Chạm Tay Vào Quá Khứ

Chương 37: Dự cảm không lành




Một khu rừng rậm rạp tràn ngập bóng tối,tiếng hú thét đến rợn người của muông thú. Cả không gian đều tràn ngậpmùi máu tanh, tiếng kêu gào thảm thiết. Băng hoảng hốt nhìn, đôi mắt nónhư không tin vào những gì đang xảy ra kia nữa. Một không khí rợn mùichết chóc với vầng trăng đỏ ngàu màu máu phía trên cao. Đứng giữa khungcảnh ấy là bóng một người con trai, khắp người cậu là một màu đen u ám,tạo nên cảm giác cô độc đến rợn ngợp. Phía đối diện với người còn traiấy là ánh sáng chói lóa, nó không thể nhìn rõ người đối diện ấy là aibởi ánh sáng đã che khuất đi khuôn mặt đó, nhưng bóng dáng ấy rất quenthuộc. Bỗng trong nháy mắt cả không gian bừng sáng khiến nó phải nhíumày lại. Khi mở mắt ra để nhìn thì mọi thứ đã chìm vào bóng tối. Nóhoảng hốt đưa mắt nhìn hai người bóng người kia. Không hiểu sao nước mắt nó bất chợt tuôn rơi khi chứng kiến cảnh trước mặt. Người con trai được bao chùm bằng ánh sáng kia tay cầm thanh kiếm đâm thẳng vào trái timngười con trai áo đen. Người con trai ấy dần khụy trên mặt đất, thanhkiếm sáng lóa đâm xuyên qua tim. Nhưng nó thấy rất rõ chàng trai áo đen không hề có phản ứng tránh lé nào, cậu chỉ lặng lẽ đón nhận cả thanhkiếm ấy, máu đỏ bắt đầu từ từ chảy ra. Trên khóe môi người con trai đóbỗng có một nụ cười, một nụ cười rất nhẹ như không. Trái tim nó khi bắtgặp nụ cười ấy như loạn nhịp, đập rất nhanh. Nhưng nó cảm thấy có chútgì đó chua chát khi thấy nụ cười ấy. Băng rất muốn tiến lại gần ngườicon trai đó để xem cậu ta thực sự là ai? Tại sao lại khiến nó có cảmgiác đau như thế này. Đúng lúc đó người con trai áo đen ấy quay sangphía nó, nụ cười mỉm nhẹ nhàng, trong trẻo. Nó đưa tay như muốn chạmvào, níu nấy nụ cười ấy nhưng không được, cậu ấy đã ngã khụy trên nềnđất lạnh lẽo.

Băng bất giác giật mình ngồi nhổm dậy. Trán nó đầy mồ hôi, sờ lên khóemắt thì thấy nước mắt vẫn còn trên khóe mi. Tâm trạng nó đầy bất an saucơn ác mộng vừa rồi. Nó nhìn đồng hồ phía đầu giường, mới có 4h sáng.Nhưng cơn ác mộng ấy đã khiến nó không thể ngủ được nữa. Băng đành đứngdậy, ra phòng khách uống nước. Nó bỗng nhớ đến hình bóng người con traikia, bóng dáng ấy rất quen thuộc nhưng nó không thể nhớ được. Mặc dù chỉ là cơn ác mộng nhưng nó vẫn thấy có gì đó không ổn, cảm giác bất an,khó hiểu. Băng nhớ đến nụ cười kia, một nụ cười nhẹ như gió thoảng nhưng lại khiến bản thân nó nhói đau. Rồi nó nhớ đến khuôn mặt mờ ảo khingười con trai đó nhìn nó. Chỉ cần một chút nữa thôi, nó có thể nhìn rõkhuôn mặt ấy, nhưng người con trai ấy đã khụy xuống trước khi nó kịpnhìn rõ. Băng nhắm mắt lại cố gắng quên đi những hình ảnh vừa rồi. Nhưng khi vừa nhắm mắt lại thì hình bóng của Ken lại hiện ra. Tim nó bỗngchùng xuống đến lạ. Cảm giác Ken chính là người con trai kia khiến nóhoảng sợ, đôi vai khẽ run rẩy. Băng cầm cốc nước cố gắng uống thật nhanh để quên đi suy nghĩ vẩn vơ ấy. Nhưng dù thế nào hình bóng Ken vẫn quẩnquanh trong suy nghĩ của nó. Đã ba ngày rồi nó không thấy Ken. Ba ngàycậu không đến lớp mà lòng nó như lửa đốt. Càng ngày suy nghĩ về Ken lạixuất hiện nhiều hơn trong nó. Băng lắc đầu muốn phủ định tất cả. Nó quay trở lại phòng ngủ, sắp lại sách vở và ngồi ngẩn ngơ ở cuối giường, nhìn ra phía bầu trời ngoài kia, một màn đen đặc….

Trong căn phòng một màu đen huyền bí, một người con trai vô hồn ngồiđấy. Bóng dáng cậu cô độc trong đêm tối, đôi mắt ẩn chứa đầy thù hậnđáng sợ. Đã ba ngày trôi qua, Ken vẫn ngồi như vậy không một động tĩnhnhỏ nào. Cậu ngồi bên thành cửa sổ, đôi mắt thờ ơ hướng về phía bầu trời kia. Dường như Ken thấy một cái gì đó mơ hồ xoẹt qua rồi vội tan biếnvào hư không. Ken đã để cho nỗi đau kia thấm nhuần vào trái tim củamình, để cho thù hận bao trùm trong con mắt trầm buồn ấy. Ken đã khôngcòn là Ken của những tháng ngày trước đây. Bây giờ cậu là hiện thân củabóng đêm, là người của thế giới đầy tội lỗi kia. Cậu đã từng thắc mắctại sao bản thân mình lại bị giam cầm lâu như thế trong thế giới đầy utối? Tại sao lại phải luyện tập như điên dại trong cái không gian chậthẹp đến bức người? Bây giờ thì cậu đã hiểu. Bởi cậu là một con quỷ, mộtcon quỷ của bóng đêm.

Nhìn Ken ngồi đó, ông Vương lạnh lùng bước vào. Dường như chỉ trong thời gian ngắn mọi thứ đã thay đổi. Ông đã trở nên lạnh lùng, tàn ác hơntrước. Trên người là bộ áo choàng đen che kín mít, bên cạnh còn lộ rathanh đao dính máu,… Tất cả đều bộc lộ được bản chất tàn ác của quỷ dữ.Nhìn vào cảnh ấy, Ken có chút khó chịu, buồn nôn. Cậu chưa từng nghĩmình sẽ cầm dao đi giết người như thế. Trái tim cậu bỗng có chút nhóiđau, nhưng chỉ trong thoáng chốc. Ông Vương nhìn Ken, giọng trầm thấpnhưng đầy nghiêm nghị:

- Sức mạnh của con đã bị mẹ con phong ấn. Chính vì thế mà bản thânhiện tại chưa thể hiện sức mạnh của quỷ. Nhưng vốn mang trong mình dòngmáu quý tộc nên thể lực của con cũng sẽ khác với mọi người.

Ken không nói gì, chỉ trầm lắng nghe ông nói. Thấy vậy, ông tiếp lời:

- Vào ngày mặt trăng bị che khuất hoàn toàn chính là lúc phong ấn củacon được giải phóng. Khi đó sức mạnh của con sẽ đạt tới đỉnh điểm. Và đó cũng chính là thời khắc tốt nhất để con trả thù cho mẹ.

Ông Vương lạnh lùng nói. Ken không ngẩng đầu lên nhìn, vẫn chăm chú vàothanh kiếm nhỏ trên tay. Đó là thanh kiếm được nạm ngọc xanh, được màidũa sắc nhọn. Dù chỉ là một cái chạm nhẹ cũng đủ làm máu chảy. Đó làthanh kiếm mà người mẹ của cậu đã để lại. Ken cầm thanh kiếm mà lòngbuồn khôn xiết. Tâm trạng cậu đang vô cùng hỗn loạn. Mối thù của mẹ cậukhông thể không trả, nhưng việc giết người cũng không phải đơn giản.Thấy Ken vẫn như vậy, ông Vương lạnh lùng nói:

- Con không có quyền do dự. Bản thân con sinh ra chính là vì mục đích ngày hôm nay.

Lúc này Ken đã có động tĩnh, cậu ngước nhìn người đàn ông đối diện. Đôimắt đỏ rực đầy lạnh lẽo. Ông Vương nhìn thấy ở đó sự chán ghét, hận thùvà lòng căm phẫn. Ánh mắt ấy khiến ông có phần kiêng dè, không nói thêmtiếng nào mà bỏ đi luôn. Nhưng trước khi khuất hẳn ông vẫn không quênnhắc lại:

- Con không có quyền lựa chọn khác bởi con sinh ra đã là quỷ.

Lời nói cuối cùng ấy văng vẳng trong tâm thức Ken, như con dao cứa sâuvào trái tim vốn đang rỉ máu của cậu. Bản thân cậu là một con quỷ nênkhông có quyền lựa chọn khác. Chính vì thế cậu chỉ có duy nhất một conđường. Đúng vậy, đó là con đường duy nhất cậu có thể đi. Ken nhẹ nhàngđứng dậy khỏi thành cửa sổ, tựa người vào tường, ánh mắt mơ hồ nhìn vềphía ngoài kia. Đôi tay mân mê sợi dây chuyền pha lê. Cảm giác lạnh buốt của pha lê khiến cho trái tim Ken lạnh giá hơn, mọi thứ bất giác thayđổi trong Ken. Không còn sự bình thản, thờ ơ ngày trước nữa mà thay vàođó là ánh mắt lạnh lẽo, tràn ngập hàn khí. Ken đeo chiếc vòng lên cổ,vuốt nhẹ một lần nữa rồi bỏ xuống. Sợi dây chuyền lấp lánh trên cổ cậu,tạo nên ánh sáng mờ nhạt.

Nhìn sợi dây chuyền , Ken lại nhớ về người con gái ấy. Người con gái với cái tên Hạ Băng- tuyết rơi giữa hạ. Băng khiến cho Ken cảm nhận được sự ấm áp của tình người, tình thân. Mỗi lần ở bên cạnh nó, cậu luôn cảmthấy thoải mái mặc dù chưa một lần biểu hiện ra ngoài. Nhưng càng nhớ về Băng trái tim Ken càng đạp loạn. Trái tim ấy như đang gào thét, đòi hỏi một cái gì đó. Bỗng cậu thấy có chút lo sợ. Nếu như bây giờ cậu rời điliệu Băng có còn nhớ đến cậu, có còn nhớ từng có một người tên Ken bêncạnh. Cậu bỗng thấy sợ cảm giác khi nó hoàn toàn quên mất đi cậu là aivà càng lo sợ hơn khi nó biết về thân phận thực sự của bản thân. Ken đãtừng cho rằng khi đến với thế giới này cậu sẽ không phải bận tâm bất cứcái gì, nhưng cậu đã thực sự nhầm. Người tính vốn không bằng trời tính.Dù đã tìm cách để tránh xa những con người ấy, tránh xa Băng nhưng mộtlần nữa chính số phận đã đẩy cậu lại gần nó hơn. Chính vì thế mà bây giờ đây cậu đang sống trong cảm giác mơ hồ, lo lắng. Cố gắng lắc đầu thậtmạnh để xua tan đi hình bóng của Băng nhưng không được. Không hiểu saohình bóng ấy cứ ám ảnh cậu. Bất giác cậu nhìn về phía ngoài cánh rừng,không gian bỗng trở nên âm u, mờ mịt. Từng đám mây dần dần tụ lại đen xì cả bầu trời. Chỉ mấy phút trước trời còn trong xanh vậy mà giờ đây mây đen đã kéo đến. Và rất nhanh cơn mưa ập tới. Mưa như trút, nặng nề rơixuống nhân gian. Thấp thoáng trong làn mưa ấy, Ken thấy mờ ảo màu đỏ của máu tươi- một màu đỏ đến ghê sợ tràn ngập trong mắt cậu.