Chân Linh Cửu Biến

Chương 116: Đại đào sát




Dịch giả: Titan

Lục Bình phóng ra phù bảo cuối cùng của mình, đem năm tên dung huyết hậu kỳ tu sĩ ngăn trở. Hắn định xoay người chạy trốn, thì một tên Huyền Linh phái trung kỳ tu sĩ đột nhiên từ một bên chui ra, tốc độ cực mau, không ngờ không dưới tốc độ của mấy tên hậu kỳ tu sĩ có mặt ở đây.

Đang khi Lục Bình vô cùng kinh ngạc, một thanh phi kiếm đã mang theo toàn bộ pháp lực của tu sĩ cô chú nhất trịch ném vọt tới Lục Bình.

Lục Bình tiện tay đem Tị Thủy thuẫn tế lên. Phi kiếm đâm ở phía trên thủy thuẫn, chẳng qua là đụng cho màn hào quang do lá chắn bảo vệ hóa thành một trận lay động. Lục Bình bấy giờ mới nhìn thấy phương hướng phi kiếm bay tới chính là Trương Duy Thanh ở trên Phi Linh đảo thua một trận đồ địa. Lúc này đã lên cấp dung huyết trung kỳ, Trương Duy Thanh đang mặt đầy oán độc cộng thêm biểu tình kinh hãi nhìn Lục Bình, sắc mặt tái nhợt thật đáng sợ.

Lục Bình không có thời gian để ý tới Trương Duy Thanh tại sao có thể xuất thủ trước mấy tên hậu kỳ tu sĩ kia, vội đem Tường Vân đầu tế lên, ở trên mặt biển hóa thành một đạo bạch quang, biến mất trong bóng đêm mịt mờ.

Chu Duy Long cùng năm người nhìn Lục Bình chạy trốn, trong lúc nhất thời sắc mặt đầy vẻ phức tạp, không ngờ mười mấy tên trung hậu kỳ tu sĩ liên thủ mai phục một tên sơ kỳ tu sĩ, lại để cho đối phương thành công trốn thoát. Ngay sau truyền đi, nhóm người mình nhất định trở thành trò cười của môn phái.

Chu Duy Long hung tợn nói:

- Không giết người này bây giờ khó tiêu mối hận trong lòng của ta, ngày sau bọn ta sợ là sẽ bị người nhạo báng, ngay cả một tên sơ kỳ tu sĩ cũng thu thập không được. Đáng tiếc hiện giờ trọng yếu nhất chính là chạy trốn khỏi Chân Linh phái tảo thanh.

Chu Duy Long bóp tay thở dài, trong thần sắc đầy vẻ bực tức. Những tu sĩ các phái khác cũng mặt đầy vẻ khó coi.

Triệu sư huynh vượt qua khỏi đám người, nói:

- Các vị đều có chuyện quan trọng, duy chỉ có tiểu đệ cùng hai vị danh sư đệ đã người cố gia quá nhân, không có cố kỵ, trở về môn phái cũng tội càng thêm tội, chi bằng giết cái tên Chân Linh phái nghiệt chướng này, có thể thoát ra một khẩu ác khí trong lồng ngực.

Mọi người thấy có người ra mặt đuổi giết Lục Bình, đều thở phào nhẹ nhõm. Dù sao chuyện này truyền đi quả thực quá mức khó coi, mọi người chăng những là ỷ lớn hiếp nhỏ, còn lấy số đông lấn kẻ cô độc, lại hết lần này tới lần khác không khi phụ người ta được.

Triệu sư huynh khẩu khí chuyển một cái, lại nói:

- Tại hạ tuy là thề giết người này, nhưng đại hải mịt mờ, sư huynh đệ của ta ba người đuổi giết một người thật sự là lực bất tòng tâm. Vì vậy, hy vọng mấy vị sư huynh có thể phái ra mấy vị sư đệ tương trợ bọn ta.

Đây cũng là uy hiếp rồi, dù sao mất mặt chính là mọi người, vạn vạn không thể chỉ có Thủy Yên các một nhà ta gánh, mọi người vinh thì cùng vinh, tổn thì cùng tổn.

Bốn người khác trong lúc đang trù trừ, chỉ nghe một Huyên Linh phái tu sĩ nói:

- Chu sư huynh, tiểu đệ nguyện ý cùng Triệu sư huynh một đường đuổi giết Chân Linh phái đệ tử!

Chu Duy Long vừa nhìn người này chính là kẻ mới vừa sử dụng bí thuật ngăn trở Lục Bình - Trương Duy Thanh. Đối với Trương Duy Thanh ý tưởng, Chu Duy Long vẫn còn có chút hiểu rõ, vì vậy nói:

- Đã như vậy, Liêu sư đệ cũng cùng đi đi.

Những tu sĩ ba phái khác thấy Chu Duy Long như vậy, cũng đều đem hai tên trung kỳ tu sĩ thủ hạ lẫn này theo mỗi người phái đến chỗ Triệu sư huynh, tổng cộng mười tên dung huyết trung kỳ tu sĩ, dưới sự chỉ huy của dung huyết hậu kỳ Triệu sư huynh cùng nhau đuổi giết Lục Bình.

Mọi người hướng phương hướng Lục Bình thoát đi đuổi theo mười mấy dặm, Trương Duy Thanh hỏi:

- Triệu sư huynh, đêm tối thế này tầm mắt bị chặn, thần thức bọn ta có thể đạt được phạm vi lại nhỏ, người của Chân Linh phái đã sớm chạy ra ngoài, bọn ta như thế nào phân biệt lộ tuyến người này trốn chạy?

Triệu sư huynh cười nói:

- Ta dĩ nhiên là sớm có chuẩn bị, Uông sư đệ?

Tu sĩ trước đó trên người mặc bộ quần áo chống nước hướng Triệu sư huynh gật đầu một cái, từ trong trữ vật đại lấy ra cái bình bụng bự, pháp lực thúc giục, một cô nước phun ra, một con ô tặc từ trong bình theo dòng nước chảy nhảy ra, hóa thành ba thước lớn nhỏ, rơi vào trong đại hải.

Từ trên người con ô tặc tán phát yêu khi có thể thấy đây là một con dung huyết sơ kỳ yêu thú.

Mọi người đang lúc buồn bực, lại thấy Uông sư đệ lấy ra cầm trong tay hai khối ngọc phù trắng bệch không có chút linh khí nào. Có tu sĩ tinh mắt nhận ra đây chính là phù bảo mà trước đó Lục Bình đã dùng để ngăn cản bọn chúng truy kích, chẳng qua là trong đó sớm đã không có nửa điểm linh khí, đã hoàn toàn hết tác dụng, cho nên mọi người cũng không lưu ý, và sớm đã bị Uông sư đệ nhặt lên.

Chỉ thấy Uông sư đệ đem hai ngọc phù báo phế này hướng ô tặc ném đi. Ô tặc nhảy lên một cái đem hai ngọc phù nuốt vào bụng, sau đó rơi vào trong biển, xoay người liên hướng đông phương bơi đi.

| Triệu sư huynh kêu mọi người đuổi theo, giải thích:

- Con linh thú này của Uông sư đệ có một năng lực đặc thù. Nó có thể căn cứ khí tức trên người một tu sĩ tiến hành truy tung. Hai cái ngọc phù này đã bị Chân Linh phái tiêu tử dùng pháp lực kích thích, phía trên lưu giữ khí tức của hắn. Đây cũng là lý do ta có lòng tin suất lĩnh chư vị đuổi giết hắn.

Mọi người chợt hiểu ra, ngại vì Triệu sư huynh tu sĩ, đều rối rít tán tụng Triệu sư huynh mưu định rồi mới động, thành trúc tại hung.

Một tháng sau, Lục Bình ở hoãn trùng hải vực đồng bộ hải vực hướng phía tây bắc bay đi, mới vừa qua một canh giờ, liền phát hiện bên phía trước mình có một đạo độn quang đang nhanh chóng bay tới.

Lục Bình sắc mặt cười khổ, lại tới nữa rồi! Đám người kia xem ra là thật sự muốn cùng hắn hao tổn thời gian đây mà. Một tháng qua, mấy lần cùng đám người kia giao thủ, Lục Bình mặc dù đã thương mấy tên, nhưng sau đó liền bị những tu sĩ khác kéo tới dọa sợ phải xoay người bỏ chạy, nhiều lần thiếu chút nữa là hắn bị dung huyết hậu kỳ Triệu sư huynh đuổi kịp.

Nhìn độn quang cấp tốc bay tới, Lục Bình sắc mặt kiên quyết đanh lại, Phi Dực kiểm song kiếm quần quanh, rồi hướng người đang bay tới giảo sát qua.

Tu sĩ đuổi theo tựa hồ cũng sớm có chuẩn bị, liền vội vàng đem một món trung cấp pháp khí giống như chuông đồng đính ở trên đầu, đem bản thân thủ hộ nghiêm nghiêm thật thật, mặc cho Lục Bình phi kiếm phía trên chém trái chém phải, giống như một khối loạn thạch đứng ở bờ biển, mặc dù bao nhiêu lần bị sóng biển đánh vào, bao phủ trong nước biển, nhưng lúc sóng biển thối lui thì lại từ từ lộ đầu ra.

Lục Bình trong lòng kiên quyết, một khối tứ phương thiết ấn liền xuất hiện ở trong tay của hắn.

Tu sĩ đang lấy hết sức phòng thủ, thấy thiết ấn trong tay Lục Bình, sắc mặt nhất thời trắng nhợt. Trước đây có mấy vị tu sĩ bị Lục Bình đánh cho bị thương chính là do cái thiết ấn ban tặng. Nếu không phải những người khác tiếp ứng kịp thời, mấy tu sĩ kia chỉ có kết quả vẫn lạc. Tu sĩ không nghĩ tới hôm nay mình lại đụng phải hung khí này.

Tu sĩ không khỏi quay đầu hướng phía vừa tới nhìn lại. Nếu là người tiếp ứng không tới ngay, y không tránh được sẽ bị thương nặng, đến lúc đó nói không chừng sẽ phải đem con đường này buông bỏ, mặc cho Chân Linh phái tiêu tử chạy trốn.

Lão Thiên tựa hồ cũng không nguyện cho Lục Bình dễ dàng thoát khốn như thế. Đang khi tu sĩ quay đầu nhìn lại, ở chân trời có hai đạo độn quang đã lướt qua mặt biển hướng về phía Lục Bình bay tới.

Lục Bình thầm mắng một tiếng, lại đến quá mau! Hắn đem "Sơn Băng" sắp đánh ra thu trở lại, quay đầu tiếp tục hướng mặt đông bỏ chạy.

Lục Bình thật ra thì cũng không thèm để ý hay sợ gì hai tên dung huyết trung kỳ tu sĩ bay tới tăng viện. Nếu là thời gian sung túc, hắn hoàn toàn có thể làm bị thương nặng một hai người, rồi ung dung thoát thân.

Vậy mà, kinh nghiệm trước đó nói cho Lục Bình biết, một khi mình dừng lại đấu với ba tên kia, ba tên tu sĩ này đều sẽ cố sức cuốn bám lấy hắn mà trì hoãn thời gian. Chúng sẽ không cùng hắn đánh chết đánh sống, mà chỉ cần kéo dài chốc lát, liền có nhiều hơn tu sĩ bay tới tăng viện. Nếu là đụng phải Thủy Yên các Triệu sư huynh bay tới, nói không chừng Lục Bình sẽ phải lưu lại thứ gì đó mới có thể rút đi.

Nửa tháng trước, Lục Bình mắt thấy sắp sửa đột xuất vòng vây, Triệu sư huynh thế mà đột nghiên xông ra chặn lại. Nếu không phải Lục Bình nhận định thời cơ nhanh hơn, nói không chừng sẽ bị những người khác đem mình vậy lại, đến lúc đó không chết cũng phải lột da.

Tu sĩ trước đó một mực làm con rùa đen rút đầu, hiện giờ thấy Lục Bình nhận ra phe của y kéo tới cường viện liền rút đi ngay, lập tức tế lên một món pháp khí hướng Lục Bình đánh tới, hy vọng ngăn trở Lục Bình lại.