Thần niệm của Lục Bình toàn bộ áp súc ở phương viên ba mươi trượng nơi này. Bên trong phạm vi khăn tay vòng quanh hy vọng có thể phát giác đầu mối, trên thực tế Lục Bình đúng thật phát hiện mảnh hư không trước mắt rất có kỳ hoặc. Thế nhưng Lục Bình muốn dễ dàng mở ra chỗ không gian ẩn núp này cũng cực kỳ khó khăn, bởi vì hắn đã phát hiện chỗ không gian ẩn núp cùng mảnh động thiên đã kết thành một loại liên lạc xảo diệu. Do thủ đoạn phá giải của Lục Bình hơi có chút sai lầm nên vô cùng có thể dẫn động sự chấn động khắp động thiên.
Lục Bình thận trọng thử mấy loại không gian thần thông, nhưng không có một loại có thể có hiệu quả, ngược lại còn thiếu chút nữa đưa tới cả tòa động thiện rung chuyển. Lục Bình bị dọa sợ đến không thể không từ bỏ thử dò xét!
Đây nên như thế nào cho phải!
Trong quá trình thử dò xét làm tan rã chỗ không gian ẩn núp này, Lục Bình tuy rằng không thành công, nhưng cũng mấy lần vén lên mấy đạo không gian khe hở. Mà mỗi khi không gian khe hở bị mở ra, Lục Bình đều có thể rõ ràng nhận ra được loại cảm ứng đến từ bên trong thần niệm lập tức sẽ tăng cường. Long chi pháp tướng trong tâm hạch không gian cũng sẽ trở nên càng lúc càng gấp gáp hoạt dược.
Sau khi Lục Bình mấy lần thử dò xét không có kết quả, dứt khoát gọi Đường Lang Lưỡng Đoạn ra, hỏi:
- Ngươi có nắm chắc không?
Đường Lang thần khí hoạt hiện đáp:
- Đương nhiên có nắm chắc. Chẳng qua là thủ đoạn của tôi từ trước đến giờ trực tiếp, ngài lại không có biện pháp nhận ra được phương vị của dị bảo núp trong không gian. Nếu như vậy cắt xuống một cái, dĩ nhiên có thể dưới tình huống phá vỡ không gian mà không ảnh hưởng động thiện. Nhưng nếu kể cả đồ ẩn núp bên trong cũng đã thương, ngài chớ nên trách tôi!
Trên mặt Lục Bình mặc dù thoáng qua một tia không đành, nhưng vẫn nói:
- Mở ra tóm lại còn có thể lấy được ít thứ, nếu không mở ra đồ bên trong thì cái gì cũng không biết!
Đường Lang suy nghĩ một chút nói:
- Không gian ẩn núp chỗ này cũng từng bám lấy không gian cấm chế. Trong tay ngài có Thất Sắc Phá Cấm Phù, tuy nói đối với chỗ không gian cấm chế cao minh này chỗ dùng không lớn, nhưng ít nhiều cũng có thể suy yếu mấy phần. Như vậy tôi cũng có thể dùng mấy phần lực nhỏ, nếu đồ vật bên trong đó chắc chắn, coi như bị cắt trúng cũng có thể bảo tồn!
Lục Bình nghĩ nghĩ, trong tay giống vậy lấy ra một tờ phù lục lóe ra thất sắc quang hoa hướng trong hư không trước người, dán lên một chỗ khe hở thần niệm đã từng bắt được.
Sau khi tu vi của Lục Bình tiến cấp pháp tướng hậu kỳ vốn có trợ giúp tăng lên với chế phù thuật. Hơn nữa Lục Bình đã từng trong đạo đàn thế giới chính tại nghe được chân ngôn có liên quan luyện chế Thất Sắc Phá Cấm Phù, khiến cho Lục Bình sau khi tiến cấp pháp tướng hậu kỳ tăng lên trên một đường luyện chế Phá Cấm Phù vượt qua xa luyện chế những loại phù khác.
Vốn Lục Bình chẳng qua khó khăn lắm có thể hội chế Lục Thải Phá Cấm Phù, hơn nữa tỷ lệ thành công thật không cao. Nhưng sau khi hắn ở Phi Linh đạo xuất quan, hắn đã có thể chế ra Thất Sắc Phá Cấm Phù đại diện thành tựu cao nhất của Phá Cấm Phù!
Mặc dù trước mắt tỷ lệ thành công như cũ rất thấp, nhưng vì thế Lục Bình đã chuẩn bị không ít phù chỉ trân quý. Tuy nói lãng phí không ít, nhưng trong tay ngược lại cũng còn mấy tờ Thất Sắc Phá Cấm Phù. Hơn nữa trong tay của hắn còn có mấy tờ Thất Sắc Phá Cấm Phù của Thiên Tuyết lão tổ sau khi đã tiến bộ rất lớn về chế phù thuật luyện ra được đưa cho hắn. Hôm nay số lượng Thất Sắc Phá Cấm Phù trong tay hắn đúng thật không ít, tiêu hao một hai tờ đối với hắn mà nói không đáng để trong lòng.
Vốn hư không trống rỗng không có gì sau khi thất sắc quang mang thoáng qua nhất thời rung chuyển một trận. Ánh mắt của Lục Bình sáng lên, hai tay duỗi một cái. Một cái kéo màu vàng tím khổng lồ có mỗi cái gọng được cầm bởi mỗi cái tay khác nhau. Một tiếng rồng gầm vang lên trong cơ thể Lục Bình, hai cổ chân nguyên màu tím lam nồng đậm dọc theo hai cánh tay của hắn rót vào trong Thuần Dương linh bảo. Chân nguyên nồng đậm bởi vì quá mức hùng hồn thậm chí ở chung quanh hai cánh tay Lục Bình tuyển nhiễm một tầng khói mù màu tím lam nhàn nhạt.
Tranh!
Hai cánh tay xé ra phía ngoài. Miệng của Thuần Dương linh bảo nhất thời mở ra. Hai đạo nhận quang màu vàng tím lập tức từ trái phải đâm rách hư không trước mắt.
Rồi sau đó hai cánh tay của Lục Bình đột nhiên khép lại, lại là một tiếng “tranh“. Miệng của cây kéo khép lại, hư không trước người một mảnh rung chuyển, rồi sau đó một tiếng vang giòn giã “đinh” Linh bảo tiến đao phát ra nhận quang tựa hồ cắt đến thứ gì.
Lục Bình mặt liền biến sắc, vội vàng tản đi chân nguyên chạy chồm trong hai cánh tay, buông lỏng linh bảo tiến đạo trong tay ra. Rồi sau đó hư không trước mắt giống như một khổi mạc bố bị tê liệt vậy, lộ ra một chỗ không gian nho nhỏ che giấu phía sau.
Vẻ mặt Lục Bình vui mừng, thấy được một cái ngọc tủy bình màu tím cao nửa thước trong chỗ không gian nho nhỏ đó. Phù văn rậm rạp chằng chịt khắc trên vách bình, lúc này đang có linh khí ti ti lũ lũ lưu chuyển trên văn lộ của phù văn Rồi sau đó rồi lại từ trong phù văn gãy lìa chỗ miệng bình tán dật đi ra, theo cùng linh khí tán dật ra ngoài còn có huyết vụ ti ti nhàn nhạt.
Chỗ miệng bình, vốn cổ bình nhỏ dài lúc này lại bình bạch ít đi nửa đoạn, hiển nhiên bị linh bảo tiến đao cắt đứt. Gần nửa đoạn cổ bình còn thừa lại kể cả nắp bình vào phút chốc không gian phá vỡ liền rơi trên đất.
Sau khi không gian bị Thuần Dương linh bảo mở ra liền có dấu hiệu sụp đổ. Lục Bình tay mắt lanh lẹ đoạt lấy bình ngọc bị mở ra vào trong tay. Rồi sau đó chỗ không gian nho nhỏ vây quanh trong động thiên liền biến thành không gian mảnh vụn bể nát ra sau đó lại biến mất trong động thiên.
Lục Bình lui về phía sau mấy bước, tránh được sự rung chuyển lúc không gian bằng hủy, khi đó mới đem lực chú ý đặt trong cái bình ngọc trong tay. Sắc mặt của Lục Bình ngay sau đó đại biến!
Khi Lục Bình cúi đầu nhìn trong bình ngọc, vừa vặn trong miệng bình bị cắt đứt có một tia sương mù màu đỏ nhạt theo linh khí tán dật trên thân bình cùng nhau bị Lục Bình hút vào trong bụng. Rồi sau đó buồng tim của Lục Bình giống như đánh trống vậy nhảy mạnh lên hai cái!
Đông! Đông!
Huyết mạch quanh thân trong nháy mắt giống như hồng thủy bộc phát vậy, từ trong cơ thể Lục Bình truyền ra tiếng vang giống như sông lớn bôn dũng..
Trong huyền không hải của tâm hạch không gian, Long chi pháp tướng hưng phấn trên dưới sôi trào trong đó. Nếu không phải Lục Bình hết sức áp chế thậm chí đều muốn cỡi khánh vân bay vọt lên cao từ sau lưng hắn.
Khi Lục Bình cúi đầu nhìn, trong bình ngọc hơn phân nửa bình lóe ra chất lỏng đỏ như màu máu sáng bóng đặc thù phập phồng không ổn định theo Lục Bình kinh hoàng, còn có ti ti huyết vụ theo đó tán dật ra.
Đây căn bản là huyết dịch, Giao chi tinh huyết!
Hơn nữa trong nháy mắt đó, Lục Bình tuy rằng không có bất kỳ lý do gì, nhưng cứ như vậy khẳng định nhận định cái này chẳng những là huyết dịch, hơn nữa tất nhiên là Giao long tinh huyết tinh khiết, tinh huyết tự thân của Giao đạo nhân lưu lại!
Cũng bởi vì đây là Giao long tinh huyết của Giao đạo nhân lưu lại, lúc này mới đưa tới Giao đạo nhân thủ thư trên khăn tay cảm ứng mãnh liệt như thế, khiến cho Chân Linh Chi Kiếm cùng ra một thể không khỏi phấn chấn, cùng khiến cho huyết mạch tự thân của Lục Bình sinh ra cảm ứng thần bí!
Lục Bình chẳng qua hút vào trong bụng huyết vụ tán dật ra từ trong bình ngọc, huyết mạch quanh thân đã sinh ra phản ứng mãnh liệt như thế. Nếu đem cả một bình Giao chi tinh | huyết này toàn bộ luyện hóa vào trong huyết mạch, như vậy sẽ khiến cho mình đạt tới một loại cảnh giới như thế nào?
Ý niệm hưng phấn chợt lóe rồi biến mất trong đầu Lục Bình, lập tức liền rùng mình kinh hãi!
Lúc này bình ngọc đã bị cắt phá cái cổ của bình, bên trong huyết vụ đang không ngừng tán dật. Mà Lục Bình trước đó theo mấy đạo phong ấn của thủ ấn phát giác không cách nào ngăn trở huyết vụ tán dật!
Lục Bình tiện tay bắt lấy trong tay miệng bình bị cắt đứt trên đất, cố gắng tiếp tục phù văn văn lộ gây lìa. Nhưng hắn làm như vậy hiển nhiên không thể thành công, như cũ không cách nào ngăn trở huyết vụ tấn dật.