Tang Du gật đầu một cái với Lục Bình, chứng minh chính hắn cũng không biết được tin tức này. Ngự Thú Linh tông có Phùng Lục lão tổ tham chiến, hiển nhiên đối với cái kế hoạch này cũng là chi tình, nhưng Tang Du đương nhiên vẫn chưa có tư cách biết. Hắn chẳng qua là theo Phùng Lục lão tổ đi tới Thiên Huyền tông, sau đó dần theo hai vị thiên hạ đi lại khác hội hợp cùng đám người Khánh Ly lão tổ.
- Về phần những môn phái khác, thủ kỹ trú địa của các nhà là được rồi, dù sao trận chiến này một khi hoàn toàn chiến thắng, ma la tất nhiên sẽ trốn chạy ra bốn phía. Lúc đó, các phái trú địa ở phương viên Cửu Huyền lâu chính là ngăn cản cũng làm hết sức tiêu diệt một đạo phòng tuyến cuối cùng của những ma la giải tán, cho nên không cần thiết thông báo cho bọn họ.
Lục Bình nghĩ Lâm Vũ lão tổ rời khỏi Chân Linh phái trước đã từng dặn dò qua hắn, để cho hắn thông báo Chân Linh phải thủ chặt trú địa. Vốn là Lục Bình còn tưởng rằng bởi vì Lâm Vũ lão tổ lo lắng sau khi ông ta rời đi, không có Thuần Dương tu sĩ trấn thủ Chân Linh phái sẽ gặp lại những phiền toái khác, bây giờ nhìn lại Lâm Vũ lão tổ hiển nhiên có thâm ý khác.
Lục Bình cười khổ nói:
- Trận chiến này mười ba vị Thuần Dương cho dù trừ đi Chu Bát Tả, đến lúc đó còn có những Thuần Dương tu sĩ khác xuất hiện cũng nói không chừng, thật ra thì có thể nói là nắm chắc phần thắng. Khi đó những thánh địa đại phái cũng là tông môn từ bỏ thực lực nhỏ yếu một mình phát động quyết chiến, hiển nhiên có thể nhân cơ hội làm hết sức để lũng đoạn tất cả chiến công bảng, phân chia vị trí tiến vào Thất Tổ Đạo Đàn cùng với tư nguyên tu luyện trong tam đại mật địa. Chuyện sau đó vẫn có thể dùng danh nghĩa là thánh địa đại phái với đại nghĩa bảo vệ các môn phái nhỏ yếu mà dấn thân đi đầu, lý do đường hoàng như vậy quả thật là giỏi tính toán!
Ngũ Liễu lão tổ cười cười, đối với lần này cũng không phủ nhận, mà chỉ nói:
- Ít nhất lấy công tính điểm của ngươi, danh ngạch tiến vào Thất Tổ Đạo Đàn không có người có thể giành được đi rồi.
Sau trận chiến này ngươi cũng danh chấn thiên hạ. Hơn nữa hình thức trước mắt, trong trung hình tông môn cũng không thấy sẽ có tông môn có thể khiêu chiến địa vị của Chân Linh phái. Tư nguyên tu luyện của tam đại mật địa quý phái vẫn có thể đủ chia được một phân.
Lục Bình xoay người nhìn một chút trong đoạn đường đại chiến này. Thanh Hổ, Thanh Lang, Lục Cầm Nhi, Thiên Phong thương thế trên người của bốn người họ đã càng lúc càng nghiêm trọng, lại nhìn một chút tới Lục Hải, hỏi:
- Năm người các ngươi bây giờ lập tức đi vòng đường trở về trú địa, đem hết thảy nơi này báo cho Thiên Sơn sự thúc. Chung chiến này thực lực cùng với trang của các ngươi hôm nay đã không cách nào kiên trì, trở về trú địa báo cho môn phái chuẩn bị sẵn sàng. Đồng thời nghỉ ngơi thương thể khôi phục thực lực đến lúc đó phòng ngừa ma la hội quân đánh vào!
Mấy người thần sắc có chút trù trừ, hiển nhiên không nguyện ý cứ như vậy rời đi, lại thấy sắc mặt của Lục Bình trầm xuống, nói:
- Các ngươi đến lúc đó muốn trở thành gánh nặng sao, đi mau!
Khánh Ly lão tổ gật đầu một cái, chung chiến này không giống trò đùa, càng nhiều hơn chính là đại chiến quyết định thắng bại giữa ma la cao cấp cùng nhân tộc cao cấp tu sĩ. Tu sĩ thực lực không đủ hoặc có thương tích thế trong người đúng là không thích hợp tham gia loại hỗn chiến này.
Ngược lại, một khi ma la đại quân chiến bại sau đó chạy trốn, đến lúc đó sợ rằng càng nhiều hơn chính là ma la lớn nhỏ cấp thấp. Các phái trú địa lúc này ngược lại cần nhiều nhân thủ hơn đi làm hết sức chặn lại tiêu diệt những ma la chạy trốn đó.
Khánh Ly lão tổ gật đầu một cái với Ngũ Liễu lão tổ. Ngũ Liều lão tổ xoay người lại cũng nảo mấy vị tu sĩ thương thế nghiêm trọng của bản phái trở về môn phái trú địa, chuẩn bị ứng đối ma la hội quân đánh vào có thể sẽ xuất hiện.
Trong trời cao, bảy chuối bảo phiên từ bốn phương tám hướng xúm lại một con Thiên Ma Thất Phiến lão tổ rốt cuộc tìm được một cơ hội, bảy chuỗi linh bảo đồng thời một cánh, nửa hư không đều bị thất thải lưu quang bao phủ. Thiên Ma bị vây khốn bên trong toàn bộ thân thể giống như bị từng tầng một thổi tan vậy.
Năm con Thiên Ma lần nữa bỏ mình một con. Bốn con còn thừa lại mặc dù vẫn có tám chín con A Tu La phụ trợ, nhưng hiển nhiên cũng không có dũng khí đối kháng cùng nhân tộc Thuần Dương nữa, chạy trốn theo bốn con Thiên Ma còn thừa lại. Toàn bộ ma la đại quận phía dưới dưới sự đuổi giết của các phái tu sĩ cũng tăng nhanh tốc độ giải tán về phía phía nam Cửu Huyền lâu.
Khánh Ly lão tổ nói với mọi người:
- Chúng ta cũng nên xuất thủ, nếu không chiến công tính điểm sẽ bị những người khác đoạt hết!
Trận chiến cuối cùng ở Cửu Huyền lâu do nhân tộc tu sĩ trong ngoài giáp công cộng thêm trước sau giáp công đã tiến hành hai ngày. Trong quá trình đại chiến, Lục Bình, Ân Thiên Sở, Lưu Thiên Viễn cùng với Thanh Hồ bốn người không ngừng xâm nhập bên trong ma la đại quân, đã dần dần thoát khỏi đám người Khánh Ly lão tổ, nhưng song phương vẫn có thể giữ vững liên lạc nhất định, để tiếp viện lẫn nhau.
Bởi vì có sự chưởng khống của Lục Bình, bốn người một mực không hề quá mức xâm nhập ma la đại quân, đồng thời cũng tận lực tránh được ma la cao cấp đại quy mô vây công. Chẳng qua là xâm nhập và bồi hồi bên trong khoảng cách trăm trượng so với ma la đại quân.
Mà trong khoảng cách đó trên căn bản không có A Tu La xuất hiện. Dưới sự liên thủ của bốn người, chính là năm ba con Ngọc Ma La tầm thường tiến lên cũng không phải đối thủ của bốn người.
Lúc này đám người Lục Bình đang một đường tung hoành ngang dọc đuổi giết ba bốn con Ngọc Ma La, cắn trã đông đảo ma la lớn nhỏ ngăn trước bốn người đều bị bọn họ dễ dàng tảo diệt.
Nhưng vừa lúc đó, thần niệm của Lục Bình chợt động, nói:
- Tăng nhanh tốc độ, có những người khác tới đây cướp chiến công rồi!
Tiếp theo thân hình của bốn con Ngọc Ma La chạy thục mạng trước mặt lập tức chậm lại. Tiếng nổ liên tiếp vọt vang lên từ phía trước, hiển nhiên có người từ đối diện ngăn cản bốn con Ngọc Ma La.
Lục Bình vung trường kiếm lên. Giao long hai chân màu xanh đụng vào trong bầy ma la, rất nhanh sau đó dây dưa tới hai con Ngọc Tu La trong đó.
Nhưng vào phút chốc Lục Bình thi triển Thanh Giao Nháo Hải Kiếm Quyết, Ân Thiên Sở phối hợp ăn ý cùng hắn sớm đã xuất thủ, trong sát na một con Ngọc Tu La phân ly ra, Thái Huyền Chi Thứ đã theo sau đuối của kiếm quang thanh giao đâm vào ngực Ngọc Tu La, sau đó một thanh đoản chủy chém ngang. Đầu của Ngọc Tu La đã rơi xuống từ giữa lưng chừng trời.
Thanh Hồ bên kia hiển nhiên chậm nửa nhịp. Thời điểm Ân Thiên Sở nhân cơ hội chém giết một con Ngọc Tu La, Ngọc Tu La đã kịp thời trốn khỏi yếu hại. Đạo Thiên Phủ một búa đánh rớt nhưng chỉ chém xuống một cánh tay của Ngọc Tu La. Nếu không phải Lưu Thiên Viễn kịp thời tiến lên viện thủ, con Ngọc Tu La ấy chỉ sợ cũng phải rơi vào trong tu sĩ phía khác chặn lại mấy con Ngọc Ma La rồi.
Nhưng ngay trong lúc Lục Bình hiệp trợ Thanh Hồ cùng Ân Thiên Sở chém chết ma la, ở một mặt khác giống vậy truyền đến một tiếng hét thảm thanh. Một con Ngọc Tu La đã bị tu sĩ đối diện chạy tới chém chết. Lúc này bốn con Ngọc Ma La chỉ còn dư lại trong đó một con Ngọc Ma bị thương nặng cố gắng tung người chạy thục mạng về phía ma la đại quân.&