Khương Thiên Huyên bản năng muôn thấp giọng hỏi thăm, nhưng nơi này một người không phải là tại thính mắt sáng. Thiên Cầm bọn họ những đệ tử đời thứ hai, hay hoặc là đám người Ân Thiên Sở trong lòng hiển nhiên sớm có chia cao thấp. Ví dụ như đám người Mã Ngọc, Chuông Kiếm lại thật đối với tu vi thực lực của Lục Bình đến tột cùng đạt tới trình độ nào cũng không có khái niệm chút nào, chớ đừng nói chi là những đoán đan tu sĩ khác nhìn lấm lét trên bảo thuyền. Mặc dù trước đó trong ngôn ngữ của Khương Thiên Lâm đã tiết lộ rất nhiều tin tức, nhưng mà đó hiển nhiên không chân thực bằng Khương Thiên Lâm chính miệng nói ra.
Khương Thiên Lâm cười khổ một tiếng, nhưng không giấu giếm trên chuyện này, nói thẳng:
- Lợi hại, hắn là nhân vật có thể sánh ngang Thuần Dương!
Trên bảo thuyền một mảnh tiếng vang cũng rút ra lãnh khí, theo đó là sự hưng phấn không đè nén được. Tông môn nhà mình không ngờ xuất hiện một vị có thể sánh ngang Thuần Dương tu sĩ, điều này đối với tinh thần hết thảy Chân Linh phải là một loại khích lệ bực nào!
Sánh ngang Thuần Dương, đúng là vẫn còn kém một đoạn so với chân chính Thuần Dương, nhưng đó thì đã sao. Đừng quên bản thân Thiên Bình lão tổ mới là pháp tướng hậu kỳ đại tu si!
Trong nháy mắt ngôn ngữ từ chính miệng Khương Thiên Lâm lập tức truyền khắp toàn bộ bảo thuyền!
Khương Thiên Huyền từ chỗ phụ thân biết được Cửu sự huynh xem ra sẽ không có nguy hiểm. Chuông Kiếm, Mã Ngọc hai người đi theo thật cao hứng đi trở về mật thất của khoang thuyền.
Đám người Thiên Thành lão tổ không biết rời đi khi nào trên boong thuyền chỉ còn lại có hai người Mai Thiên Cầm cùng Khương Thiên Lâm.
- Thật ra thì ngươi không cần phải nói rõ như vậy!
Khương Thiên Lâm khẽ mỉm cười, nói:
- Chuyện này không gạt được, còn không bằng mang tới phấn chấn đệ tử tinh thần. Huống chi đây vốn chính là sự thật, đã từng tuổi như vậy rồi mà làm những thứ chuyện hư danh đó để làm gì. Huống chi bị vãn bối nhà mình vượt qua vốn chính là chuyện làm sự trưởng đắc ý nhất!
- Huyên Huyên,...
- Tâm trí của Huyên Huyên vẫn chỉ là một đứa bé!
- Ta biết, năm đó… thật xin lỗi! Những năm này... Cám ơn!
- Qua lâu rồi, còn nói làm gì, nếu thật muốn truy cứu, những lời nói xin lỗi cùng cảm kích người nên nói với Thiên Linh hơn, chúng ta đều thiếu nợ nàng!
- Đúng vậy, thiếu nàng...
Mai Thiên Cầm thần sắc lưu chuyển tựa hồ muốn nói lại thôi. Khương Thiên Lâm thì đã xoay người vào bảo thuyền:
- Mật thiết giám thị khu vực trung ương của Xích Vụ đảo, tùy thời chuẩn bị tiếp ứng Thiên Bình sư điệt!
Mai Thiên Cầm nhìn bóng lưng của Khương Thiên Lâm, ngọa nguậy đội mối cuối cùng hóa thành hai chữ:
- Tốt rồi!
Lằn ranh khu vực trung ương của Xích Vụ đảo, Diễm Linh Cữu bởi vì mất máu quá nhiều mà sắc mặt tái nhợt có chút nóng nảy lại lại mang một tia hưng phấn nhìn thiên tượng khổng lồ trước mắt, tự lẩm bẩm:
- Đây cũng là Hỏa Ngục Phần Thiện đại trận! Lục Thiên Bình đó không ngờ ép tổ phụ dùng được Hỏa Ngục Phần Thiên đại trận. Đây chính là truyền thừa Loan đạo nhân để lại cho Hoa Loan nhất tộc. Lục Thiên Bình kia hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
- Là vậy sao, người nào nói cho ngươi biết?
Một đạo thanh âm khàn khàn đột nhiên vang lên bên tai Diễm Linh Cữu. Diễm Linh Cứu trợn tròn hai mắt lộ ra thần sắc khó có thể tin, không chút nghĩ ngợi rút người ra muốn bỏ chạy.
Nhưng ngay vào lúc đạo thanh âm vang lên, một đạo ánh sáng đột nhiên phá vỡ tường sương màu đỏ thắm chợt lóe tới chỗ phương hướng Diễm Linh Cữu. Hình dáng sau lưng tường sương lúc này mới từ từ hiện ra. Có Diễm Linh Cữu hét lớn một tiếng, trước người ngưng tụ lại một đạo hỏa diễm đạo dài hơn mười trượng dài bổ ra phía ánh sáng, không ngờ cũng bổ vô ích!
Diễm Linh Cữu khuôn mặt vẻ sợ hãi, từ từ cúi đầu nhìn trước ngực của mình, cũng không biết lúc nào ngực đã xuất hiện một lô lớn xuyên thủng trước sau. Y há miệng, trong miệng lại chỉ còn lại có tiếng vang “ặc ặc”, sinh cơ trôi qua khiến cho hai mắt dần dần mất đi sắc thái, cuối cùng chậm rãi ngã về phía sau.
Lại có một đạo độn quang phá vỡ hỏa vụ tường trước mắt, hơi dừng lại phía trên thi thể của Diêm Linh Cữu, cướp sạch không còn trữ vật pháp khí trên người y. Lúc đó mới nhẹ nhàng đẩy một cái, đưa thi thể của y vào trong nham thạch chảy xuôi hóa thành tro bụi.
- Khinh thường rồi, không nghĩ tới thời điểm cuối cùng ăn xong thua thiệt như vậy!
Trong lòng Lục Bình ân hận!
Lục Bình dùng mọi cách tính toán, rốt cục tế lên Thập Nhị Nguyên Thần đại trận vây khốn Diễm Cửu Tiêu, rồi sau đó mượn Thuần Dương lịnh bảo chém chết thân thể Diễm Cửu Tiêu. Hắn thấy Diễm Cửu Tiêu đã chết chín thành chín, ngay cả có Thuần Dương pháp tướng tồn tại, rất có khả năng đoạt xá trọng sinh, nhưng lúc này trong Nguyên Thần đại trận lão ta có thể trốn đi nơi nào?
Thế nhưng Lục Bình không biết Thuần Dương pháp tướng vượt qua lần lôi kiếp thứ ba rất bất đồng cùng pháp tướng của hắn. Những pháp tướng khác sau khi không có thân thể chống đỡ, mặc dù có thần niệm của tu sĩ ký tồn, nhưng lại chỉ còn dư lại lực lượng để bỏ chạy. Còn Thuần Dương pháp tướng đã hoàn toàn thu nạp Thuần Dương chi lực, mất đi thân thể chống đỡ, thực lực tự thân của Thuần Dương pháp tướng không những không yếu bớt, ngược lại nhân cơ hội phát động phản kích muốn cùng Lục Bình đồng quy vu tận!
Sau khi Lục Bình chém chết Diễm Cửu Tiêu cũng sớm đã cả người mệt mỏi, không khỏi có một tia buông lỏng. Thời cơ trong nháy mắt như vậy, Thuần Dương Hỏa Loạn pháp tướng không để ý Chân Linh Chi Kiếm cùng Long chi pháp tướng giáp công, quanh thân hóa thành một đoàn hỏa diễm nồng đậm vọt thẳng về phía Lục Bình.
Hỏa Loan pháp tướng muốn tự bạo! Lần này Lục Bình thật sự bị dọa sợ đến biến sắc!
Lục Bình vốn đã nỏ hết đà bất đắc dĩ lần nữa mạnh mẽ ngự sử Nguyên Thần đại trận, toàn bộ không gian lộn trong nháy mắt cách xa Thuần Dương pháp tướng. Mà Lục Bình nội phủ chấn động, lần nữa thương càng thêm thương.
Cùng lúc đó, Long chi pháp tướng gầm thét một tiếng, gần người nhào vào trên người Thuần Dương pháp tướng một miệng cắn ở cổ của Hỏa Loan, đem đầu của nó từ trên người xé xuống. Còn Mạc Ly giống vậy không cam lòng yếu thế, một kiếm động xuyên thân thể của Thuần Dương pháp tướng. Một đoàn lưu hỏa nhất thời từ trong tuyên tiết ra.
Sau khi làm xong đây hết thảy, Lục Bình lại lần nữa mạnh mẽ khởi động Nguyên Thần đại trận, sau khi cô lập Long chi pháp tướng cùng Chân Linh Chi Kiếm và Thuần Dương pháp tướng, đột nhiên thu hồi Nguyên Thần đại trận thủ hộ tự thân. Mà Hỏa Loạn pháp tướng tàn phá lúc này đã bị bài xuất đến biển lửa bên trong Nguyên Thần đại trận.
Một tiếng nổ ầm trầm muộn, Thuần Dương pháp tướng tàn phá hóa thành một trái cầu lửa thật lớn trong nháy mắt cùng biển lửa hoàn toàn giao dung. Lục Bình cũng cơ hồ đồng thời thu hồi mười hai viên Nguyên Thần Châu tràn ngập nguy cơ dưới Hỏa Ngục Phần Thiện đại trận đốt cháy.
Mặc dù Thuần Dương pháp tướng tự bạo bị Long chi pháp tướng cùng Mạc Ly phá hư mà suy yếu, nhưng uy lực của nó trong nháy mắt dẫn động Hỏa Ngục Phần Thiện đại trận, thiếu chút nữa hoàn toàn đánh tan Nguyên Thần đại trận. May nhờ Lục Bình cơ cảnh, ở thời khắc tối hậu thu hồi Nguyên Thần Châu cố thủ, lúc này mới ngăn cản biển lửa rung chuyển.
Diễm Cửu Tiêu dù chết, nhưng chuyện đã xảy ra trong di tàng không gian lại còn có một người biết chuyện. Cũng may Diễm Linh Cữu hiển nhiên lòng tin mười phần đối với tổ phụ của mình cùng với Hỏa Ngục Phần Thiện đại trận, không ngờ cứ vậy rời đi, Lục Bình dĩ nhiên cũng không để cho y còn sống rời đi.