Chạm Vào Ánh Dương

Chương 48






"Ngài William, ngài xem này."


Đứa trẻ năm nào giờ đã trở thành thiếu niên. Nó vui vẻ nghiêng người sang một bên để người đàn ông có thể nhìn thấy thành quả giải phẫu của nó trên bàn. Tuy nhiên người đàn ông liếc mắt nhìn một cái sau đó rời đi.


Thiếu niên thất vọng siết chặt tay. Nó bò lại gần cửa sổ cố gắng tìm kiếm bóng dáng người đàn ông. A ông chủ của nó đây rồi nhưng bên cạnh ngài William lại có thêm một thiếu niên tóc vàng. Nó không hiểu thế nào là đẹp, nó chỉ biết người kia khiến nó khó chịu. Nó có thể phân biệt được từng hạng người thông qua lớp mặt nạ mà nó nhìn nhưng thiếu niên này lại không mang bất cứ mặt nạ nào hay nói cách khác, gương mặt của hắn chính là một lớp mặt nạ.


Nó biết thiếu niên ấy. Hắn tên Christopher. Hắn cùng với ông chủ chung một dòng máu. Có lẽ vì chung một dòng máu nên mối quan hệ giữa hắn và ông chủ, nó không tài nào chen chân vào được. So với nó, có lẽ Christopher có giá trị hơn rất nhiều.


Thiếu niên ủ rũ nhìn ngài William của nó giơ tay tát Christopher. Gương mặt thiếu niên tóc vàng lệch sang một bên cùng lúc đối diện với tầm mắt của nó. Khóe môi Chris có một vết xanh tím rõ ràng nhưng hắn vẫn ngoẻn miệng cười với kẻ trong phòng. Thiếu niên mở to mắt rồi lùi lại. Nó ôm lấy miệng nhưng vẫn không ngăn được cơn quặn đau ở dạ dày. Cuối cùng nó chỉ có thể gục trên sàn nôn thốc nôn tháo. Nó cảm thấy ghê tởm kẻ tên Christopher này!


--------------------------------------


Aries từ trong nhà vệ sinh đi ra. Dù đã nôn đến chục lần nhưng gã vẫn luôn cảm thấy có gì đó đang mắc nghẹn trong cổ họng của mình. Gã gần như phát điên mà muốn dùng con dao trên bàn để rạch cổ họng lôi thứ đó ra nhưng nhanh chóng gã lấy lại lí trí. Gã với lấy hộp kẹo trên bàn, dốc toàn bộ chúng vào trong miệng sau đó từ từ tiến vào căn phòng kế bên.


Ngồi giữa đống lộn xộn đổ nát là một người thanh niên điển trai như minh tinh màn ảnh. Tuy lúc này hắn đang bị trói trên ghế, má bên phải còn có một vết bầm tím lớn nhưng hắn vẫn ung dung nhìn bức hình khỏa thân duy nhất còn trên tường bằng ánh mắt thưởng thức nghệ thuật.


"Tao không ngờ mày cũng có ngày này đấy, Christopher." – Aries sung sướng từ trên cao nhìn xuống. Có lẽ đây là lần thứ hai sau cuộc đọ súng ba năm trước, hai người mới ở khoảng cách gần như vậy. – "Mày chắc hẳn không nhớ tao là ai đâu nhỉ?"


"Con chó của cha tao." – Chris cong môi cười tuy nhiên sau đó hắn bị Aries đạp thật mạnh vào bụng khiến cả người hắn cùng chiếc ghế bật ra đằng sau.


"Chẳng lẽ mày thì không? Thứ chó hoang cắn lại chủ của mình! Mày giết chết ông ta. F*ck, đáng lẽ ra người giết ông ta phải là tao. Chỉ có tao mới có thể giết chết ông ta."


Người thanh niên còn đang ngồi trên chiếc ghế bị lật ngửa chợt bật cười khùng khục. Aries thật sự không hiểu kẻ này cười cái gì. Gã nhận ra so với bản thân Chris còn điên hơn gã rất nhiều. Gã cáu bẳn đạp thập mạnh vào chân ghế. Lúc này đây gã chỉ hận không thể rút súng ra bắn thẳng vào gương mặt đang cười ngả ngớn kia nhưng hắn không muốn để đứa con trai duy nhất của William Carlisle chết dễ dàng như vậy được.


"Mày cười cái gì! Mày cười cái con m* mày à." – Aries quát ầm lên. Gã muốn làm cho Chris đau khổ, trong đầu gã không ngừng vang lên những tiếng hét như vậy. – "Mày đã giết William và giờ tao sẽ giết mày. Mày cũng giống như ông ta thôi. Nhìn vẻ mặt mày hớt hả khi nghe tao nói thằng người tình đồng tính của mình nằm trong tay tao mà xem. Lúc ấy tao sung sướng lắm. Tao đã nắm được điểm yếu của mày rồi Christopher. Giờ mày có cầu xin tao cũng không thể cứu được thằng điếm đó nữa đâu. Chắc giờ nó đã bị con lợn Barry chơi cho nát lỗ hậu rồi."


Cuối cùng Christopher cũng ngừng cười. Nụ cười trên gương mặt gã sát thủ càng trở nên đậm hơn. Nhưng nụ cười chỉ hiện hữu được vài phút rồi tắt hẳn.


"Byrne." – Chris chợt gọi tên gã, cái tên mà cả đời này gã không bao giờ muốn được gọi. – "Mày đang ghen tị với tao phải không?"


"Mày đang nói cái mẹ gì vậy thằng chó!"


"Bởi vì mày tôn sùng cha tao. Mày cho rằng ông ấy đã cứu vớt cuộc đời mày."


"F*ck! F*ck! F*ck! Tao hận ông ấy hơn bất kì ai hết. Ông ta đã giết gia đình tao. Đã biến tao thành dáng vẻ bây giờ." – Aries điên rút súng ra chĩa thẳng vào thái dương người thanh niên. – "Nếu muốn gặp mặt thằng người yêu của mày thì ngậm cái mồm vào."


"Trong lòng mày ông ta chính là đấng cứu thế. Sự tàn bạo của William khiến mày cảm giác được mày là người. Vui đúng không nào? Khi chiếc roi vung xuống lưng mày. Mày đã cảm thấy sung sướng khi thấy em trai mày nằm trên bàn tiệc. Mày tôn sùng người cha ruột của mày nhưng William đã giết chết ông ta vậy nên mày chuyển sang tôn sùng kẻ mạnh hơn. Mà tao... kẻ đã giết vị thần của mày. Mày cũng nên quỳ gối trước tao phải không?"


Bị những lời khiêu khích của người thanh niên, hai mắt Aries đã sớm đỏ ngầu. Gã nã một viên đạn về phía Chris. Viên đạn sượt qua má hắn để lại một lỗ thủng trên sàn.


"Im mồm đi Christopher!"


"Byrne, con thật là một đứa trẻ hư."


"Mày nói gì vậy Ch..." – Gã sát thủ muốn quát ầm lên nhưng đầu lưỡi gã chợt cứng lại. Trước mặt gã không phải là kẻ hắn ghê tởm đến thấu xương nữa mà là người đàn ông trung niên đang cầm quyển kinh thánh trên tay.


"Ông... ông là ai..." – Aries run rẩy môi khẽ lẩm bẩm.


"Ta thật thất vọng về con, đứa trẻ tội lỗi của ta. Những kẻ lười biếng đều sẽ xuống địa ngục và nhận lấy sự trừng phạt thích đáng như cách con đã làm với mẹ mình."


"Không cha ơi, con không lười biếng. Con đã nhờ Joe trông coi căn bếp để bản thân chợp mắt một chút. Con không hề biết ga bị rò rỉ... Con chưa bao giờ muốn làm hại mẹ." – Aries quỳ xuống trước chân người đàn ông không ngừng khóc tu tu như một đứa trẻ.


Khi hắn ngẩng đầu lên thì trước mắt gã lại là gương mặt của William. Ông ta lạnh lùng nhìn gã rồi dùng chân mình đẩy đầu gã sát thủ đập mạnh xuống đất. Khi William muốn rút chân về, Aries lại cố chấp ôm lấy chân hắn. Nhìn gương mặt nước mắt, nước mũi xen lẫn máu chảy từ trên trán của gã sát thủ, người đàn ông nhịn không được mà đá hắn ra xa.


"Ngài William, xin ngài hãy trừng phạt con đi. Con không phải là đứa trẻ lười biếng. Con sẽ vì ngài làm tất cả."


Aries không ngừng gào thét. Cổ họng gã lần nữa đau nhói. Gã ôm cổ nôn ra một đống kiến. Kiến bò lổm ngổm khắp sàn không ngừng tìm đường thoát thân.


"Không... không được đi. Đừng đi! Đừng đi mà!" – Aries không ngừng túm lấy lũ kiến nhưng chúng bò qua kẽ tay gã tiếp tục biến mất vào trong màn đêm.


Chris dường như cảm thấy đã chơi chán rồi. Hắn từ từ đứng dậy, sợi xích trên người hắn không biết từ bao giờ đã được mở ra. Hắn chầm chậm bước đến trước mặt gã đàn ông đang không ngừng dập đầu kia. Nếu Margaret ở đây có lẽ bà sẽ phát hoảng khi vẻ mặt Chris lúc này thực sự giống William.


"Nếu vậy hãy chứng minh bản thân đi. Hãy như những kẻ tử vì đạo, dùng đôi tay móc mắt mình ra. Tiếng hét của mày quá ồn ào, hãy tự ăn lưỡi mày rồi nhổ từng chiếc răng một. Mẹ sẽ rất vui khi biết con làm điều này vì mẹ đấy Byrne. Rồi cha và mẹ sẽ yêu thương con hơn cả Joe nữa."


"Thật không cha ơi?"


"Đúng vậy, con trai của ta. Ta rất tự hào về con rồi kẻ ngồi dưới gầm bàn sẽ là Joe." – Chris cong môi cười. Hắn rất tri kỷ nhặt lại khẩu súng trên mặt đất rồi đặt vào tay Aries. – "Con hiểu ý ta mà Byrne. Con muốn giết William phải không? Con chính là William đấy, đứa nhỏ tội nghiệp."


"Không. Christopher mới là William. Christopher mới là William." – Gã sát thủ dường như đã rơi vào trạng thái mất nhận thức.


Gã không ngừng lẩm bẩm, nước bọt chảy xuống sàn nhà gã cũng không để ý. Gã đờ đẫn nhìn hình ảnh Chris cùng cha gã xếp chồng lên nhau, có đôi khi gã lại nhìn ra đó là Joe, rồi đó là mẹ của gã. Tất cả đều ở đẫy vòng quanh gã điên khốn khổ.


"Sai rồi. Con mới là William. Con giống ông ta từ đầu đến chân. Vì vậy mau kết liễu ông ta, con sẽ trở thành kẻ mạnh nhất."


"Con thật sự là William sao?"


Aries ngây người một lúc cuối cùng gã vươn tay từ từ đưa lên mắt mình. Gã bắt đầu thực hiện những điều Chris chỉ bảo mình. Gã là một đứa trẻ ngoan vì vậy gã sẽ tuân theo những gì "cha" dặn dò. Chris lại không có hứng thú xem kịch vui, hắn lấy ra một cái khăn tay từ trong túi áo của mình, nhàn nhã lau sạch từ ngón tay. Khi hắn đi ra cửa liền bắt gặp ánh mắt đầy cảnh giác của quản lý Ellis.


"Skadi." – Ellis lạnh lùng nhìn hắn. Cô là người chứng kiến tất cả nhưng cuối cùng lựa chọn không nhúng tay vào. – "Vì sao hắn lại trở thành như vậy? Cậu đã thả gì vào số kẹo ngậm của gã ta phải không?"


"Cô nhầm rồi. Là cha tôi." – Người thanh niên bày ra bộ mặt đầy vô tội mà nhún vai. – "Số kẹo ngậm mà hắn đang có đều được sản xuất từ một cơ sở. Cơ sở đó trước đây là một bệnh viện tâm thần. William lo sợ khi Byrne trưởng thành sẽ hãm hại mình nên đã cho hắn sử dụng loại kẹo ngậm này nhằm hao mòn tâm trí hắn. Hắn trở nên như vậy là lỗi của cha tôi phải không nào?"


"Nếu như vậy sau khi William chết cơ sở hẳn phải ngừng sản xuất. Là cậu chu cấp tiền cho để cơ sở tiếp tục hoạt động. Thật thâm hiểm!"


Ellis không biết nên bày ra bộ mặt nào với tên thần kinh này nữa. Dường như từ những năm 14, 15 tuổi hắn đã tính toán biến Aries trở thành một thế mạng cho bản thân mình. Aries tha chết cho Barry ngay khi Scott đã hạ lệnh bắt buộc phải giết gã ta. Điều này đã làm mâu thuẫn giữa hai anh em nhà Durwight trở nên gay gắt. Ngay cả lúc này, dù theo góc nhìn của bất cứ ai Aries đều biến thành một kẻ phản bội JED khi bản thân hắn bỏ ngang nhiệm vụ chạy đến Italia. Nếu người của Halsey đến kịp đưa hắn đi thì kể từ lúc này, với những việc hắn gây ra ở Anh lẫn Italia, Aries cũng trở thành kẻ thù của JED lẫn tổ chức Norton. Còn Chris, hắn từ đầu đến cuối đều là kẻ bị động và hắn sẽ đóng vai chính nghĩa để chạy ra cứu cậu thanh niên phương Đông kia.


Nhưng dù sao đó là chuyện của JED. Christopher vì sao muốn chia rẽ nội bộ JED, Ellis cũng không rảnh để tìm hiểu. Cô nghiêng người sang một bên, nhường đường cho Chris. Cô do dự một lúc chợt lên tiếng:


"Shine... Ý tôi là cậu Mạc, cậu ấy là người tốt. Đừng làm tổn thương cậu ấy."


"Tất nhiên rồi. Tôi yêu em ấy còn chưa đủ nữa mà."


*****


Miu tuyệt vọng mở mắt ra. Em cảm nhận được trời đã gần sáng nhưng lại chẳng thể nhận ra bây giờ là lúc nào. Cả người em gần như đã rơi vào trạng thái tê liệt. Những hình ảnh tối hôm qua tựa như thước phim không ngừng phát đi phát lại trong đầu em.


Em nhớ bản thân mình đã luồn lách khắp nơi để tìm đến anh trai mình. Miu không ngừng lay Ron như muốn gọi anh thoát khỏi cơn phê thuốc. Em nói Ron mau cùng em chạy khỏi đây, hai người sẽ đi tìm Shine vì chỉ có Shine mới có thể giúp được em. Nhưng Ron chợt nổi điên. Gã xé quần áo em. Nói em là đồ lẳng lơ lúc nào cũng muốn câu dẫn gã.


Miu sợ hãi không ngừng vùng vẫy. Em cảm thấy mọi thứ xung quanh mình thật đáng sợ. Em muốn về lại London, về lại khu ổ chuột của mình. Có lẽ vì Miu quá bướng bỉnh nên Ron phát điên dùng dao đâm vào người em. Khi hắn nhận ra mình làm gì hắn hốt hoảng mà bỏ chạy. Bỏ lại Miu trong căn phòng lạnh lẽo.


Cô gái bé nhỏ biết mình sắp chết. Em không hiểu chết đáng sợ đến nhường nào nhưng em chỉ mong bản thân mình có thể nhắm mắt ngủ và kết thúc cơn đau đang dần lấy đi tri giác này. Miu dần mơ màng. Trước mắt em bỗng hiện lên hình ảnh quán cà phê nhỏ. Shine của em đang cúi đầu pha cà phê. Sau đó cậu sẽ mỉm cười bước về phía em. Cậu nói: Hôm nay em lại đến à? Vậy chúng ta sẽ bắt đầu học nhé? Miu vui vẻ trả lời: Vâng. Nếu em đọc hết được đoạn văn này, Shine sẽ tặng cho em một chiếc kẹp tóc chứ? Em sẽ nuôi tóc dài sau đó em sẽ trở thành quý cô của Shine. Sau đó Shine sẽ mỉm cười gật đầu. Hai người sẽ dành thật nhiều thật nhiều thời gian bên nhau.


Một ngày tháng Chín trên những ngọn đồi của đảo Hoàng Tử Edward; một cơn gió trong trẻo từ biển rộng thổi tung những đụn cát; một con đường dài màu đỏ quanh co băng qua đồng ruộng và rừng cây...


"Một... một ngày... tháng Chín..." – Miu không ngừng lẩm bẩm theo nhưng câu văn mà mình nhớ được.


"Miu! Miu!"


Em chợt nghe thấy có người gọi mình. Sau đó cả người em được bế lên. Em tựa vào lồng ngực ấm áp của ai đó không ngừng nghe cậu gọi tên mình. Từng cơn rung động phát ra từ lồng ngực người thanh niên khiến Miu thoáng an tâm. Em cố gắng mở to hai mắt, nhìn gương mặt chàng trai gần mình trong gang tấc.


"Shine?"


"Anh đây. Anh sẽ đưa em đến bệnh viện."


"Shine... Shine... Về nhà..."


Miu cảm thấy gương mặt mình lúc này ướt đẫm rồi. Em muốn về nhà. Cùng Shine về nhà.


"Ừ chúng ta về nhà."


"Anh đây rồi!" – Cristiano sốt sắng từ trên xe tải nhảy xuống. Cả gương mặt cậu lúc này toàn vết sây sát có lẽ cậu nhóc cũng giống như Mạc Dương bị nhà Calabrese đánh thuốc mê rồi nhốt ở đâu đó. – "Anh có sao không? Chúng ta mau đến bệnh viện."


"Còn Paola và Valentino..."


Trong cơn mê man, cô bé trong lòng Mạc Dương không ngừng lẩm bẩm gọi tên hai người bạn thân. Mạc Dương im lặng một lúc sau đó giao Miu cho Cristiano.


"Đưa cô bé đến bệnh viện hộ anh."


"Còn anh?" – Tầm mắt cậu nhóc chuyển xuống bàn tay đang bọc khăn của Mạc Dương. Sau nhiều lần lăn lội chiếc khăn đã sớm trở nên bẩn thỉu. – "Nếu anh không đi mau đến bệnh viện nó có thể bị nhiễm trùng."


"Anh sẽ đến bệnh viện sau. Mau đi đi!"


"Anh!" – Cristiano tức đến nổ phổi.


"Chuyện này do anh gây ra. Anh phải tự mình kết thúc nó." – Mạc Dương mỉm cười xoa đầu cậu nhóc. – "Lần sau gặp lại anh muốn em gọi anh là Shine."


Dứt lời cậu liền quay người một lần nữa chạy về phía tu viện.


"Giuseppe cũng nói như vậy. Nhưng anh ấy không trở lại."


Cristiano nhắm mắt rồi lại mở ra. Cuối cùng cậu chạy thật nhanh theo hướng ngược lại.


Anh nhất định phải trở lại đấy Shine!