Nhưng thời điểm đó Lục Bình cũng biết song phương tỷ thí đã đến thời khắc mấu chốt, thành công hay không là ở sự liên thủ một kích Khai Thiên Kiếm Thuật thần thông của hai người Tạ Thiên Dương cùng với Tô Cẩm có thể bị thương nặng con A Tu La trước mặt, cho nên lúc này vạn vạn không thể để cho A Tu La phá hư kiếm thuật thần thông của hai người đang nổi lên.
Một đóa Bạch Ngọc Liên Hoa to lớn nở rộ dưới chân hai người Tạ Thiên Dương cùng với Tô Cẩm. Theo đóa hoa nở lớn ra, thế công của A Tu La cũng dần dần bị chèn ép đến bên ngoài hoa sen. Chân Linh Chi Kiểm trong tay chấn động cả lên, mũi kiếm cấp tốc rung động, vô số kiếm khí cắt rách hết hư không, giữa không trung liên tiếp hóa ra ba chữ “Chiến”!
Chiến! Chiến! Chiến!
Khai Thiên Kiếm Thuật mà Lục Bình từ trong Giao đạo nhân thủ thư ngộ được đã trước một bước thi triển ra. Ba chữ “Chiến” đột nhiên hóa thành ba con giao long độc nhất vô nhị cùng pháp tướng bên trong tấm hạch không gian gầm thét vọt tới A Tu La.
Khai Thiên Kiếm Thuật bất đồng cùng hai đạo vô thượng kiếm thuật thần thông do Tạ Thiên Dương và Tô Cẩm liên thủ thi triển dung hợp. Lục Bình Khai Thiên Kiếm Thuật có lẽ uy lực không bằng người trước, nhưng tốc độ thi triển không thể nghi ngờ nhanh hơn, ứng biến càng thêm linh hoạt.
Ba con kiếm quang giao long bay lượn lên xuống, đoàn đoàn vây quanh A Tu La, khiến cho A Tu La không thể không cố gắng trước tiên thoát khỏi Lục Bình kiểm thuật đeo bám. Một con giao long trong đó chẳng qua thời gian chốc lát cũng đã bị A Tu La kéo xé nát bấy.
Nhưng mà điều đó vậy cũng đủ rồi!
Một vòng mặt trời chói chang và một vòng trắng sáng cũng tồn kỳ dị cùng hư không như vậy, rồi sau đó nhất tề rơi xuống chỗ A Tu La. Vô luận A Tu La tránh né như thế nào, đều không thể thoát khỏi sự giảo sát của hai đạo vô thượng kiếm thuật thần thông dựa vào lẫn nhau.
Tiếng gào thét thê lương mà điên cuồng truyền ra từ trong ánh sáng mạnh yếu xen vào nhau đột nhiên nở rộ. Đợi đến khi ánh sáng tản đi, A Tu La lúc này hiển lộ ra thảm trạng làm Lục Bình cũng không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Cả người A Tu La toàn bộ bị kiếm quang giảo sát hết mấy chục đạo vết thương. Điều càng khiến cho Lục Bình kinh hãi chính là một món Bạn Sinh Linh Bảo trong tay A Tu La, phía trên đã bị bò đầy rẫy vết rách. Mà phi kiếm trong tay của hai người Tạ Thiên Dương cùng với Tô Cẩm chỉ là Nhất kiếp linh bảo thôi.
Bạn Sinh Linh Bảo trong tay A Tu La ngay cả không đủ chân chính ba kiếp Thuần Dương linh bảo nhưng cũng mạnh quá nhiều nếu so với Nhị kiếp linh bảo. Tuy nhiên dù vậy, dưới vô thượng kiếm thuật thần thông do Tạ Thiên Dương cùng với Tô Cẩm hai người dung hợp không ngờ lại suýt nữa sẽ bị cắn nát rồi.
Lục Bình âm thầm kinh hãi, đệ nhất thiên hạ kiếm phái này quả thật không phải là cho không. Kiếm thuật thần thông bực này nếu là đổi thành Lục Bình tới đón, trừ tế lên Thuần Dương linh bảo dưỡng Đoạn ra dường như cũng không có phương pháp khác.
Trong lòng Lục Bình mặc dù tâm triều mênh mông đối với uy năng của kiếm thuật bực này, nhưng trong tay cũng không dám chậm trễ chút nào. Hai người Tạ Thiên Dương cùng với Tô Cẩm liên thủ làm bị thương nặng A Tu La, cơ hội như thế này không thể bỏ qua. Nếu không một khi A Tu La xoay người muốn chạy trốn cũng không dễ dàng giữ lại.
Chân Linh Chi Kiếm một thân chiến minh. Vô số bóng kiếm tách ra từ trên người Mạc Ly, giống như thực nhân ngư ngửi thấy máu tanh trong nước, đầy rẫy nổi ủng cả lên. Dưới đại thần thông “Sấm Thủy Kiểm Quyết” vây khốn, A Tu La muốn chạy trốn hoàn toàn bị hạn chế.
Lục Bình xuất thủ đủ kịp thời, hoàn toàn không cho A Tu La lấy cơ hội thở dốc dưới Tạ Thiên Dương cùng với Tô Cẩm hai người đã kích. Trong tiếng gầm gừ điên cuồng, chỉ truyền ô tới từng tiếng vang vỡ rách giòn giã. Dưới sự giảo sát của Chân Linh Chi Kiếm Mạc Ly, Bạn Sinh Linh Bảo sớm đã bị vết thương thật mệt mỏi rốt cục không chịu nổi sức ép, hoàn toàn biến thành một đống mảnh vụn.
A Tu La không có Bạn Sinh Linh Bảo, thật ra thì lực giỏi lắm bất quá là tương đương cùng một vị đại tu sĩ tư thâm mà thôi, làm sao có thể là đối thủ với đám bốn người Lục Bình.
Vào chớp mắt Bạn Sinh Linh Bảo của A Tu La vỡ vụn nó đã phát giác được tình cảnh tự thân, một tay đẩy một cái. Bạn Sinh Linh Bảo vỡ vụn tuôn ra giống như mưa hoa rơi đầy trời vậy, cứng rắn trên sấm thủy kiếm quang của Lục Bình đụng ra một cái lỗ thủng to. Không chờ Lục Bình tới kịp che giấu sơ hở đó, A Tu La đã phá vòng vây ra từ trong kiếm quang bao phủ.
Nhưng mà khoảnh khắc A Tu La vọt ra khỏi kiếm quang bao phủ thở phào phào nhẹ nhõm, một thanh đoản kiếm đã phá vỡ hư không ghim thắng tới mặt của nó.
A Tu La cả kinh thất sắc, không thể không giơ bàn tay lên ngăn trở. Nó bất chấp cảm thụ sự đau nhức khi bàn tay bị đâm thủng qua, A Tu La rút người ta muốn hóa thành một đạo độn quang, không ngờ độn quang không đợi vọt lên cao lại như một con đại xà bị chém trúng thất thốn, từ giữa lưng chừng trời sôi trào ngã xuống đất.
A Tu La bị ném rơi từ giữa lưng chừng trời, xoay người lại điểm một cái về phía sau mình. Một đạo điểm sáng màu vàng giữa không trung phát ra tiếng “xì xì” xuyên thấu hư không. Lục Bình vào lúc đó bất ngờ xuất thủ đây một cái trước khi không. Ân Thiên Sở lảo đảo ra từ trong hư không. Điểm sáng màu vàng đó nguyên vốn đi về phía ngực của gã trực tiếp xuyên thủng qua bờ vai của gã. May là Ân Thiên Sở mặt lạnh lùng vạn năm không đổi cũng không khỏi không bị đau nhức vặn vẹo.
Tạ Thiên Dương cùng với Tô Cẩm thời điểm này đã bị vô thượng thần thông từ lúc trước dung hợp làm hao tổn cực lớn đang tạm thời khôi phục như cũ. Hai người cướp tiến lên muốn hoàn toàn chém chết con A Tu La này, lại thấy không ô biết lúc nào một thanh đoản thứ cả kinh đâm vào trong ngực của A Tu La. Thân thể A Tu La từ giữa không trung vẫn lạc đã bắt đầu chậm rãi tan vỡ hóa thành một đoàn linh khí nồng đặc huy tán giữa không trung.
Sắc mặt của Ân Thiên Sở không ngừng biến đổi, khí tức quanh thân phập phồng không chừng. Lục Bình tiến lên phía trước hỏi:
- Sao rồi?
Ân Thiên Sở nhìn Lục Bình một cái cũng không mở miệng ra nói chuyện. Lục Bình vỗ một chưởng về hậu tâm của Ân Thiên Sở. Một cổ chân nguyên hùng hậu đến cực hạn giống như triều cường lên đến cực đại rồi sau đó nước biển rót vào dòng sông tràn vào trong huyết mạch của Ân Thiên Sở. Một đường ôm thốc lấy bản nguyên tinh hoa tự thân của Ân Thiên Sở đi thẳng tới vết thương bị xuyên thủng trên bả vai.
Phốc xuy!
Một đạo máu tươi lóe ra điểm sáng màu vàng chia nhau bắn ra từ hai bên vết thương ở bả vai bị xuyên thủng của Ân Thiên Sở. Sắc mặt của Ân Thiên Sở nhất thời trắng nhợt, nhưng thần sắc lại buông lỏng xuống rất nhiều.
Ân Thiên Sở hít một hơi thật sâu, trong cơ thể công quyết vận hành chân nguyên lưu chuyển. Sắc mặt tái nhợt thoáng mang một tia đỏ thắm, đưa tay một chiều, linh bảo Thái Huyên Chi Thứ cũng hoàn toàn quay về vào trong bàn tay Rồi sau đó gã gật đầu một cái về phía Lục Bình.
Sắc mặt của Tô Cẩm vẫn mang một tia vội vã, nói:
- Việc này không nên chậm trễ, kính xin hai vị giúp bọn ta một cánh tay lực, làm hết sức tiếp ứng bản phái tu sĩ trở về trong doanh trại.