Chân Huyết Lệ

Quyển 1 - Chương 57: Đại Thủy Chiến: Cùng Một Mưu kế




Sáng ngày hôm sau, Vương Xương Huy triệu tập chư vị tướng quân ở dưới trướng hội họp, người đến dự không ít, nhưng không phải là vì chức vụ mà đến, mà họ muốn đến xem rốt cuộc một tên trẻ tuổi như Vương Xương Huy có thể đưa ra những kế sách gì cho tình hình sắp tới

Ngồi trong trướng phòng Vương Xương Huy đảo mắt nhìn mọi người, ánh mắt hắn chậm rãi nhìn khắp lượt và nó khiến không ít người ở đây cảm giác khó chịu, dường như ánh mắt ấy có thể soi rõ nội tâm của họ vậy

Sau khi đã quan sát hết thảy, Vương Xương Huy lên tiếng bàn về kế sách đối phó với quân Tây Lỗ

- Quân địch bên kia sông đã bắt đầu rục rịch, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công qua đây, cho nên Huy tôi đề nghị chúng ta phải tăng cường thêm sự phòng ngự cho các đồn ải

- Mỗi đồn ải vốn dĩ có khoảng năm mươi quân canh phòng thì nay tăng lên thành hai trăm quân canh phòng, lại chuẩn bị thật nhiều gỗ đá để dùng khi cần thiết

- Hơn nữa hiện tại gió Đông Bắc đang mạnh lên, quân ta ngoài việc phòng thủ cũng nên chuẩn bị thật nhiều đồ phòng hỏa công, tránh khi việt kíp lắm rồi lại không chống được

Vương Xương Huy dứt lời chỉ tay vào đồ trận bằng cát ở bên dưới, dùng những cây tiểu kỳ nhỏ hai màu xanh đỏ biểu hiện cho quân Tây Lỗ và quân Bắc Nhung, từng cây một chậm rãi cắm lên nền cát để mô phỏng vị trí tiến công và phòng ngự của địch và ta, sau đó hắn dẫn ra ba điều sau

Một là thiết lập thêm hai dãy hào sâu chạy dọc quanh thành, lại đắp thêm ở phía đông một cái thành nhỏ tạo thành thế ỷ dốc để chống nhau với giặc khi chúng tiến đánh ải Thiên Hựu

Hai là phiên chế thủy binh thành ba đội theo sự thuần thục về thủy chiến mà hình thành, lại tuyển thêm hai vạn quân tiến hành tập trận ở ao chứa thuyền bên trong ải, nâng con số thủy binh lên đến mười vạn

Ba là dọc một đường tuyến dài trên sông Như Nguyệt nối từ ải Thiên Hựu đến ải Tả Giang, ngoài bố trí năm mươi đồn trú quân đã có, còn bổ xung thêm năm vạn quân mã đóng thành năm trại dưới sự dẫn dắt của Bá Ninh để làm hậu viện, lại dựng thêm nhiều ụ khói để báo cho nhau biết khi nào địch sẽ tiến công

….

Tổng cương đưa ra khiến không ít người phải khen ngợi đồng ý, dù thích hay không nhưng đối với họ Vương Xương Huy này tài năng cũng có thể dụng được ở chức thủy sư đại tướng

Tuy nhiên vẫn còn một người cố chấp không tin, Bột Hải tướng nước Ngô bước ra nói

- Địch đã đến dưới chân thành rồi mới đắp thành chẳng khác nào là mất bò mới lo làm chuồng

- Ngoài mặt nói phiên quân ra làm ba đội, nhưng thực lực nhất trong thủy binh kẻ lao đầu chịu trận trước vẫn là sỹ tốt nước Ngô của ta, có chết đi thì cũng chỉ là con dân nước Ngô ta, thử hỏi như vậy có công bằng không

- Lại nói cái gì là bố phòng dọc theo sông cơ chứ. Suốt một đoạn gần trăm dặm đừng nói là năm vạn quân, dù là có năm chục vạn quân cũng không đủ. Lúc này mà còn muốn phân binh ra tiểu tử ngươi có phải muốn chết rồi phải không

Lời nói của Bột Hải không có chút ý giữ kẽ nào cả, phải biết dù nhiều người ở đây tuy không hài lòng với chức vụ của Vương Xương Huy nhưng dù sao hắn ta vẫn danh chính ngôn thuận được các vị quốc vương đề cử, nói thẳng ra như thế chín phần mười chắc chắn sẽ thiệt thân mà thôi

Và lời nói đó thật sự đã khiến Vương Xương Huy động nộ, hắn liền quát vào mặt Bột Hải

- Chư tướng đang hội họp mà một tên tướng quèn may mắn dự họp như ngươi mà dám hồ ngôn loạn ngữ, nói điều sằng bậy làm náo loạn lòng quân

- Ngươi là ai mà dám chê bai kế sách của ta

- Người đâu lôi tên này ra ngoài

Bột Hải bị mấy tên lính lao đến lôi ra, nhưng hắn vẫn vùng vằng đứng lại, miệng thì không ngừng chửi

- Trẻ ranh thì vẫn là trẻ ranh, kế sách của ngươi vẫn còn sặc mùi sữa mẹ

- Bột Hải ta theo Hoàng Trọng Tham tướng quân đã lâu, thân trải trăm trận, há lại có thể để một kẽ không chút kinh nghiệm mà đẩy vạn quân vào bể khổ sao

- Vương Xương Huy tên nhóc ranh nhà ngươi có gì mà huênh hoang cơ chứ

Lời càng nói sau đó lại càng khó nghe, người thì luôn miệng mắng chửi, còn người thì tâm tính càng lúc càng nóng giận, chỉ có đám tướng lĩnh các nước là mỉm cười trong ruột, một là hạ được uy danh của Vương Xương Huy, hai là vừa hạ được một viên tướng tài của nước cừu địch đúng là nhất tiễn song điêu

Thế mới biết giữa chốn chiến trường vô sỹ, địch cũng có thể là bạn, bạn cũng có thể là địch bất cứ lúc nào, thật đúng là thấy lợi thì quên nghĩa, cách hành sử như vậy âu cũng là lẽ thường ở thời loạn thế này

Vương Xương Huy vỗ tay xuống án mà thét

- Tên ngông cuồng, dám ở giữa trướng phòng mà nhục mạ cấp trên của mình như vậy ư

- Được, được, nếu ngươi đã muốn chết như vậy thì ta đây cũng không cản ngăn

- Người đâu lôi tên này ra chém cho ta.

Đám tướng sỹ nước Ngô nghe Vương Xương Huy định chém Bột Hải thì lập tức quỳ xuống xin tha, ai cũng nói rằng đang đối đầu với đại địch mà chém đầu tướng là phạm đại kị của binh pháp, Bột Hải lại là tướng lĩnh được lòng binh sỹ nước Ngô nếu chém đi sợ sẽ làm nao lòng quân, vì vậy nên xin hãy tạm tha cho Bột Hải

Các tướng nước Ngô quỳ xuống can gián khiến Vương Xương Huy cũng hơi mũi lòng, nhưng mặt vẫn còn hầm hầm chỉ mặt Bột Hải mà mắng

- Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, người đâu lôi ra ngoài đánh hắn một trăm gậy

Quân sỹ được lệnh lập tức lôi Bột Hải ra ngoài, trên đường đi Bột Hải vẫn luôn mồm mắng chửi

- Tên trẻ ranh Vương Xương Huy nhà ngươi biết gì mà bàn chuyện binh cơ, chỉ trách là trời không có mắt để cho kẻ tiểu nhân như ngươi đắc chí

- Ông trời ơi bốn mươi ba vạn quân tất chết về tay tên tiểu từ này mất thôi

Bốp, bốp

Tiếng mắng chửi của Bột Hải vang vọng cùng tiếng gậy lên xuống không ngừng, mới năm mươi gậy mà máu thịt đã be bét, thấm cả ra ngoài, chư tướng nhìn thấy đều cảm thấy chua xót

Đến gậy thứ sáu mươi chín thì Bột Hải không kêu được nữa mà ngất liệm đi, Vương Xương Huy thấy vậy thì nói

- Còn ba mươi chín gậy này ta ngươi khất, chờ khi đánh đuổi được quân Tây Lỗ ta sẽ tiếp túc xử phạt

- Người đâu lôi hắn đi cho ta

Quân sỹ lập tức đến kéo Bột Hải về trại, tuy nhiên do Bột Hải đã bất tỉnh nên không thể đi được nữa, quân lính đành phải xóc nách mà kéo đi, vết thương bởi thế mà càng chảy máu nhiều hơn, chúng tướng sỹ nước Ngô nhìn thấy ai cũng chua sót, còn về Vương Xương Huy hắn vỗ án đập bàn một hồi rồi mới đứng dậy rời đi

-------------------------------------------o0o---------------------------------------------------

Lúc này trong trại quân Sở, một lều trại đơn sơ có lính canh nghiêm mật, bên trong một người mặc áo cánh đen, đội mũ tre, khuôn mặt thì bị che lại chỉ chừa ra đôi mắt bởi chiếc mặt nạ làm từ những miếng tre mảnh ghép lại mà thành.

Người đó hai tay đặt lên đàn mà gẩy, nốt nhạc trầm bỗng du dương, như người chìm vào cầm lý, mà cầm lý đã làm say lòng người, một sự hòa hợp không thể tách rời.

Lúc này một người từ ngoài bước vào, nghe thấy tiếng đàn thì gằng giọng mà trách

- Công tử giữa lúc nước sôi lửa bỏng thế này mà vẫn còn có thú vui tao nhã thế ư, thật là khiến lão phu không ngờ đến đấy

Người kia nghe vậy thì dừng lại hành lễ mà đáp

- Chỉ là lúc nhàn rỗi không có việc gì làm nên đành mượn tiếng đàn để cho khuây khỏa ấy mà

- Ung Viễn Kiều đại nhân, ngài quá bộ tới đây không biết là có chuyện gì chăng

Ung Viễn Kiều đáp

- Công tử xuất sơn phò trợ nước Sở tôi, Ung mỗ tôi rất lấy lòng cảm kích, nhưng trận Linh Lăng người bảo chúng tôi cố giấu thực lực bảo tồn quân số

- Lần này lại án binh bất động nhường hết uy danh cho Việt quốc, chủ tôi dù sao cũng là bá chủ phía bờ đông nên đối với chuyện này cũng đã có chút ý kiến, lão phu đã mấy lần khuyên giải nhưng quân vương thật sự vẫn muốn biết rõ tình hình hiện tại Sở quân nên làm gì mới phải

- Hơn nữa,….

Người kia thấy thái độ của Ung Viễn Kiều hơi chút chần chừ liền tiến lại gần hơn và nói

- Đại nhân có gì thì cứ nói, đều là người ngồi chung một con thuyền thiết nghĩ không cần phải giấu giếm

Ung Viễn Kiều liền đáp

- Ung mỗ vừa tới dự bàn chuyện quân cơ với tân nhiệm thủy sư đại tướng

- Phải nói làm sao đây! Lão phu tuy là văn nhân tài không bằng người nên không dám nhận, nhưng quả thật tên Vương Xương Huy ấy thật sự không có khả năng lãnh trọng trách lớn như vậy

- Nói về kế sách, mười điều bàn ra thì ba bốn điều đã ẩn chứa nguy cơ chết người, hơn nữa tên này tuổi trẻ khí cường, nóng nảy bộp chộp, chưa ra quân đã hành pháp, giữa nơi đông đảo đánh đại tướng thủy binh Bột Hải của nước Ngô đến ngất liệm đi

- Phải biết gốc thủy binh của Bắc Nhung là ở nước Ngô, việc làm này chẳng khác nào là làm rối loạn lòng quân, trẻ tuổi tuy hành sự quyết đoán, nhưng so ra việc đối nhân xử thế thì còn phải học hỏi những lão già như ta nhiều

Người đội nón tre nghe thấy vậy thì hỏi

- Thế binh sỹ và tướng lĩnh các nước nghĩ gì

Ung Viễn Kiều liền đáp

- Đám tướng lĩnh nước Ngô thì không phải nói họ câm tức ra mặt, binh sỹ thì lắm lời oán vọng

- Còn các nước khác chỉ là bọn gió chiều nào theo chiều ấy, thật là không còn gì để nói

Người đội nón tre nghe vậy thì cả cười

- Ha, ha, ha, rất tốt, rất tốt, tức giận là tốt rồi

Ung Viễn Kiều thắc mắc hỏi

- Tốt ở điểm nào?

- Công tử nói gì Ung mỗ không hiểu gì cả

Người đội nón tre cười khẽ vỗ vỗ vai Ung Viễn Kiều rồi nói

- Đại nhân là đại thần đắc lực dưới trướng Sở vương, lăn lộn trong chốn quan trường lâu năm đã trở thành lão làng trong giới chính trị, vậy mà lại không phân biệt đâu là thật, đâu là giả sao

- Ung Viễn Kiều đại nhân đang dối tiểu nhân sao?

Ung Viễn Kiều xua tay đáp

- Công tử nói gì vậy, tôi đối nhân chân thành có điều gì dối trá đâu, mong công tử nói rõ cho

Người đội nón tre liền đáp

- Vậy là đại nhân không biết tên Vương Xương Huy và Bột Hải đang dùng kế khổ nhục sao?

- Sông sâu cách trở, thông tin khó khăn, mật thám đi lại lắm điều rối rắm, chi bằng tiềm phục người làm nội ứng, một là có thể thấu hiểu huyền cơ của địch, hai là có thế thừa loạn mà gây rối

- Không đánh đau làm sao có thể lừa được Lý Nguyên cơ chứ

Ung Viễn Kiều nghe thế thì hiểu ra ngay liền vỗ vào trán mà nói

- Diệu kế, đúng là diệu kế thế mà lại nghĩ không ra cơ chứ!

Người đội nón tre lại nhìn Ung Viễn Kiều

- Đại nhân nghĩ sao về con người của Nạp Lan Cảnh?

- Cái này! Tuy không phải nói là hiểu gì, nhưng cũng có một chút ấn tượng, người này tài cao hơn người, hành xự kín kẽ, thật đúng là thâm sâu khó dò

- Đúng vậy! Nếu đại nhân đã biết vậy thì càng không nên khinh thường sự sắp đặt của con người này, không ngại nói cho đại nhân biết, người bên dưới của Nạp Lan Cảnh đều là kỳ tài cả đấy, đừng chỉ nhìn tuổi tác của họ mà phán đoán nếu không chuyện thất bại của Lý Nguyên ở Linh Lăng sẽ ứng trên người Sở quốc ta đó

Lúc này có một giọng nói từ ngoài vọng vào

- Đề cao người ngoài như vậy chẳng khác nào người xem thường Sở quốc không có người tài hay sao?

Người đội nón tre nhìn Ung Viễn Kiều mà nói

- Người trẻ tuổi khí cường của Sở quốc chúng ta cuối cùng cũng đã đến rồi, Trác tướng quân người đến đây tìm tại hạ đàm đạo hay sao?

Trác Bất Phàm tay rút bội kiếm chém một nhát về phía trước, lưỡi kiếm của hắn cắt mất một góc nơi nón tre, người đội nón tre không chút chau mày lo sợ dường như biết trước Trác Bất Phàm không hề có ý giết mình, còn Ung Viễn Kiều thì gắt

- Trác Bất Phàm không được vô lễ

Người đội nón tre dùng tay chạm vào chiếc nón tre hơi chút tiếc nuối

- Vật này theo ta đã lâu nhìn không nỡ rời, nếu Trác tướng quân đã muốn như vậy thì cũng không nên làm hỏng nó mới phải

- Còn nếu nhát kiếm đó thật sự muốn nhắm vào tôi, e rằng Trác tướng quân ván cược này người không đủ vốn rồi

Trác Bất Phàm ánh mắt đanh lại đầy sát khí

- Trận ở Linh Lăng tại sao khi lâm trận lại rút chủ lực trở về, lại bảo ta chỉ được thua không được thắng, ngươi nghĩ rằng ta không có khả năng giết chết tướng địch hay sao

- Ngươi đến giờ vẫn chưa cho ta một câu giải thích đấy?

Người đội nón tre đáp

- Chẳng phải tôi đã nói rằng người vẫn chưa đủ vốn để có thể đánh bại tôi sao, lần đó chỉ là tôi giúp người tiết kiệm một chút để dễ động thủ thôi

Trác Bất Phàm liền hỏi

- Ý của ngươi là sao?

Người đội nón tre liền đáp

- Trận ở Linh Lăng chỉ là một bàn tiệc nhỏ không đáng kể đến, Sở quốc ta có tham gia vào cũng chẳng có mấy vẻ vang gì

- Nếu đã vậy chi bằng thu lại chủ lực chờ đợi thời cơ đánh một ván cược lớn hơn không tốt hơn sao

Trác Bất Phàm nhìn người đội nón tre đầy vẻ khinh miệt

- Rõ ràng là ngươi không muốn ta lập đại công trước mặt đại vương thì cứ nói, hà tất phải viện một lý do vô lý như vậy

- Ngươi tưởng rằng mọi việc dễ dàng tùy ý ngươi sắp đặt sao?

- Nếu đã vậy thì ngươi thử nói ta xem, ván cược này ngươi định đặt vào đâu và khi nào, đừng nói là đến khi ta chết đi cũng không kịp nhìn thấy đấy chứ

Người đội nón tre dùng hai ngón tay nhẹ nhàng điểm vào vị trí áo giáp trước tim của Trác Bất Phàm mà nói

- Nếu đã vậy thì tôi tặng ngài một ngày xuất binh thì sao?

- Năm ngày sau đem ba vạn quân Sở hiệp binh với bọn Long Cơ Việt quốc, còn Ung Viễn Kiều đại nhân dẫn hai vạn quân mai phục chỗ Hào Sơn, tuyệt đối sẽ đại công cáo thành

Ung Viễn Kiều nghe thế thì nghi hoặc nhìn người đội nón tre rồi nói

- Sao lại là năm ngày sau, dựa vào điều gì để chắc chắn như vậy?

Người đội nón tre chỉ tay lên trời rồi nói

- Đấy là thiên ý!

- Trời đã khiến cho quân Tây Lỗ phải bại ở trận này, đến ngày đó cứ đến nơi mọi người sẽ tức khắc hiểu ra

Trác Bất Phàm khinh khỉnh nói

- Ngươi đùa ta sao, nếu điều động hết năm vạn quân Sở của ta thì chẳng khác nào rút hết một phần tư quân lực ở ải Thiên Hựu này

- Nếu địch đến đây tập kích thì chẳng khác nào dâng chốn này cho địch

Người đội nón tre từ từ bước ra ngoài, ngoảnh mặt nhìn trời, hai tay chấp ra sao, cười lớn đầy sảng khoái

- Ha ha ha, hoàn mỹ sát trận đã bày ra dù Lý Nguyên có tài thánh cũng không tài nào tránh được thất bại

- Hơn nữa thủ vững nơi này vốn không cần binh mà chỉ cần gió

- Chư vị thấy không!

- Gió sắp đổi rồi

Lời nói của người nón tre đầy ẩn ý khiến hai người Ung Viễn Kiều và Trác Bất Phàm ngớ ra không hiểu gì, chỉ là người đó cũng không giải thích gì thêm, chỉ nhìn lên bầu trời với những áng mây lặng lẽ trôi qua

---------------------------------------------------------o0o-------------------------------------------

Ba ngày sau

Lúc này bên kia sông Lý Nguyên và Ngụy Giao đang đứng trên bờ nhìn xuống, bên dưới có khá đông đám binh sỹ đang đo đạc tính toán gì đó

Ngụy Giao nói vọng xuống

- Hôm nay thế nào rồi

Người bên dưới nghe vậy thì đáp

- Đại nhân, hôm nay mực nước lại giảm hơn hôm qua, nhiệt độ nước thì lại tăng mấy phần

Ngụy Giao nghe vậy thì quay sang nhìn Lý Nguyên mà nói

- Mấy ngày này thời tiết nắng nóng lạ thường, ôn khí bốc cao, mực nước lại liên tục hạ

- Tình hình này cho thấy sắp tới khí tượng sẽ thay đổi, nó cũng giống với kết quả mà hôm qua Sở Thủy đại nhân có được sau khi xem xong thiên văn

- Có thể gió sẽ đổi chiều, chủ nhân xem ra trước khi công địch ta phải đề phòng địch dùng kế hỏa công mới được

Lý Nguyên nhìn mặt nước bên dưới rồi nói

- Không cần thiết, vì cơn gió này không vì đám người phương Bắc mà tới, nó tới là vì quân Tây Lỗ chúng ta

- Ngụy Giao à! Ta kết cục cũng đã thấy được ngày chiến thắng rồi

- Hai ngày nữa, chỉ hai ngày nữa là đã có thể kê cao gối để ngủ

Ngụy Giao thắc mắc hỏi

- Chủ nhân người nói vậy là đã chọn được ngày quyết chiến rồi sao?

Lý Nguyên khẽ cười rồi đáp

- Không phải ta mà là bọn chúng

- Ngụy giao ngươi nhìn xem

Nói rồi Lý Nguyên lấy trong mình ra một bức thư đưa cho Ngụy Giao xem, trong thư có viết:

Tội thần nước Ngô là Bột Hải dâng thư:

Gia tộc tiểu nhân hèn mọn tuy nhiên cũng là công thần trải ba đời ở nước Ngô, không có công lao thì cũng có khổ lao, tiểu nhân lại một lòng theo phù trợ Hoàng Trọng Tham tướng quân hết sức tận tụy, đánh đông dẹp bắc lập không ít chiến công

Ấy thế mà lão tướng gia vừa nhắm mắt xuôi tay, mồ chưa xanh cỏ, kẻ kế nhiệm của ông là Vương Xương Huy nghĩ có trọng quyền mà không nghe lời can giáng của bật quyền mưu, lại còn hành hạ đánh đập những kẻ trưởng bối khiến cho lòng quân rối loạn, chúng tướng bất phục

Mắt thấy cơ nghiệp nước nhà tất mất về tay tên tiểu tặc, Bột Hải tôi lòng đau như cắt, vì vậy muốn viết hàng thư này mong đại nguyên soái chấp nhận

Nếu ngài hứa cho Ngô quốc chúng tôi xưng thần, cuốn chiếu ngoảnh về Nam mà triều phục, thì dù Bột Hải tôi gan óc lày đất cũng nguyện đem hết thủy binh nước Ngô sang hiệp trợ, mà trở giáo chống nhau với liên quân

……

Lời thư hãy còn dài, nhưng Ngụy Giao chỉ đọc đến đây thì không đọc nữa, ông quay sang nhìn Lý Nguyên mà nói

- Chủ nhân tin tức này tiểu nhân cũng đã nhận được

- Quân Bắc Nhung không biết nghĩ gì lại chọn một tên non nớt thiếu kinh nghiệm như vậy làm thủy sư đại tướng, thế chẳng khác nào là đem toàn bộ thủy quân Bắc Nhung mà dìm xuống nước

- Thế nhưng chuyện Bột Hải đầu hàng lại là một chuyện khác, người nước Ngô vốn có tiếng là những kẻ cứng đầu, chúng ta đã không ít lần khuyên hàng nhưng đều thất bại

- Nay chưa khai chiến đã cúi đầu e rằng có mưu kế gì chăng, chủ nhân người phải cẩn thận mới được

Lý Nguyên nhìn Ngụy Giao

- Quân Tây Lỗ chúng ta chẳng phải có câu: “Có tài là dùng đó sao?”

- Ngụy Giao à! Năm đó chúng ta có duyên kỳ ngộ cũng chẳng phải là từ việc ấy mả ra hay sao

Ngụy Giao nghe vậy thì vội nói

- Chủ nhân sao có thể gộp hai chuyện đó lại với nhau cơ chứ!

- Năm đó là tiểu nhân vì mến ơn đức của ngài mới chịu qui hàng, nhưng lần này chưa chắc tên Bột Hải đã như vậy

- Sợ rằng là dưỡng hổ di họa đó thưa chủ nhân

Lý Nguyên nghe vậy thì cười lớn

- Thế thì còn phải xem chủ của hổ là ai!

- Hơn nữa việc tiếp nhận hàng thư đã là chuyện của ngày hôm qua, hai ngày nữa Bột Hải sẽ đem thủy quân Ngô sang hàng nước ta, đến lúc đó chúng ta sẽ bắt đầu chiến dịch của mình

Ngụy Giao nghe vậy thì định ngăn lại nhưng Lý Nguyên đã ra hiệu cho ông ta im lặng rồi nói

- Ngụy Giao à, đừng nhìn quá trình mà hãy chỉ nhìn kết quả, lần này nhất định ta sẽ cho ngươi thấy một màn diễn đặc sắc nhất

- Phát hỏa phải chọn đúng thời điểm, ngày phát hỏa phải là ngày khô ráo, gió lớn chính là trợ lực, Ngụy Giao à gió sắp đổi rồi

- Thời vận của ta cũng vậy!