỳ cẩn thận lắng nghe quá trình song phương cãi vã.
Rốt cục khi hai người cải và càng lúc càng kịch liệt, khi Lục Bình chỉ trích Thiện Thuật lão tổ mượn cơ hội trông coi việc phân phái tự nguyện tu luyện của môn phái tiến hành tham chiếm vật của người khác làm của riêng, Liễu Thiên Linh rốt cục lên tiếng cắt đứt hai người.
- Đủ rồi, im miệng hết đi!
Lục Bình lập tức khom người làm lễ chưởng môn sự tôn ngồi ở vị trí đầu, ngậm miệng không nói, Thiên Thuật lão tổ vẫn hậm hực. Hôm nay Lục Bình trên Thiên Linh điện công khai chỉ trích, tương đương xé sạch sẽ da mặt của ông ta. Mặc dù chưởng môn lên tiếng ngăn lại hai người, Thiên Thuật vẫn mở miệng mắng một câu.
- Đại nghịch bất đạo, dĩ hạ phạm thượng!
Tuy nhiên Thiên Thuật lão tổ lập tức ý thức được sau khi chưởng môn mở miệng vẫn mở miệng nói chuyện thật bất kính với chưởng môn, vì vậy cuối cùng tăng thêm một câu nói:
- Kính xin chưởng môn định đoạt!
Liễu Thiên Linh khẽ gật đầu, cũng không để trong lòng chuyện Thiện Thuật thất lễ, mà là ngược lại sắc mặt trầm xuống, hướng về phía Lục Bình mắng:
- Nơi này là Thiên Linh điện, là chỗ ngươi giương oai sao, hồ nháo! Còn không mau nói xin lỗi Thiện Thuật sự bá của ngươi!
Ân oán của Lục Bình cùng Thiện Thuật lão tổ từ đầu tới đã lâu. Hai người mấy lần giao phong, Thiên Thuật lão tổ khi vừa mới bắt đầu cũng chưa từng từ chỗ Lục Bình chiếm được quá nhiều tiện nghi, hơn nữa theo Lục Bình tu vi tăng trưởng mà không ngừng bị hắn làm hồi đầu thổ kiểm.
Hôm nay thực lực của Lục Bình tăng vọt, nghiễm nhiên đã là một trong cự đầu của Chân Linh phải có mấy người, ở môn phải làm việc cũng có thể dùng hai chữ du lệnh. Thậm chí hắn có thể trực tiếp chỉ trích Thiện Thuật lão tổ sai lầm, thậm chí không chút kiêng kỵ miệt thị Thiện Thuật lão tổ căn bản không tự cách trước mặt hắn đàm luận một ít chuyện.
Tuy nói từ đầu chí cuối Lục Bình đều chiếm cứ hết đạo lý, những tư thế đốt đốt bức người như vậy, vẫn làm Chân Linh phái không ít tu sĩ đời thứ hai cảm thấy không thoải mái. Chính là những pháp tướng tu sĩ đời thứ ba khác cũng có chút kinh ngạc với cường thế của Lục Bình.
Nhưng mà sau khi Liễu Thiên Linh khiển trách, Lục Bình lại lập tức mặt không vẻ gì chắp tay về phía chỗ Thiện Thuật lão tổ, trong giọng nói không chút tình cảm nói:
- Đệ tử lỗ mãng, sự bá chớ trách!
Thiện Thuật lão tổ hừ lạnh một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Song phương giả vờ cho qua chuyện lẫn nhau, nhưng rốt cuộc về phương diện mặt mũi cũng coi là đã cho qua, không ít tu sĩ âm thầm thở phào một hơi. Lúc này đang là thời khắc Chân Linh phải bước ra một bước cuối cùng, nếu vào lúc này hai người thật đúng là đối đầu nhau trong Thiên Linh điện, lấy địa vị của Lục Bình ở Chân Linh phái cùng với nhân vật dính dấp sau lưng Thiện Thuật lão tổ, song phương đến lúc đó nói không chừng một phen đánh cuộc, Chân Linh phái phải nguyên khí tổn thương nặng nề.
Liễu Thiên Linh nhìn thấy Lục Bình nói xin lỗi, cũng không quản Thiện Thuật lão tổ có tiếp nhận hay không, nói thẳng:
- Thiên Như những năm này tuy ở bên người bốn chưởng môn làm việc, nhưng nếu muốn độc đương một mặt còn cần lịch luyện. Chức của Thiên Thuật sư huynh quan hệ tới việc chính hợp lợi dụng từ nguyên tu luyện của toàn bộ môn phái, vẫn phải lựa chọn một vị ứng cử viên khác thích hợp hơn.
Một bên Thiện Thuật lão tố sắc mặt giận dữ, nhưng ngay sau đó bất đắc dĩ thở dài một cái không lên tiếng phản bác. Liêu Thiên Linh mặc dù thay đệ tử của mình từ chối chức ti này, nhưng cũng một hơi tọa thực sự thật Thiện Thuật lão tổ phải nhường chức ti.
Thiện Thuật lão tổ mặc dù lòng tràn đầy không muốn, nhưng cũng biết hôm nay chưởng môn kim khẩu đã khai, huống chi chân ngựa của mình cũng thực bị người bắt lại. Vị trí này vô luận như thế nào mình cũng phải nhường lại rồi. Mà Liễu Thiên Linh cũng chưa từng khiến cho đệ tử của mình chiếm vị trí này, cho nên Thiện Thuật lão tổ tuy không tình nguyện cũng không thể làm gì.
Tuy nhiên vị trí này thật trọng yếu, luôn là phải có người đắc lực tới chưởng không mới được. Thiên Sơn lão tổ thành thật nhất, thấy tất cả mọi người không nói nữa, vì vậy không nhịn được hỏi:
- Như vậy nên để ai tới nhận lấy chức vị này?