Chân Linh Cửu Biến

Chương 1504: Tái chiến




Lúc này bản thể của Chân Linh Chi Kiếm trong tay Lục Bình nhìn qua quang hoa đều ảm đạm rất nhiều. Khí linh Mạc Ly xem ra hư ảo rất nhiều, phảng phất một trận gió sẽ hoàn toàn thổi tan nó vậy.

Lục Bình đứng trong quang cầu, đầu treo Chân Linh Chi Kiếm, ngón tay búng một cái. Một viên thủy châu đột ngột bắn bay từ đầu ngón tay. Vào chớp mắt thủy châu tiếp xúc được quang ảnh của giao long liền sáp nhập vào trong quang cầu do mười hai vạn chín ngàn sáu trăm con kiếm quang giao long hình thành. Rồi sau đó thấy một tầng thủy mạc lóe ra màu lam nhạt đột nhiên nhộn nhạo lên từ chỗ trước đó thủy châu dung nhập vào, lan tràn đi về phía toàn bộ quang cầu.

Lục Bình ngưng tụ bản mệnh lệnh thủy kiêm cụ hết đặc tính của Huyền Nguyễn Trọng Thủy, chẳng qua một giọt liền có thể diện hóa thành một hồ. Mà lúc này một giọt Tam Quang Thần Thủy diễn hóa màn sáng vừa đúng khiến cho kiếm quang giao long như cá gặp nước. Lục Bình lấy Khai Thiên Kiếm Thuật dụng hợp “Sâm Thủy Kiếm Quyết” mà hình thành đặc thù kiếm thuật thần thông uy lực cao hơn một nấc thang!

Lục Bình ngẩng đầu liếc mắt nhìn đỉnh động thiên cao lớn giữa không trung đã bị bể nát hơn phân nửa, rồi sau đó dưới chân đột nhiên dừng lại, một đóa hoa sen trận đồ lập lòe. Thủy cầu của kiếm quang giao long tới lui tuần tra quanh người Lục Bình hóa thành một đạo sóng lớn cũng cuốn lên, vọt vào hồ nham thạch đang vùi lấp trên động thiên.

Trên lằn ranh của miệng núi lửa, Diễm Linh Cữu mặt mũi vẻ tái nhợt đứng sau Diễm Cửu Tiêu. Thần sắc dữ tợn nhìn chằm chằm hồ nham thạch lúc này đã thành một cái phễu cực lớn, hơi mang theo một tia hưng phấn nói:

- Tổ phụ đại nhân, lần này Lục Thiên Bình đó sợ rằng tại kiếp khó chạy thoát!

Ánh mắt của Diễm Cửu Tiêu thủy chung chưa từng rời khỏi hồ nham thạch đang nhanh chóng vùi lấp xuống, ngoài miệng lại nói:

- Không nhất định, lấy thực lực của Lục Thiên Bình đó muốn dựa vào hồ nham thạch này đốt chết hắn cũng không dễ dàng. Tuy nhiên hồ nham thạch này xem ra có thể đủ làm suy yếu hắn. Đến lúc đó, nhân cơ hội xuất thủ chém chết. Người này nếu sống đối với bổn tộc mà nói cuối cùng là một người gieo họa, chính là sự tồn tại trong lớp tu sĩ đời thứ ba có thể sánh vai Tiểu Bạch Vũ ban đầu!

Diễm Cửu Tiêu lơ đãng lau Diễm Linh Cữu một cái, nói:

- Ngươi hãy lui ra trước, đến lúc đó nói không chừng sẽ có một cuộc đại chiến, không phải là người có thể tham dự!

Sau khi Diễm Linh Cữu trọng thương sắc mặt tái nhợt như tờ giấy nhất thời mặt đỏ lên, song nhìn qua cũng tỏ ra cực kỳ bệnh hoạn. Nhưng y cuối cùng vẫn bất đắc dĩ nhấc lên độn quang phi độn đi bên ngoài núi lửa!

Diễm Cửu Tiêu liếc mắt nhìn bóng lưng của Diễm Linh Cữu, thở dài một cái, lập tức bị hấp dẫn tâm thần bởi tiếng nổ trầm muộn ầm ầm truyền tới từ chỗ sâu của nham thạch thanh thế thật lớn trước mắt đang vùi lấp xuống.

Diễm Cửu Tiêu mặt liền biến sắc. Nhị kiếp linh bảo Hóa Linh Châu đã trôi ở bầu trời miệng núi lửa súc thế chờ phân phó. Không khí quanh người Diêm Cửu Tiểu bởi vì lão ta vận chuyển chân nguyên mà tán dật ra ngoài nhiệt lượng vọt lên. Hỏa linh khí nồng đặc bốn phía bởi vì hội tụ quanh người Diễm Cửu Tiểu thậm chí ở phía sau lão ta mơ hồ ngưng tụ thành một con hoa loạn hình tượng to lớn ngân cổ rẻ dài.

Ngay vào lúc đó, trong hồ nham thạch đột nhiên nổi lên một đạo hỏa lãng cao mười mấy trượng. Một đoàn hình cầu to lớn bị sương mù màu trắng bao vây lao ra nổ tung từ trong hỏa lãng. Cùng lúc đó, Hỏa Linh Châu trôi ở bầu trời miệng núi lửa đột nhiên trao đổi với hồ nham thạch ở miệng núi lửa. Mười tám đạo nham thạch hóa liên lấy Nhị kiếp linh bảo Hóa Linh Châu làm trung tâm, tạo thành một nhà tù ngọn lửa to lớn, phong tỏa bạch vụ cầu khổng lồ mới vừa lao ra khỏi nham thạch trong nhà tù.

Hỏa diễm lao lung, một trong Hỏa Loan nhất tộc truyền thừa vô thượng thần thông.

Lúc này trong tay của Diễm Cửu Tiêu thi triển ra, dựa vào oại của hồ nham thạch, uy lực của nó không biết đã mạnh hơn gấp bao nhiêu lần so với Diễm Linh Cữu.

Khi đó sương trắng chung quanh cự cầu lao ra từ trong hồ nham thạch cũng dần dần tản đi, lộ ra vô số kiếm quang giao long tới lui tuần tra quanh một thủy cầu khổng lồ!

Tam Quang Thần Thủy quả nhiên lợi hại!

Thời điểm Lục Bình chính diện đánh vào hồ nham thạch, Tam Quang Thần Thủy đối với nhiệt độ đốt cháy quả nhiên có tác dụng chống đỡ cực mạnh. Hơn nữa có thể sinh thành nước chảy cuồn cuộn triệt tiêu hóa mạch của hồ nham thạch tiêu hao Tam Quang Thần Thủy.

Bởi vì Tế Thủy Trường Lưu kiểm trước đó đã bị thương nặng, Lục Bình hiển nhiên không cam lòng lại dùng linh bảo trong tay chính diện ngăn cản hòa mạch của nham thạch đốt cháy. Dưới sự bất đắc dĩ Lục Bình chỉ đành phải lấy tu vị thần thông tự thân tới chính diện ngăn cản sự ăn mòn của hồ nham thạch.

Mà loại phương pháp này tiêu hao chân nguyên của Lục Bình cũng cực kỳ cực lớn. Cho dù có Tam Quang Thần Thủy cùng với “Sấm Thủy Kiến Quyết” biến thành Khai Thiên Kiếm Thuật hiện trợ, đối mặt sự thiêu đốt của hồ nham thạch ngưng tụ cả tòa Xích Vũ đảo hòa mạch hình thành, Lục Bình cũng có thể cảm giác trong cơ thể phảng phất sinh ra một cái phêu vậy. Chân nguyên ngưng tụ nhanh chóng chạy mất từ trong cơ thể.

Diễm Cửu Tiêu tính toán không sai, Lục Bình đích xác bị suy yếu. Nhưng có điều lão ta không nghĩ tới, Lục Bình bị tiêu hao chẳng qua là chân nguyên trong cơ thể, hòa mạch của nham thạch cũng không chân chính tạo thành tổn thương với hắn. Mà Lục Bình hết lần này tới lần khác không sợ nhất chính là chân nguyên tiêu hao!

Vậy mà Diễm Cửu Tiêu súc thế đã lâu. Hỏa diễm lao lung bày ra sớm đã chiếm được tiến cơ Lục Bình vào chớp mắt mới vừa lao ra hồ nham thạch liên rơi vào trong sự tính toán của Diễm Cửu Tiêu.

Mười tám hỏa liên cấp tốc co rúc lại, hòa mạch linh khí khổng lồ dọc theo mười tám cây hỏa liên hội tụ trong Hỏa Linh Châu. Một tiếng vang ầm ầm thật lớn, toàn bộ trong hỏa diễm lao lung đều bị Diễm Cửu Tiêu bản mệnh linh hỏa dẫn dắt đốt cháy!

Diễm Cửu Tiêu bản mệnh linh hỏa ngưng tụ cũng không như Lục Bình Tam Quang Thân Thủy, nhưng lúc này lại chiếm cứ tuyệt đối thiên thời địa lợi. Diêm Cửu Tiểu không ngại cùng Lục Bình liều mạng một lần!

Vậy mà vẻ dễ dàng trên mặt Diêm Cửu Tiêu chưa dâng lên lại đã bị cứng trên mặt. Một cổ Thuần Dương Chi Khí tinh khiết hơn nữa nồng đặc trong nhà tù bị ngọn lửa nuốt mất đột nhiên tăng vọt. Diễm Cửu Tiêu phảng phất trong nháy mắt nghĩ tới điều gì, trên mặt chợt lộ ra thần sắc giật mình, hai đạo nhận quang đột nhiên nổ bắn ra từ trong ngọn lửa. Theo sát đó hai đạo nhận quang khép lại về phía trung ương. Hai tiếng “bằng! bằng!”, hai cây hỏa liên đã bị cắt đứt.

Hai cây hòa liên bị cắt đứt. Hỏa diễm lao lung của Diễm Cửu Tiểu nhất thời lộ ra sơ hở, Hoa Linh Châu xoay tròn giữa không trung, cố gắng chữa trị hỏa diễm lao lung bị phá vỡ. Vậy mà cao thủ tranh nhau vốn chẳng qua là trong nháy mắt, Lục Bình đương nhiên sẽ không đánh mất khỏi tay cơ hội thoát khốn này!

Một cổ hồng lựu bị vô số kiếm quang giao long xua đuổi phá vòng vây đi ra từ trong nhà tù phá vỡ. Vô số kiếm quang giao long chôn vùi dưới Hỏa Linh Châu hết sức vẫy giết. Nhưng lại có nhiều kiếm quang giao long hơn cố gắng lần nữa xúm lại những hỏa diễm lao lung khác tạo ra hỏa liên. Hồng lưu biến thành Tam Quang Thần Thủy cũng chặn lại Diễm Cửu Tiêu bản mệnh linh hỏa đốt cháy. Một đóa hoa sen dần dần dâng lên từ trong hồng lựu. Lục Bình treo đứng trên hoa sen ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào thần sắc Diễm Cửu Tiêu có chút kinh ngạc.

Lúc này, lực chú ý của Diễm Cửu Tiêu càng nhiều hơn chính là nhìn về phía một thanh cây kéo lớn màu vàng tím được Lục Bình cầm trong tay, trong tầm mắt lóe ra vẻ khiếp sợ cùng tham lam, rít giọng nói:

- Thuần Dương, Thuần Dương linh bảo!