Chạm Vào Ánh Dương

Chương 50






Miu mơ màng nằm trên giường bệnh. Trong cơn mê man có người nói em sốt rất nặng nhưng tình trạng vết thương đã qua cơn nguy kịch. Miu lần nữa thiếp đi. Đến khi em tỉnh lại đã là ba ngày hôm sau. Rất nhiều bác sĩ xung quanh chăm sóc em nhưng không họ lại không hé một lời nào về tu viện Alf cũng như về Shine. Miu không ngừng nghĩ về chàng trai dịu dàng ấy. Em cảm thấy mình thật ngu ngốc khi để Mạc Dương đi cứu những người bạn của mình. Họ là bạn của em vì vậy em phải cứu họ chứ không phải để Mạc Dương vào nơi nguy hiểm.


Nếu như Shine xảy ra chuyện gì...


Miu ủ rũ nhìn bát cháo trên tay mình. Đúng lúc ấy y tá đẩy cửa vào với vẻ mặt hớn hở.


"Isabella, xem ai đến thăm em này."


Ngoài cửa hai đứa trẻ thò đầu vào. Miu kích động kêu tên hai người bạn của mình. Em thậm chí suýt nữa nhảy xuống giường chạy về phía họ nhưng cả hai đã nhanh chóng giữ em lại.


"Paola. Valentino. Thật sự là hai người các cậu sao?"


"Cậu ngốc này, không phải bọn tớ thì là ai." – Paola bật cười ôm lấy Miu. Mắt cả ba đứa trẻ đã bắt đầu ngấn lệ nhưng vì có người lớn ở đây nên chúng cố gắng tỏ ra kiên cường. Y tá dựa vào tường khẽ lau nước mắt. Những đứa trẻ hiểu chuyện như vậy lại phải trải qua những chuyện thật đáng sợ.


"Xin lỗi."


Một người phụ nữ bước vào. Cô mặc áo chùng đầu đội lúp, chỉ cần nhìn là biết cô cũng là một tu sĩ đến từ công giáo. Vừa thấy cô, Miu đã sợ hãi lùi lại, nếu không phải có hai người bạn đang ở đây có lẽ em đã nhảy xuống giường mà chạy trốn. Thấy mặt Miu tái mét, Paola vội vàng vuốt tóc an ủi em.


"Ổn rồi Miu. Đây không phải là người của tu viện Alf. Họ đến từ Vatican."


"Vatican?" – Miu ngơ ngác nhìn người phụ nữ vời gương mặt hiền từ kia.


"Chúng tôi thật sự xin lỗi vì đã khiến các em chịu đựng những chuyện như vậy trong một thời gian dài." – Người phụ nữ ngồi xuống đối diện với tầm mắt của ba đứa trẻ. – "Chúng tôi sẽ cho người đưa các em về lại gia đình mình."


"Nhưng... tụi em đã không còn gia đình nữa rồi." – Paola ủ rũ nhìn vị tu sĩ. Thấy bạn mình không vui, Valentino liền nắm lấy tay cô bé ngẩng đầu nhìn người phụ nữ.


"Tụi em là gia đình của nhau."


"Vậy thì... nếu các em tin tưởng chúng tôi các em có thể đến tu viện của chúng tôi còn không chúng tôi sẽ liên hệ với trung tâm cứu trợ trẻ em để giúp các em tìm một gia đình mới. Tổng giám mục nói quyền lựa chọn đều thuộc về các em."


Hai đứa trẻ im lặng nhìn nhau. Xảy ra rất nhiều chuyện liên quan đến tu viện như vậy, giờ muốn chúng tin tưởng những người này một lần nữa thật sự rất khó. Trong lúc chờ Paola và Valentino suy nghĩ, người phụ nữ liền quay sang Miu.


"Còn em thì sao?"


Miu không trả lời câu hỏi của của vị tu sĩ, em rụt rè hỏi cô:


"Shine có ở chỗ cô không?"


"Shine?" – Nữ tu sĩ suy nghĩ một lúc chợt nhớ ra giám mục có nhắc qua một người thanh niên tóc đen, cô đoán đó là Shine. – "Sau khi băng bó xong vết thương cậu ấy đã rời khỏi đây rồi."


"Vậy ạ..."


"Anh ấy thật sự rất giỏi." – Paola sùng bái mà nhìn về phía Miu. – "Anh ấy đã cứu tất cả chúng ta."


"Tớ muốn sau này cũng giống như anh ấy." – Valentino nắm chặt tay cô bạn của mình hơn. – "Có thể mạnh mẽ bảo vệ những người mình yêu thương."


"Mình biết Shine rất giỏi mà." – Miu khẽ cười. Thật tốt quá anh ấy không sao. Thật tốt quá.


"Nhưng Miu à, cậu sẽ về lại Anh sao?"


Về Anh ư? Miu nhớ đến quán cà phê của mình. Miu nhớ đến những người bạn ở khu ổ chuột. Em sẽ về đó và chờ Shine trở về sau đó cả hai sẽ tiếp tục quãng thời gian vui vẻ bên nhau. Nhưng... Em đưa mắt nhìn hai người bạn mới của mình. Cuối cùng Miu làm ra một quyết định. Em vươn tay nắm lấy tay của họ, ba người tạo thành một vòng tròn khép kín khăng khít vô cùng.


"Họ là gia đình của em." – Miu nói.


Paola cùng Valentino đều ngẩn cười sau đó chúng cùng lao đến ôm lấy cô bé con lai.


"Benvenuto a casa (Chào mừng về nhà)."


Anh nhất định phải hạnh phúc đấy, Shine!


*****


"Cậu ấy rời đi rồi à?"


"Ừ, Skadi mang cậu ấy đi." – Ellis cúi đầu tự châm một điếu thuốc cho bản thân. Người cô đang nói chuyện là Flynn, quản lý cấp cao tại Anh. – "An tâm tôi đã giao phiếu bảo hộ cho cậu ấy rồi."


"Cậu ta là người tốt phải không? Tôi đã nói cho dù cô có gây khó dễ gì thì vẫn bị cậu ấy cảm hóa mà."


"Tôi từ chối cho ý kiến." – Thở ra một làn khói Ellis nhịn không được lôi ra chiếc móc khóa hình tháp Eiffel. Mạc Dương đã tặng nó cho cô khi cả hai ở quán cà phê. – "Tốt bụng, nhân hậu, quả cảm. Quả thực là những đức tính khiến người ta không thể ghét được. Tôi không nghĩ trên đời này còn tồn tại người như cậu ta."


Khi Mạc Dương rời khỏi Ý cậu vẫn đang ở trong tình trạng hôn mê vì vậy cô vẫn chưa kịp nói lời cảm ơn và tạm biệt với chàng trai. Chỉ có điều... Ellis chợt nhớ đến Skadi. Cô cũng giống như những người khác hoàn toàn không biết chút gì về mối quan hệ giữa Mạc Dương và Skadi. Có lẽ người duy nhất biết rõ chuyện này là Mạc Vu Thiên. Ellis thật sự không rõ có Skadi ở bên cạnh là tốt hay xấu.


"Kết quả cuộc bỏ phiếu lần đầu thế nào rồi?"


"Như chúng ta dự đoán, phiếu tán thành rất nhiều. Có lẽ vì chưa lộ mặt con mồi nên phiếu trắng gần như ngang ngửa phiếu tán thành." – Flynn đưa mắt nhìn ra ngoài phòng. Lúc này hai em nhà họ Thẩm đang chăm chú quan sát màn hình máy tính. – "Phải rồi. Về phần giáo hội Sowilo. Tôi nghe nói cậu Dương có liên quan đến giáo hội."


"Đúng vậy. Nhưng Skadi đã đốt sạch nó hiện tại muốn tìm thêm thông tin về giáo hội cũng khó. Người của Vatincan cũng đã lo hết vụ này nên Norton chúng ta không cần phải nhúng tay vào."


"Tôi nghĩ giáo hội không chỉ liên quan đến cậu Dương đâu mà còn đến cả JED nữa."


"Ý anh là sao?" – Ellis nhíu mày muốn dò hỏi thêm nhưng một người đàn ông bước đến trước mặt cô vì vậy cô đành tắt điện thoại.


Flynn nhìn màn hình tối đen ánh mắt dần trở nên phức tạp. Anh cũng không dám chắc về suy đoán của bản thân. Dù sao ngày cả cô gái tên Angela cũng không biết về người thực sự đứng sau Sowilo là ai. Nhưng anh biết chắc chắn người kẻ đó nhắm tới là Mạc Dương.


"Rốt cuộc thân phận của cậu Dương là gì?"


Trong lúc này, Ellis đang đối diện với người của tòa thánh Vatincan. Ông ta là giám mục Claudio, một trong những vị giám mục được mọi người trong Công giáo yêu quý.


"Bên phía Norton chúng tôi đã có kết quả giám định. Thứ thuốc mà mà Angela đưa cho lũ trẻ là một dạng thuốc gây tê liệt thần kinh, bên trong còn có thành phần gây nghiện cũng như gây ảo giác. Người dân của thị trấn Alf cũng được phát dạng thuốc tương tự nhưng liều lượng cao hơn." – Ellis chủ động mở miệng nói ra điều tra của mình. – "Tôi đã gửi thông tin và thành phần của thuốc lên hội đồng tối cao Norton. Có lẽ ngày mai họ sẽ chuyển thuốc điều trị xuống."


"Tôi thật sự xin lỗi vì đã gây thêm phiền nhiễu cho cô, cô Ellis Romgahi. Chúng tôi hoàn toàn không ngờ linh mục Fedetico đã bị mua chuộc. Có lẽ sau lần này tòa thánh Vatican sẽ có một cuộc thanh lọc từ trên xuống dưới. Tuy nhiên..." – Dưới chiếc kính gọng vàng, vị giám mục nhìn người phụ nữ trước mặt đầy dò xét. – "Sau khi kiểm tra tu viện Alf chúng tôi phát hiện tất cả người trong đó đều đã chết trước khi bị thiếu cháy. Hơn nữa chúng tôi còn phát hiện vài cái xác chết bị phanh thây ở một căn phòng khác. Theo giám định bọn họ không phải là người của giáo phái Sowilo."


"Giám mục Claudio, có những chuyện chúng ta không nên tìm hiểu thì vẫn hơn."


"Tất nhiên rồi. Tổng giám mục đã đưa ra ngoài truyền thông rằng những người bị chết trong tu viện đều thuộc giáo phái Sowilo và bọn họ bị chết cháy trong khi thực hiện nghi thức."


"Đó là một lựa chọn đúng đắn, thưa ngài. Dù không thể tiết lộ quá nhiều nhưng tôi chắc chắn hiện tại đất nước Ý rất an toàn."


"Cô nói đúng cô Romgahi."


Cuộc trò chuyện giữa hai người cứ như vậy mà kết thúc. Trước khi đi giám mục Claudio chợt nhắc đến Mạc Dương:


"Đúng rồi, về chàng trai phương Đông hôm nọ, tổng giám mục nói ngài rất hi vọng có thể gặp lại cậu ấy vào lần tới. Dù sao chàng trai này cũng đã giúp chúng tôi rất nhiều."


"Tôi sẽ chuyển lại lời của ngài cho cậu ấy."


Ellis mỉm cười chào tạm biệt vị giám mục. Cô biết người của Công giáo cũng đã biết Mạc Dương có liên hệ với Sowilo. Giáo phái này rất bí ẩn gần như chỉ là truyền thuyết, những tín đồ ở tu viện Alf chỉ là một nhánh nhỏ của giáo phái. Nhưng Flynn nói giáo phái có liên quan đến JED là sao.


Người phụ nữ nhíu mày đi về phía nữ sát thủ của JED. Lúc này cô ta có vẻ khá nhàn nhã mà trêu chọc Cristiano.


"Cô không phải Sara vì sao đến giả dạng cô ấy?" – Cristiano tức giận đẩy ngón tay đang chọc chọc má mình ra.


"Tôi đã nói tôi là FBI đến để điều tra cậu chẳng tin." – Libra nhướng mày nhìn cậu nhóc. – "An tâm Sara của cậu vẫn ở Đức và đang chìm đắm trong tình yêu với gã nào đó cứng ngắc như khúc gỗ ấy."


Thấy cậu nhóc không để ý đến mình nữa, cô chợt chuyển đề tài.


"Sau này cậu định làm gì?"


Gương mặt cáu kỉnh của của cậu nhóc hơi cứng lại. Cậu rũ mắt nhìn xuống những ngón tau của mình. Người của thị trấn Alf đều là tín đồ của giáo phái ma quỷ nào đó vì vậy họ sẽ phải điều trị tâm lý cũng như chịu sự giám sát từ phía người của Vatican một thời gian. Còn về phần cha mẹ cậu, vì có liên quan trực tiếp đến giáo phái cũng như là người gây ra cái chết của Giuseppe và người yêu anh ấy vậy nên có thể họ sẽ phải chịu hình phạt đến từ pháp luật. Còn bà nội Lea, bà Tessa, Cloe và Sveva nữa, bọn họ rồi sẽ ra sao? Có lẽ vì quá nhiều chuyện trăn trở cũng như cậu thật sự yêu cha mẹ mình nên khi Giuseppe bị giết, Cristiano đã lựa chọn im lặng. Mọi chuyện kết thúc, Mạc Dương cũng đã rời đi, Cristiano biết mình nên cảm thấy thanh thản mới đúng nhưng trong lòng cậu vẫn cón rất nhiều vướng mắc. Có lẽ phải đợi khi cậu lớn hơn một chút cậu mới có thể vượt qua những nỗi ám ảnh này.


"Tôi sẽ nghỉ học đi làm."


"Khổ cực vậy sao?" – Libra vuốt cằm suy nghĩ một lúc rồi khoác vai cậu nhóc. – "Hay đến tổ chức JED làm việc đi."


"Tổ chức JED?"


"Đó là một tổ chức nhân đạo toàn những con người tốt bụng."


"Rất tiếc cậu ta sẽ đến Norton." – Ellis lạnh lùng nhìn vị sát thủ cà nhớn đang bĩu môi làm mặt quỷ với cô. – "Cristiano, tôi đang xin chỉ thị của cấp trên. Sau này tôi sẽ trở thành người giám hộ của em."


Cristiano đang muốn mở miệng từ chối thì cô liền mở miệng nói tiếp:


"Có tôi làm người giám hộ, em sẽ có nhiều cơ hội để gặp Shine hơn. An tâm em sẽ không rời khỏi thị trấn này một mình. Cloe và hai người bà của em sẽ đi cùng. Về phần cô bé Sveva, chúng tôi rất tiếc phải giữ cô bé lại làm trị liệu tâm lí."


"Tôi cần thời gian suy nghĩ." – Cậu nhóc băn khoăn rời đi. Dù sao thay đổi môi trường sống đột ngột cũng khiến cậu cảm thấy không an toàn. Ellis cũng đã nghĩ đến trường hợp để cậu nhóc có khoảng thời gian làm lạnh đầu sau rất nhiều chuyện xảy ra.


Sau khi Cristiano đi rồi, cô lần nữa nhìn về Libra.


"Tôi thề tôi thật sự đến đây nghỉ dưỡng."


"Đóng giả làm một thành viên của nhà Calabrese, tiếp cận Shine, đi chung với Skadi. Nghỉ dưỡng của cô cũng thật kỳ thú."


"Quá khen..." – Trước ánh mắt lạnh lùng của vị quản lý, sát thủ Libra chỉ có thể nói thật. – "Thật ra nhiệm vụ của tôi là giết chết Barry và ngăn cản hành động điên cuồng của của Aries. Cô cũng biết tôi đứng về phe ngài Scott còn Aries đứng về phe Halsey mà. Chúng tôi ghét nhau như chó với mèo muốn gây khó dễ cũng không có gì không đúng."


"Vậy Skadi thì sao?"


"Chung đam mê giải phẫu nên giúp đỡ nhau một tí. Cậu ta giúp tôi khử Aries, tôi giúp cậu ta... khụ cái này không nói được. Nhưng chị bảy à, chị an tâm em xong việc em sẽ chủ động cuốn gói. Em vẫn còn muốn đến Áo để xem triển lãm nữa. Vậy nhé, tạm biệt."


Nhìn cô gái nhanh chóng biến mất, Ellis thật sự tin rằng JED toàn một đám người điên. Cô gái với biệt danh Libra này là một thiên tài về giải phẫu. Bà của cô ta là một bác sĩ giỏi và cũng là thầy của William Carlisle. Tuy nhiên sau những biến cố cô ta dần trở nên điên khùng như vậy, cô ta sẽ quyết định mạng sống của một người bằng cách tung đồng xu và mỗi lần gây án xong cô ta đều trang trí những cái xác chết theo một cách rất nghệ thuật.


Ellis thở dài. Cuối cùng cũng tiễn được vị khách rắc rối cuối cùng ra khỏi Italia, có lẽ lúc này cô nên ngủ một giấc để bù lại những ngày chợt mắt trong vài phút mới được. Tuy nhiên khi quay lưng đi cô chợt nhận ra một điều. Aries và Angela có hợp tác với nhau. Mà gã ta nằm dưới trướng của Halsey. Có lẽ nào...


*****


Lúc này tại London, có một người phụ nữ say khướt đang ngục trên ghế. Mọi người đều lo lắng nhìn cô ta, bởi vì dưới bụng người phụ nữ còn có một sinh mệnh đang ngày một lớn. Một người đàn ông chợt xuất hiện cắt ngang tầm mắt mọi người. Anh tiến về phía người phụ rồi dịu dàng ôm cô lên.


"Eric..." – Vivian khẽ lẩm bẩm rồi lần nữa thiếp đi mất.


Aquarius thở dài đưa cô đến một khách sạn. Sau khi dặn dò nhân viên khách sạn mang cháo đến sau khi cô gái thức dậy, anh liền lần nữa rời đi. Ra khỏi cửa, liền có một người thanh niên cầm ô màu đen đến trước mặt anh.


"Chà dịu dàng quá nhỉ. Vì cô gái hay vì đứa trẻ trong bụng?"


"Là do ai gây ra mấy chuyện này?" – Không thèm nhận lấy ô từ tay người thanh niên, Aquarius trực tiếp bước qua hắn. – "Hôn tôi trước mặt Vivian khiến cô ấy hiểu nhầm đến tìm Shine gây chuyện. Tìm Margaret Calisle sau đó cho người gửi video cho bạn của Shine kéo hắn vào chuyện này. Còn nữa xuất hiện ở Italia lập ra giáo phái Sowilo rồi đổ tất cả tội lên đầu chàng trai con lai kia. Ngài đang muốn quậy gì vậy, ngài Halsey Durwight?"


"Anh biết tôi phải tốn bao nhiêu lần phẫu thuật thẩm mỹ mới được khuôn mặt như vậy không?"


Chiếc ô được bỏ xuống để lộ ra gương mặt giống hệt Mạc Dương đến 90%, tuy nhiên nếu để ý kĩ sẽ thấy dưới khóe mắt người thanh niên có một nốt ruồi nhỏ. Hắn chính là Halsey Durwight, kẻ mang gương mặt của Mạc Dương đi gây sự suốt mấy ngày qua và cũng là kẻ 6 năm trước đã xuất hiện và dụ dỗ Angela. Tất nhiên ngoại trừ Aquarius ra sẽ chẳng ai biết được sự thật này.


Halsey mỉm cười vuốt ve gương mặt mình. Bất ngờ không, Baldr Hamilton?


******


Mạc Dương muốn mở mắt nhưng cả ở thể cậu lúc này mệt mỏi vô cùng. Cậu nhận ra bản thân mình đang trôi nổi trong không khí, cảm giác hệt như lúc anh trai cõng cậu. Theo thói quen, chàng trai khẽ vùi đầu vào gáy người nọ miệng không ngừng lẩm bẩm.


"Anh... trai...vể nhà..."


Bước chân người kia hơi khựng lại. Hắn vươn tay nắm lấy tay bàn tay được băng bó cẩn thận của cậu. Tay hai người đan xen kết chặt với nhau.


"Tôi ở đây." – Người thanh niên khẽ thì thầm. – "Sau khi mọi chuyện kết thúc chúng ta sẽ cùng nhau về nhà."


Ở nơi xa, thiếu niên tóc vàng gấp lại quyển truyện cổ tích đưa mắt nhìn về phía cậu nhóc tóc đen đang tròn mắt nhìn mình.


"Kết thúc cậu chuyện là Baldr và Chris sống hạnh phúc bên nhau về sau." – Hắn mỉm cười vuốt ve mái tóc đen tuyền kia.


"Không phải là hoàng tử vào công chúa sao? Vì sao lại có hai chúng ta ở cuối chuyện?"


"Bởi vì công chúa có thể bị phù thủy cướp đi nhưng Baldr mãi mãi thuộc về Chris."


"Cậu nói chuyện thật vô lí Chris!"


"Ừ, tôi vô lí. Tất cả đều nghe cậu." – Người thiếu niên tóc vàng khẽ cười, đôi mắt sapphire đều là sự dịu dàng dành riêng cho cậu nhóc trước mặt. Hắn để quyển truyện cổ tích xuống, nắm lấy tay cậu nhóc. – "Đi thôi, chúng ta về nhà ăn tối."


"Ừ mau về nhà thôi."