Dịch giả: Titan
Các vị chân nhân ở tại tràng lập tức phát hiện tình huống này, sự nhốn nháo nhất thời an tĩnh lại nhưng chư vị chân nhân nghị luận riêng với nhau thì liên miên không dứt:
- Mấy tiểu tử này trấn định như thế chẳng lẽ là có thủ đoạn gì đó hay sao?
- Không thể nào a! Ta thấy là mấy tiểu tử của Chân Linh phái này không biết là thiên địa linh vật quý báu cỡ nào.
- Khó nói lắm! Có lẽ là trong tay bọn chúng cũng có một linh vật.
- Nói cũng không chừng...
- Thiên địa linh vật hi thiểu đến như thế nào, Huyền Linh phái tu sĩ lấy được một món đã là vô cùng may mắn. Nếu như Chân Linh phái mà có thêm một món thì lân sau Phi Linh đảo khai mở, nói không chừng sẽ có đoán đan tu sĩ tự phế tu vị mà vào trong đó tìm kiếm thiên địa linh vật cũng không chừng. Hoặc là pháp tướng kỳ lão tổ tu luyện sử dụng đan dược càng không khả năng. Ngay người khi nói thì cái giọng cũng không tự tin như vậy thì làm sao mà có thể chứ?! Pháp tướng kỳ lão tổ đan dược chỉ có mấy loại. Mỗi một loại đích xác là không dưới thiên địa linh vật. Nhưng mà đừng có quên là năm xưa Phi Linh đảo đã bị mấy chục vị lão tổ giày xéo một phen. Nơi nào còn lại những thứ này chứ?...
Các vị chân nhân ai cũng cho ý kiến. Quách Huyền Sơn chân nhân sớm đã chờ không còn kiên nhẫn nữa, lớn tiếng quát:
- Các tiểu tử, còn thủ đoạn gì nữa? Mau chóng đưa ra. Nếu không thì phải đem những thứ ở mặt đất này thua một nửa cho nhà người ta đó.
Vệ Tử Hằng cùng mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Lục Bình. Hơn ba chục vị chân nhân không khỏi lần nữa mong đợi lần đấu bảo này. Càng lúc càng có nhiều đại thủ bút đề ra, các tiểu bối không biết sẽ lần nữa mang cho mỗi người niềm vui gì đây? Lục Bình lúc này trong lòng như đang mưu tính kế gì, mặt mày suy tư. Nhưng đối với những người bên cạnh thì Lục Bình dường như là đang do dự gì đó. Biểu tình của hắn như rơi vào trong mắt các chân nhân tại tràng tự nhiên là nhận định Lục Bình không có bảo vật có thể so sánh với Vẫn Lạc Tinh Kim.
Quách Thạch Sơn chân nhân sắc mặt trước hết là hơi biến đổi. Còn Liễu Huyền Linh chân nhân cũng thần sắc ngưng trọng. Ai cũng không nghĩ tới lần đi Phi Linh đảo này môn hạ đệ tử sẽ có thu hoạch lớn đến như vậy. Lớn đến nỗi đoán đan chân nhân cũng không thể bỏ qua. Đến lúc này vô luận là ai thua thì người bị lấy đi một nửa tư nguyên đều có giá trị mấy chục vạn linh thạch. Cho dù là Chân Linh, Huyền Linh hai đại phái như vậy cũng giống như là bị cắt thịt ra. Lúc này Phùng Hư Đạo đột nhiên nói:
- Tiểu tử, ngươi nếu không lấy ra được món bảo vật có giá trị tương đương cũng là chính thường. Dù sao thì thiên địa linh vật đều là người có đức được hưởng. Thua thì cũng không bị mất mặt. Chỉ là hai phái đấu bảo người đến bây giờ còn chưa đem linh thảo thu được ở Phi Linh đảo lấy ra. Muốn ăn vạ hay sao?
Đây chẳng qua là Phùng Hư Đạo nói bậy. Vừa rồi Huyền Linh phái khắp nơi bị Chân Linh phải áp chế. Không cần dùng Lục Bình xuất thủ thì về chuyện thu hái linh thảo, Chân Linh phái đã vượt xa Huyền Linh phái rồi. Vào lúc đó thì chư vị chân nhân chẳng có ai bảo Lục Bình đem linh thảo lấy ra cả. Hiện giờ Phùng Hư Đạo tự nhận là mình nắm chắc phần thắng. Lại bắt đầu tính toán linh thảo ở trong tay của Lục Bình. Quách Huyền Sơn chân nhân "hờ" lạnh một tiếng, nói:
- Phùng lão cẩu, ngươi đừng có không biết xấu hổ.
Phùng Hư Đạo cười lạnh, nói:
- Bản chân nhân, theo thần có nói chỗ nào sai đâu?! Muốn chỉ giáo à?
Quách Huyền Sơn chân nhân tiếp tục cười lạnh. Gương mặt quay đi không nói gì thêm nữa. Chính vào lúc này một giọng trẻ tuổi đột nhiên cất lên:
- Phùng chân nhân nói cũng có lý. Áng chiếu lời của chân nhân, nếu như Chân Linh phải thắng thì Vẫn Lạc Tinh Kim cái gì đó Chân Linh phái ta đương nhiên là lấy đi phân nửa. Có phải vậy hay không?
Người nói chính là Lục Bình. Phùng Hư Đạo trong lòng nhất thời rúng động một cái. Chẳng lẽ là tên tiểu tử này? Thật sự có bảo bối gì có thể so sánh với Vẫn Lạc Tinh Kim hay sao? Vậy lời của mình vừa rồi chẳng phải là tự đem đá mà đập vào chân mình hay sao? Tuy nhiên bản thân ông ta đường đường là đoán đan hậu kỳ chân nhân. Làm sao có thể ở trước mặt mọi người nói ra rồi không giữ lời chứ. Huống chi ông ta cũng không tin là Lục Bình có thể mang được thứ gì có thể so sánh với thiên địa linh vật. Và thế là Phùng Hư Đạo ra vẻ rất khinh thường, nhìn Lục Bình một cái, nói:
- Dĩ nhiên.
Lời nói này như chém định chặt sắt. Đoán đan chân nhân quả quyết tác phong, hiển lộ không thể nghi ngờ.
Chúng đệ tử mặt đều lộ vẻ kính ngưỡng. Lục Bình "à" lên - một tiếng:
- Chân nhân, nói vậy là nhất ngôn cửu đỉnh rồi.
Dứt lời liền đem một trữ vật đại hướng mặt đất lật một cái, gần bảy ngàn cây 500 năm linh thảo, một trăm hai mươi cây 1000 năm linh thảo rơi vào giữa đám linh thảo của Chân Linh phái. Ngay cả Vệ Tử Hằng, Tô Tử Bằng cùng các đồng bạn ở Phi Linh đảo cũng không biết Lục Bình lại có thể thu góp được nhiều linh thảo đến như vậy. Thần sắc đều vô cùng kinh ngạc.
Phùng Hư Đạo và Trương Duy Thanh cùng các Huyền Linh phái tu sĩ khác sắc mặt đều hiện rõ sự vui mừng. Đám người Trương Duy Thanh đã sớm đoán được Lục Bình thu hoạch vô cùng phong phú. Nhưng cũng không nghĩ là nó phong phú đến như vậy.
Lục Bình nhìn linh thảo trên mặt đất. Trong lòng thầm đếm lại một lần nữa mới phát hiện trong này chừng phân nửa là chiến lợi phẩm do hắn thu thập. Phi Linh đảo mở ra 18 ngày. Tu sĩ chết trong tay hắn có tới 23 người. Tiến vào Phi Linh đảo gần 200 tu sĩ. Như vậy mỗi tám người thì có một người chết trong tay Lục Bình. Lục Bình nhìn thần sắc tham lam của đám người Trương Duy Thanh.
Quay đầu hướng Liễu chân nhân và Quách chân nhân, nói:
- Hai vị chân nhân, đệ tử ở Phi Linh đảo có được một ngọn lửa sắp tắt. Đệ tử kiến thức thiển bạc không biết đó là loại linh hỏa gì? Muốn thỉnh hai vị chân nhân giám thưởng.
Nói xong từ trong trữ vật đại lấy ra một cái tụ linh trận bàn thu được ở mật thất dưới đất, tại luyện khí điện. Trên đó có một đốm lửa bằng hạt đậu. Lục Bình trong nửa tháng nay đã dùng mấy chục khối trung phẩm linh thạch bồi dưỡng, đã cải biến tình huống le lói sắp tắt lúc ban đầu. Giờ đây ngọn lửa nhỏ này hoạt bát, sinh động, tràn đầy sinh cơ. Khi Lục Bình đem tụ linh bàn ra thì mấy chục đạo thần thức đã sớm quấn lấy ngọn lửa kia. Có mấy chân nhân không tự chủ, hướng Lục Bình bước tới mấy bước. Quách Huyền Sơn chân nhân cả giận quát lên mấy tiếng, nói:
- Hảo! Tiểu tử, không ngờ có được thứ đồ tốt này.
Quách chân nhân trong miệng mặc dù là nói với Lục Bình nhưng giọng nói lại hướng tới các chân nhân nhao nhao đang muốn bước lên "kia". Rồi lắc mình một cái đến trước mặt Lục Bình, đưa tay cầm lấy tụ linh bàn ở trong tay hắn.
Lục Bình biết một khi mình đem ngọn lửa này đưa ra thì sẽ có khả năng phản ứng kịch liệt của các chân nhân ở tại tràng. Do đó khi thấy Quách chân nhân bước tới trước mặt mình, liên tiện tay đưa tụ linh bàn vào trong tay ông ta. Nếu không hắn sẽ khó bảo toàn là không có kẻ ác nào đó to gan cướp luôn, tùy tiện kích sát hắn rồi cướp ngọn linh hỏa ở trong tay. Mấy vị chân nhân bị linh hỏa làm cho loạn tâm thần, ngượng ngùng dừng chân thu lại. Liễu chân nhân bước lên trước một bước cùng Quách chân nhân đứng ở một chỗ, nói:
- Huyền giai trung phẩm linh hỏa Địa Tâm Dong Viêm. Phùng Đạo Hữu còn có lời gì muốn nói?
Lúc này Phùng Hư Đạo chân nhân đã bị loại khí kịch chuyển hóa này cả kinh. Ngay cả nghe Liễu chân nhân nói như vậy giận dữ nhất ống tay áo một cái, chuyển thân hướng phía Huyền Linh phái bay đi. Nét mặt già nua coi như là đã mất mặt cả rồi. Liễu chân nhân thấy Phùng Hư Đạo bỏ đi cũng không làm khó gì, chuyển đầu nói với một vị chân nhân:
- Còn lại của Huyền Linh phái. Lâm chân nhân, vậy khối Vẫn Lạc Tinh Kim kia người thấy nên phân như thế nào?
Lâm chân nhân nhìn Phùng sư huynh bị tức giận bỏ đi, cười khổ lắc đầu. Lúc này ông ta không thể bỏ đi nữa rồi. Nếu không Huyền Linh phải nói lời không giữ. Sau này ở trong bắc hải làm sao còn có chỗ đứng. Lâm chân nhân trầm ngâm một chút, nói:
- Liễu chân nhân, thiên địa linh vật này người nên hiểu rõ một khi phân cắt ra không nói là nguyên khí đại thương mà hiệu dụng cũng giảm đi nặng nề. Có thể để cho tại hạ phản hồi bản phái xong rồi tìm kiếm thay thế được hay không?
Liễu chân nhận biết về phương diện thiên địa linh vật này có thể bức cho đối phương nhận thua đã là đủ lắm rồi. Nếu mà còn ở trên linh vật đòi hỏi gì nữa, nói không chừng Huyền Linh phái thẹn quá hóa giận, muốn mượn cớ quỵt nợ thì hỏng bét. Vì vậy nói:
- Nếu như thế Chân Linh phái cũng không làm quá mức. Chư vị chân nhân các phái đều có thể ở đây làm chứng. Có thể dùng cho quý phái thời gian một tháng tìm kiếm vật thay thế. Một tháng sau tin là Huyền Linh phái với địa vị của mình ở bắc hải sẽ có thể nói được là làm được.
Lâm chân nhân đã sớm không còn lòng dạ nào dừng lại chỗ này nữa. Sau khi đáp ứng liền dẫn Trương Duy Thanh - lúc này giống như cha mẹ chết vậy - cùng mọi người lưu lại một nửa linh thảo, một nửa linh đan. Rồi bỏ đi. Chân Linh phái trong kỳ đấu bảo đã hoạch được toàn thắng. Huyền Linh phái cuối cùng đại bại.