Bên trong thức hải, Cổ Tước đứng trước một thiếu niên. Trái với bộ dạng ăn mặc đàng hoàng của bản thân, hắn thấy thiếu niên này quần áo rách rưới, mặt mũi lấm lem, so với ăn mày không khác bao nhiêu. Thế nhưng ánh mắt hắn lại hàm chứa vô tận ý chí kiên cường, tựa như hắn đã quyết định một đời này tất thành tựu bậc đế vương.
- Lão đầu, không ngờ ngươi cũng có bộ dạng này.
Cổ Tước phì cười nói ra.
- Thời đại của ta ngoài khó khăn ra vẫn là khó khăn, nhưng ta chưa bao giờ từ bỏ.
Thiếu niên rách rưới kiên định đáp.
Cổ Tước trầm lặng một lúc thì lên tiếng hỏi:
- Làm sao ngươi vẫn còn ở đây?
- Ta đã không còn ở trên đời.
Thiếu niên rách rưới lại đáp:
- Trước mặt ngươi chỉ là một mớ chấp niệm cùng hồi ức diễn hóa mà ra.
- Vậy... Ta đã trở thành ngươi hay ngươi đã trở thành ta?
Cổ Tước không khỏi hỏi.
- “Chúng ta” đã trở thành “Cổ Tước.”
Thiếu niên rách rưới lắc đầu, trả lời:
- Khai Thế Tiên Vương Cổ Tước không còn, phế vật Cổ Tước cũng không còn. Bây giờ chỉ có “Cổ Tước,” và chỉ đơn giản là “Cổ Tước.” Ngươi không nên tự chuốc lấy khủng hoảng tâm lý.
- Ta minh bạch.
Cổ Tước mỉm cười gật đầu.
Đúng lúc này, hắn tỉnh dậy. Nhìn sang bên giường thì thấy Cổ Dạ Tuyết ngồi sát bên, đang chăm chú đọc sách, hắn đọc lén mấy dòng thì biết đây là sách giảng đạo tu luyện huyền khí.
Hôm qua hắn khởi tử hồi sinh được một lúc thì lại ngất đi, dọa nàng sợ thót tim, nhưng rất nhanh nàng liền nhận ra hắn chỉ là thiếu sinh lực nên tạm thời ngủ thiếp đi, nên mang hắn về phòng rồi cho hắn ăn đan dược trị thương, hồi phục sức sống. Cả đêm nàng không ngủ, một mực ngồi canh chừng hắn, căn bản là không cho phép người hầu làm thay.
Dạ Tuyết thấy đệ đệ bảo bối mở mắt đọc lén sách của mình thì nở nụ cười thanh thản, lập tức đem bát cháo lại đút cho hắn ăn.
- Tỉnh rồi thì ăn chút gì cho mau khỏe.
Cổ Tước hơi xấu hổ, nhưng toàn thân hắn không có chút khí lực, nên đành phải nằm đó để tỷ tỷ đút ăn từng muỗng. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn thấy đây chẳng có gì phải xấu hổ, được mỹ nữ đại tỷ chăm sóc như vậy, coi như là hắn mới từ quỷ môn quan trở về cũng không cảm thấy buồn bực.
- Tỷ tỷ, phòng tỷ thật thơm a...
Cổ Tước nhịn không được bình luận một câu.
- Xú đệ đệ, không được đùa bỡn tỷ tỷ!
Dạ Tuyết nhéo mũi hắn một cái, khẽ mắng.
Cổ Tước không hối lỗi chút nào, nhe răng cười hì hì.
Dạ Tuyết hừ lạnh một tiếng, xoay người lại nói:
- Không thèm lo cho ngươi nữa!
- Ai nha, tỷ tỷ xinh đẹp cửu giới vô song của ta, ta chỉ là đùa vui một chút, là đùa vui một chút thôi a...
- Ngươi bớt nịnh nọt!
Dạ Tuyết hung hăng trừng hắn một cái, nhưng trong bụng rất ư là vui vẻ.
Chỉ có những lúc ở cùng Cổ Dạ Tuyết, hắn mới có thể cợt nhã đùa giỡn được như thế. Ngày thường hắn vẫn một mực là bộ mặt hậm hực, ngoài luyện võ ra thì luyện thể, ai cũng không dám đến gần bắt chuyện.
Hắn cường tráng như vậy, nhưng không ngưng tụ huyền khí được, căn bản sức chống cự đối với tu sĩ là bằng không, vô phương chịu đựng tấn công chứa huyền lực.
Hai tỷ đệ cười giỡn một lúc thì Cổ Dạ Tuyết ôn nhu hỏi:
- Lúc bọn người đại trưởng lão mang đệ về, đệ đã sớm... nhưng...
- Tỷ tỷ.
- Hửm?
- Tỷ có tin vào tiên nhân báo mộng không?
Cổ Tước ánh mắt xa xăm hỏi.
- Ý đệ là...
- Lúc ở dưới sông, ta chính là gặp chuyện như vậy, sau đó thì thấy mình sống lại.
Cổ Tước vô lực quay sang nhìn Dạ Tuyết, vẻ mặt biểu hiện ý tứ: tỷ không nhất thiết phải tin đệ, vì ngay cả bản thân đệ cũng thấy chuyện xảy ra như một giấc mộng hy hữu.
Dạ Tuyết nhìn hắn thật lâu, ôn nhu nói ra:
- Ta tin đệ.
Nàng nở nụ cười hoa nhường nguyệt thẹn, khuynh đảo ức vạn chúng sinh.
- Thật ra... Thật ra ta...
Cổ Tước ngập ngừng không thôi, vô cùng khó khăn nói ra:
- Thật ra ta còn được báo mộng cách cải tạo thân thể, có thể trở thành tu sĩ, nhưng...
- Nhưng? Nhưng như thế nào? Đệ mau nói hết ra!
Dạ Tuyết kích động siết bàn tay Cổ Tước, dồn dập hỏi. Chỉ cần có thể giúp đệ đệ bảo bối của nàng tu luyện, nàng nhất định không tiếc bất cứ giá nào ủng hộ hắn.
- Nhưng đòi hỏi tài liệu luyện dược đắt đỏ...
Cổ Tước cười khổ khai ra. Hắn biết rõ chuyện tiền bạc rất dễ tạo nên xích mích, dễ mất lòng người, nên hắn là thật tâm khó xử, chứ không phải đang diễn màn kịch che đậy sự thật về linh hồn Khai Thế Tiên Vương. Tỷ hắn đúng là rất giàu, nhưng hắn cũng rất bất đắc dĩ.
- Thì ra chỉ là tài liệu luyện dược...
Dạ Tuyết thở ra một hơi như trút được gánh nặng, nói ra:
- Đệ làm ta còn tưởng là kỳ trân dị vật gì ghê gớm lắm. Đệ nói đi, cần dược liệu gì? Tỷ tỷ đều mua hết về cho đệ! Chỉ cần đệ trở thành tu sĩ, liền có chút thực lực phòng thân, cái này cũng để cho tỷ yên tâm.
Mặt Cổ Tước cứng ngắc một cái, thở dài nói ra:
- Mấy năm qua để tỷ phải lo lắng rồi. Về sau tỷ không cần phải...
Hắn chưa nói hết câu Dạ Tuyết đã hốt hoảng đánh gãy lời hắn:
- Không, không, ta không phải là ý này, thật sự là không phải. Ý ta là, là, là...
Thấy nàng lắp bắp nói không thành lời như vậy, Cổ Tước không nhịn được phì cười, vỗ vỗ mu bàn tay ngọc ngà thon thả của nàng, an ủi:
- Được rồi, ý tứ của tỷ ra sao, ta còn không rõ ràng sao? Đừng hoảng hốt như vậy.
Sau khi luyện hóa linh hồn Khai Thế Tiên Vương, kinh nghiệm sống của Cổ Tước trở nên phong phú hơn không ít. Bên cạnh đó, kiến thức về tu đạo của hắn cũng được mở rộng.
Khai Thế Tiên Vương, vốn dĩ được xưng tụng như vậy là vì cuộc đời hắn khai sáng không biết bao nhiêu đạo lộ, không biết bao nhiêu loại tuyệt học, bao hàm dược đạo, y đạo, võ đạo, vân vân. Tất nhiên, hắn không phải người duy nhất góp phần vào công cuộc khai sáng trí thức tu sĩ sau thời đại Hoang Mãng, nhưng công lao của hắn chiếm một phần rất to lớn, chỉ tiếc cả đời hắn cô độc, ngoài nghiên cứu ra chỉ biết tu luyện huyền khí, không có đạo lữ, không có đồ đệ.
Không ai rõ ràng hắn sống qua bao nhiêu thời đại, bao nhiêu thế hệ, nhưng số tuổi của hắn chắc chắn không dưới một vạn, đây là một cường giả cảnh giới Tiên Vương chân chính.
Cổ Tước đem danh sách dược liệu mà hắn cần nói cho Dạ Tuyết, sau đó hai người hàn huyên một lát thì hắn lại ngủ thiếp đi, chết đi sống lại quả thật là rất tiêu hao sinh mệnh chi lực.
Trong nháy mắt mấy ngày trôi qua, Dạ Tuyết mang về một hộp lớn tài liệu luyện dược, tất cả đều là xuất ra từ tiền túi của nàng, không có phần nào vay mượn, nhờ vả gia tộc. Hai người bọn họ biết rõ Cổ gia sẽ không vì một phế tài mà chịu hao tổn, ngay cả Dạ Tuyết cũng không xin được.
Rất may tất cả đều chỉ là dược thảo nhất, nhị biến, xem như không quá mắc tiền.
- Tỷ tỷ tu luyện công pháp Băng hệ, không có cách nào luyện dược được, chúng ta có cần mời luyện dược sư đến không?
Dạ Tuyết nhìn đống tài liệu luyện dược, không khỏi hỏi.
- Không cần đâu.
Cổ Tước nằm trên giường lắc đầu nói ra:
- Chỉ cần tỷ theo hướng dẫn của ta cẩn thận đun thành dược thủy, sau đó giúp ta trong lúc tắm dược thủy hấp thu dược lực thì không cần mời luyện dược sư.
Loại phối phương dược thủy này từ lâu đã thất truyền, tông phái truyền thừa có cường đại cũng không nhất định có được, trừ khi đó là dạng truyền thừa dược đạo cao thâm.
- Được. Ta cần phải làm gì?
Dưới sự hướng dẫn của Cổ Tước, Dạ Tuyết cẩn thận dùng lò lửa thông thường đun từng loại dược thảo. Lượng nước, nhiệt độ, thời điểm giảm lửa, vân vân, đều là dưới sự chủ trì của Cổ Tước. Nếu không có lịch duyệt cùng kiến thức uyên bác của Khai Thế Tiên Vương, chuyện này đối với Cổ Tước là hoàn toàn bất khả thi, có cho hắn học thuộc làu phối phương thì ánh mắt của hắn cũng sẽ thiếu kinh nghiệm dược đạo.
Cuối cùng, Cổ Tước hướng dẫn Dạ Tuyết trộn các loại dược thủy lại với nhau theo thứ tự nhất định, ngoài ra còn phải duy trì ngọn lửa ở các mức nhiệt độ khác nhau tại những thời điểm khác nhau để tránh cho dược lực bị trung hòa lẫn nhau.
Nhờ có sự khéo léo cùng tinh tế của Dạ Tuyết mà hết thảy đều là nước chảy mây trôi.
Đến xế chiều, hai người cuối cùng cũng nấu xong một bồn Khai Huyền dược thủy.