Tạ Thiên Dương ra hiệu ánh mắt với Tô Cẩm. Hai người đều không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, nhưng linh bảo phi kiếm trong tay lại không chút thư giãn. Hơn nữa hai thanh linh bảo phối hợp lẫn nhau càng lúc càng chặt chẽ, thế công cũng càng lúc càng hung mãnh, tựa hồ muốn phá vòng vây ra vậy.
Bốn con Ngọc Ma La thấy vậy cũng không kịp nhớ gã tu sĩ áo đen đột ngột xuất hiện trước đó, chẳng qua là mấy con Huyết Ma La phía bên ngoài vội vã bơi lội dường như đang phòng bị cái gì đó. Bốn con Ngọc Ma La lại bắt đầu toàn lực ngăn chặn hai người Tạ Thiên Dương cùng với Tô Cẩm.
Tạ Thiên Dương cùng với Tô Cẩm toàn lực xuất thủ mặc dù làm rối loạn tiết tấu phối hợp của bốn con Ngọc Ma La, nhưng hai người cũng thực không cách nào thoát ra khỏi bốn con Ngọc Ma La bao vây. Tuy nhiên điều đó đã đủ rồi, trong một tiếng vang kỳ quái “ừng ực”, một chùm kiếm quang giống như bắt đầu sôi trào từ dưới vọt lên, kể cả Tạ Thiên Dương cùng với Tô Cẩm bên trong, đem bốn con Ngọc Ma La toàn bộ nhét vào trong kiểm trận,
Kiếm quang sôi trào không ngừng tản rộng ra. Mấy con Huyết Ma La bốn phía vây đi lên toàn bộ bị hù dọa chạy mất. Thân hình áo đen của Ân Thiền Sở cũng chợt lóe mà không có, chẳng những không tránh được kiếm quang đại trận sôi trào, hơn nữa một đầu xông vào bên trong đại trận, trong chớp mắt bị kiếm quang sôi trào bao phủ.
“Phí Phản Doanh Thiên Kiếm Quyết!”
Ngọc Ma trong phút chốc đột nhiên phát hiện phệ hồn thần thông của mình trong tiếng kiếm rít kỳ dị như sắp sôi ấy không ngờ lại không cách nào thi triển. Tiếng kiếm rít rung trời không ngờ lại có thể hoàn toàn che giấu phệ hồn thần thống của nó.
Không có phệ hồn thần thông thực lực của Ngọc Ma cũng mạnh hơn một chút so với Huyết Tu La mà thôi. Kiếm quang vậy lượn quanh người nó xông lên, không chờ trong chốc lát, trong tiếng gào thét thê lương của Ngọc Ma, kể cả Bạn Sinh Linh Bảo trong tay nó bị một đạo kiếm quang nuốt mất, chỉ còn dư lại một đoàn phệ hồn màu đen rầm rĩ dần dần tiêu tán tan mỏng đi trong kiếm quang sôi trào.
“Sấm Thủy Kiếm Quyết!”
Lục Bình đã đem bộ vô thượng thần thông kiếm thuật này tu luyện đến cảnh giới tùy tâm sở dục, tùy thời có thể trong quá trình thi triển vô thương thần thông kiếm quyết tùy ý biến hóa tứ đại cơ sở thần thông, lấy đó tùy cơ ứng biến.
Một đạo thân ảnh chậm rãi ngưng tụ mà thành trong kiếm trận, Lục Bình khẽ mỉm cười về bốn phía kiếm quang đại trận vẫn ở chỗ cũ sôi trào, chưa từng nghĩ thực lực của hai người Tạ Thiên Dương cùng với Tô Cẩm cũng đã đạt đến tình cảnh như thế. Lúc trước nếu không phải có Ân Thiên Sở âm thầm đuổi Huyết Ma La, hai người sư huynh đệ bọn họ hợp lực cản lại bốn con Ngọc Ma La, Lục Bình cũng không thể đem đạo vô thượng thần thông kiếm quyết giống như đánh lén vậy nhất cử đem bốn con Ngọc Ma La lâm vào trong kiếm trận.
Kiếm trận trước đó của Lục Bình bao lại hai người Tạ Thiên Dương cùng với Tô Cẩm sau khi họ đi vào. Hai người này tựa hồ sớm ngờ tới sẽ như vậy, thấy ánh sáng của kiếm trận giăng khắp nơi quanh người chẳng qua là Ngọc Ma La vậy công trước hai người, không chút ảnh hưởng tự thân của hai người, trong lòng không khỏi thầm than Lục Bình chưởng khống vô thượng thần thông kiếm thuật khổng lồ như vậy không ngờ lại kỳ diệu tột cùng như thế này.
Tuy nhiên lúc này hai người cũng chỉ được để lại chấn động trong lòng xuống trước, từng người một đánh tới hai con Ngọc Tu La. Lúc này bốn con Ngọc Ma La đã trước sau bị Lục Bình vô thượng thần thông kiếm trận trùng tán, chính là thời cơ tốt để kích phá bọn nó.
Một con Ngọc Tu La khác bên ngoài đứng vững vàng gót chân dưới kiếm trận mới vừa giảo sát, lập tức bị một đạo hắc ảnh đánh lén. Một thanh đoản kiếm đột ngột xuất hiện chỗ ba thước trước người nó. Mặc dù Ngọc Tu La hết sức tránh né, nhưng vẫn bị đâm xuyên qua hộ thân thần thông, đâm thẳng vào thân thể nửa thước lúc này mới bị Bạn Sinh Linh Bảo của Ngọc Tu La đánh bay.
Một bàn tay quỷ dị xuất hiện giữa không trung trùng hợp chưởng khống đoản kiếm pháp bảo bị đánh bay sau đó biến mất không thấy đâu nữa.
Vậy mà chờ đến khi con Ngọc Tu La cầm trong tay Bạn Sinh Linh Bảo siết nát bấy kiếm quang chỗ xuất hiện bàn tay trước đó thì nó lại không phát hiện được gì cả.
Con Ngọc Tu La trong lòng cả kinh, tựa hồ nghĩ tới điều gì. Thời điểm độn quang chợt lóe dưới chân muốn rời khỏi chỗ lúc trước treo đứng, một thanh đoản thứ dài khoảng một thước cả kinh xuất hiện sau lưng Ngọc Tu La.
Quanh người Ngọc Tu La mặc dù ẩn giấu hộ thân thần thông, nhưng mà chút thần thông pháp thuật đó trước một thanh đoản thứ lại phát ra tiếng vang giòn giã rắc rắc giống như cái ly vỡ vụn vậy. Hộ thân thần thông quanh người Ngọc Tu La tồi khô lạp hủ bị đâm xuyên thẳng vào trong hậu tâm của nó.
Ban đầu Lục Bình tặng Thái Huyền Chi Thử cho Ân Thiên Sở hôm nay trong tay Ân Thiên Sở đã trở thành một món Nhất kiếp linh bảo địa địa đạo đạo. Hiên nhiên những năm gần đây thực lực tự thân của Ân Thiên Sở tăng trưởng nhưng không chỉ có trên tu vi của gã.
Ngọc Tu La khó có thể tin nhìn nửa đoạn thứ nhận lộ ra từ trước ngực. Toàn bộ thân thể đã bắt đầu theo sinh cơ trôi qua
mà bằng liệt, cuối cùng hóa thành linh khí nồng đặc tan ra hòa nhập giữa thiên địa chỉ còn dư lại Thái Huyền Chi Thứ trôi lơ lửng giữa không trung lóe ra ánh sáng bén nhọn.
Một chùm bóng kiếm tản đi, thân ảnh của Ân Thiên Sở ung dung đi ra từ sau bóng kiếm. Thái Huyền Chi Thứ vào nháy mắt gã xuất hiện nhất thời phát ra một tiếng khẽ rên, trong nháy mắt cũng bay về biến mất không thấy đâu nữa trong cơ thể của Ân Thiên Sở.
Vừa lúc đó, kiếm quang đầy trời bắt đầu nhanh chóng thống nhất, cuối cùng hợp lại với hai thanh phi kiếm trôi lơ lửng quanh người Lục Bình. Lục Bình Tạ Thiên Dương cùng với Tô Cẩm cũng dần dần hiển lộ ra thân hình từ giữa lưng chừng trời.
Tô Cẩm chắp tay về phía Lục Bình cùng với Ân Thiên Sở, cười nói:
- Đa tạ hai vị Lục huynh xuất thủ tương trợ, nếu không sư huynh hai người ta sợ là không ổn lớn hơn. Đúng rồi, vị này cũng là tu sĩ của quý phái sao?
Lục Bình cười đáp:
- Người và huynh đệ ta làm sao khách khí như thế. Vị này chính là bản phái đệ tử Ân Thiên Sở sư đệ!
Tạ Thiên Dương cùng với Tô Cảm hai người xưng “Ân huynh” chắp tay ra mắt. An Thiên Sở chẳng qua chỉ yên lặng gật đầu một cái xem như đáp lễ. Hai người Tô, Tạ cũng không để ý cho lắm. Tu luyện giới các loại kỳ nhân quái nhận thấy cũng nhiều, cố ý theo đuổi tiểu tiết ngược lại dễ dàng đắc tội với người.
Tạ Thiên Dương nói:
- Chưa từng nghĩ quý phái trừ Lục huynh còn có nhân vật như Ân huynh đây. Chân Linh phải lần này mang tới sự “vui mừng” không nhỏ cho tu luyện giới a!
Tô Cẩm cũng nói thẳng:
- Mừng vậy là đủ rồi! Vui’ coi như khó nói!
Bốn người vội vàng chào ra mắt nhận nhau, Lục Bình hỏi:
- Nơi này không phải là chỗ nói chuyện, theo như lời Tô huynh, Tạ huynh, tình thế trước mắt của quý phái không ổn. Quý phái Thuần Dương lão tổ có tới không?
Tô Cẩm không nghi ngờ hắn, đáp:
- Đúng là không ổn, trong ma la đại quân không ngờ lại xuất hiện thêm một con A Tu La. Ba vị sư thúc, sư thúc tổ đã hết sức trì hoãn, chỉ sợ cũng kéo không được bao lâu. Cứu viện của trú địa chỉ sợ cũng không trông cậy nổi. Nơi đó có hai con Thiên Ma, bản phái Thuần Dương tu sĩ Cổ Tu Thanh sự bá tổ cùng với Ngũ Hành tông Thuần Dương tu sĩ Mộc Diệp lão tổ hai người hôm nay phải chặn hai con Thiên Ma. Dĩ nhiên là phần thân phận thuật, do đó bọn ta phải cố gắng kiện thủ tiếp, như vậy vẫn cần mượn đại lực của Lục huynh cùng Ân huynh!&