Chạm Tay Vào Quá Khứ

Chương 23




Gió mạnh từng cơn thổi. Những tán lá rụng đầy trên mặt đường. Bầu trời phía xa kia đã có mây đen bao phủ. Mặc dù vậy, mưa vẫn chưa rơi. Chỉ có không gian là âm u, lạnh lẽo. Băng và Dao nhanh chóng rời khỏi giường, thu xếp đồ đạc chuẩn bị đi học. Hai đứa nó muốn nhanh chóng đến trường để tránh cơn mưa sắp kéo đến. Sau khi làm vệ sinh cá nhân với tốc độ ánh sáng, cả hai lao lên chiếc xe đạp đến trường. (Hôm qua khi đến nhà nó, Dao có đem theo chiếc xe đạp yêu quý của mình). Hai đứa lao ra ngoài với tốc độ ánh sáng để mau đến trường. Hôm nay ở ngoài đường cũng khá ít người qua lại, có lẽ bởi thời tiết và còn sớm nên họ đều ở nhà. Chỉ có vài chiếc ô tô qua lại, cùng với mấy cô cậu học sinh như chúng nó đang nhanh chóng đến trường để tránh cơn mưa. Những cơn gió thổi cuốn theo lá bay toán loạn rơi vào người hai đứa tạo nên cảm giác nhột nhột, nhưng cũng không kém phần thú vị. Đặc biệt với Dao, nó rất ít khi được đi xe đạp một mình trong thời tiết này mà toàn ba ma cho người đón đưa. Chính vì thế mà Dao thấy vô cùng thích thú. Trong khi đó Băng cũng không hề kém phần, nó vô tư đưa tay ra đón nhận từng chiếc lá rơi, từng cơn gió lùa mát rượi….Thoáng chốc, cả hai đã đến trường. Nó và Dao tiếc nuối rời bỏ cảm giác ấy, gửi xe để về lớp.

Lại bước qua hành lang đầy ma quỷ nhưng chúng nó không có cảm giác gì nữa. Bởi chính mình tạo ra nên không có gì đáng lo cả. Hai đứa nó nhanh chóng vào lớp. Trong lớp đã có lác đác vài người, họ quay lại vẫy tay chào tụi nó. Hai đứa cũng vui vẻ, mỉm cười chào lại. Sau khi đã quay về bàn của mình, nó và Dao quay sang tám xuyên lục địa. Được một lúc thì các thành viên khác cũng lần lượt vào lớp. Có vẻ tâm trạng của tất cả đã ổn hơn sau sự việc hôm qua. Nhưng mọi người còn chưa kịp bình ổn lại thì đã náo loạn hẳn lên khi thấy Ken bước vào lớp. Vẫn với dáng vẻ thường ngày, khuôn mặt không cảm xúc. Cậu đi lướt qua các bàn trên và dừng lại ở cuối lớp. Cậu chọn một bàn cách biệt hẳn với lớp và ngồi xuống. Trong khi đó cả lớp vẫn đang đơ toàn tập vì Ken. Bởi họ nghĩ Ken sẽ bị dọa một phen chết điếng vì những hình nộm ma quái mà lớp mới trang trí kia. (Bởi mọi người đều nghĩ Ken là công tử nhà giàu nên sẽ sợ) Ai ngờ cậu không những không sợ mà ngược lại rất bình thản trở về vị trí. Tuy vậy do đã đồng ý cho Ken một cơ hội nên cả lớp cũng không tỏ thái độ gì nữa mà quay trở về vị trí của mình. Không khí còn chưa kịp ổn định lại thì một lần nữa đã bị khuấy động lên bởi tiếng hét của Hạo Kỳ. Không biết Kỳ có chuyện gì mà cậu ta phải chạy nhanh như thế, từng giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, cậu mở mạnh cánh cửa lớp, nói lớn:

- Có chuyện rồi…..

Nghe Kỳ nói, cả lớp quay mặt sang nhìn cậu với ánh mắt chờ mong. Không phải họ sợ có chuyện gì xảy ra với lớp bởi họ đã quá quen với cách mở đầu câu chuyện của Kỳ. Nó chỉ là hiệu ứng gây chú ý mọi người mà thôi. Tất cả đều tò mò nhìn Kỳ. Quỳnh Dao lên tiếng hỏi, có phần sốt sắng:

- Chuyện vui gì thế?

Ngay sau câu hỏi của Dao, cả lớp lại được dịp xôn xao. Những tiếng hỏi thi nhau vang lên:

- Lại có học sinh mới sao?

- Hay là có đánh nhau?

-……

Rất nhiều câu hỏi được đưa ra nhưng chỉ nhận lại cái lắc đầu của Hạo Kỳ. Bực mình với sự dông dài của Kỳ, Thiên Di cầm quyển sách trên bài phi thẳng vào mặt cậu ta. Kỳ nhanh chóng lé được, cười cười giả lai:

- Không phải chuyện mọi người nói. Mà là chuyện hôm qua lớp ta trốn học tập thể. Nghe nói giáo viên vô cùng tức giận và sẽ cho giám thị xử lí vụ này.

Nghe đến tên giám thị là mặt ai nấy đều xám lại. Nói không ngoa chứ tuy là lớp cá biệt nhưng giám thị chính là khắc tinh của tụi nó. Bà ta được mệnh danh là sát thủ học đường, giết người không cần dao. Là học sinh trường này ai cũng đều nghe danh đến bà ta mà đã nghe đến một lần là không muốn lặp lại lần hai. Giám thị đó từng khiến cho vài tên anh chị khối trên bỏ học vì những hình phạt quái chiêu của mình. Chính vì thế mà lớp cá biệt đang có phần lo lắng không biết chuyện gì sẽ đón đợi phía trước. Không khí trong lớp cũng có phần lắng lại. Tiếng trống vào lớp cuối cùng cũng vang lên. Tiếng bước chân chậm chậm bên ngoài cửa vọng lại khiến cho chúng nó toát mồ hôi. Thực ra cũng không đến mức quá lo sợ, bởi bọn nó cũng thường phải đối đầu với mấy hình phạt này rồi chỉ trừ có Băng, Dao, Ân và Ken là chưa từng thử qua thôi. Cửa lớp mở ra, giáo viên chủ nhiệm bước vào. Cô nhìn qua lớp một vòng rồi mới lên tiếng:

- Hôm qua các em trốn học tập thể phải không?- Mặc dù đã biết đáp án nhưng cô vẫn hỏi lại cho có lệ

Cả lớp vẫn im lặng, chẳng nói gì. Chỉ có giọng Kỳ mang theo sự mỉa mai, khinh khỉnh:

- Lại có trò gì phạt bọn này thì nói nhanh đi.

Nghe câu nói có phần hỗn xược của Kỳ, cô giáo vô cùng tức giận. Khuôn mặt đỏ bừng lên vì tức nhưng cũng đâu làm được gì. Cô ta đành hạ giọng nói:

- Các em xuống gặp cô giám thị đi. Cô ấy đợi cả lớp ở sân bóng của trường.

Nói xong cô ta xách cặp rời khỏi lớp. Cả lớp lại được một lần nhốn nháo với câu hỏi xem hình phạt đón chờ phía trước là gì? Sau đó cả lớp lũ lượt đi xuống. Bước ra bên ngoài thì trời bắt đầu nổi gió to hơn, bụi bay mù mịt. Bầu trời đã tối hơn trước rất nhiều, có vẻ trời sắp mưa to. Cả lũ chúng nó đều nghĩ nếu bị phạt ngoài trời chắc lần này thảm rồi. Đứng đợi chúng nó là một giáo viên khoảng 45 tuổi, mặc bộ đầm công sở đen, tay cầm một cây thước gỗ dài. Khuôn mặt hằm hằm khó chịu nhìn tụi nó bước đến gần. Cả lũ chúng nó đứng tập hợp lại trước mặt bà ta. Nhìn cả lớp một lượt, bà ta đanh giọng nói:

- Giỏi thật, dám trốn học đi chơi. Các cô cậu không biết phép tắc gì sao?

Nghe bà ta nói mà tụi nó bực cả mình, muốn gì thì nói cho nhanh đi, còn dài dòng văn tự làm gì không biết chứ. Cuối cùng chẳng đợi được bà ta lằng nhằng, Thiên Di nói:

- Hình phạt là gì, nói nhanh đi.

Có phần không hài lòng với thái độ của Di, bà ta tiến lại gần chỗ Di, cầm thước kẻ chỉ thẳng mặt, giọng giáo huấn:

- Cô ăn nói với giáo viên như vậy hả? Đúng là một lũ hư đốn, không coi ai ra gì mà. – Vừa nói bà ta vừa chỉ thước kẻ vào mặt từng đứa một.

Bức xúc lắm nhưng tụi nó chẳng thèm nói gì nữa. Bởi có nói cũng chẳng được giáo viên tiếp nhận nên cứ làm thinh còn hơn. Thấy bọn nó không còn ý kiến gì nữa bà ta mới cất giọng oang oang của mình:

- Các cô cậu dám trốn học tập thể là tội không thể tha. Nhưng vì nể mặt giáo viên chủ nhiệm lớp tôi sẽ nương tay.

Nghe bả nói mà cả lớp muốn nôn mửa quá. Cái kiểu “nương tay” của bà ta thì ai chả biết. Không ngoài dự đoán bà nói tiếp:

- Sau giờ học, các cô cậu ở lại trực nhật sân bóng và sân trường cho tôi. Trong vòng một tuần. Nếu không làm cẩn thận thì có thể rút đơn khỏi trường. – Bà giám thị nói bằng giọng đe dọa.

Nghe bà ta nói mà cả lớp muốn hộc máu vì tức. Cả lớp có mười ba con người mà bắt dọn cả sân trường to khủng bố kia lại thêm cái sân bóng nữa thì đến bao giờ mới xong. Có mười lớp như thế cộng lại mới có hi vọng chứ… Nhưng còn chưa kịp nói gì phản kháng bà ta tiếp:

- Còn bây giờ, tất cả chạy mười vòng sân cho tôi.

- Hả…gì vậy trời…Bà chơi bọn này hả?

Rất nhiều tiếng kêu, câu hỏi phát ra ngay khi câu nói của giám thị kết thúc. Nhưng bà ta không thay đổi thái độ, mặt vẫn lạnh tanh:

- Nếu không chạy được thì làm đơn xin nghỉ học luôn.

- Nhưng trời sắp mưa rồi, chạy sao được chứ - Một học sinh lên tiếng

- Tự làm tự chịu. Các cô cậu dám trốn học thì cũng chấp nhận đi. Bắt đầu chạy.

Nói xong bà giám thị quay sang chỗ chúng nó, phất tay ra hiệu chạy. Mặc dù bực mình nhưng đâu thể làm được gì, đành bỏ sức ra mà chạy thôi. Còn bà giáo thì thong thả quay về phòng chờ giáo viên ngồi uống nước. Nhóm nam sinh thì có phần chạy rất nhanh, bởi sức con trai mà. Còn mấy bạn nữ có phần không thỏa đáng, bởi sức nữ nhi thì làm sao chạy nổi mười vòng sân rộng này chứ. Chính vì thế nhóm nam chạy trước, nhóm nữ chậm chậm theo sau. Vừa chạy chúng nó vừa thầm rủa bà giáo chết tiệt dám phạt tụi nó.

Vừa chạy hết hai vòng sân thì trời bắt đầu đổ mưa. Đầu tiên chỉ là những giọt mưa lất phất, sau đó là mưa nặng hạt hơn. Cả lũ chúng nó chỉ trong thoáng chốc đã ướt như chuột lột. Dường như mưa đã khiến những bước chân kia như nặng nề hơn, tốc độ cũng giảm dần. Một số bạn nữ khi chạy được năm vòng đã bắt đầu rã rời chân tay,muốn khụy hẳn xuống. Đầu tóc ướt đẫm nước mưa rối bù. Một số bạn nam thấy vậy, chạy lại chỗ nhóm nữ xem xét. Họ đỡ những bạn nữ ấy lên, cùng nhau chạy tiếp. Lúc này Băng thật sự cảm giác sự ấm áp của tình người, tình bạn. Mưa mỗi lúc một to hơn, bước chân con người cũng chậm dần lại. Tất cả nam và nữ đều tụ tập lại thành một nhóm, giúp đỡ nhau chạy tiếp quãng đường còn lại. Những bước chân tuy nặng nề, chậm chạp mà lại đầy vui vẻ. Những nụ cười nở trên môi tất cả.

Băng được sự giúp đỡ của Thiên Ân cũng thấy khá hơn. Bất chợt, nó quay lại đằng sau. Vẫn là sự lẻ loi, cô độc bao trùm. Ken chạy một mình phía sau. Mái tóc kia đã ướt đẫm vì mưa, quần áo đồng phục cũng đã ướt sũng. Mặc dù vậy, phong thái của Ken vẫn không thay đổi. Vẻ mặt cậu vẫn lạnh lẽo, từ từ chạy. Dường như cậu cố tình chạy chậm, tạo khoảng cách với lớp. Rất muốn chạy lại phía Ken, nhưng nó không đủ sức đi về phía đó. Bây giờ nó còn đang phụ thuộc vào Ân thì làm sao có thể giúp được ai chứ. Chính vì thế mà nó chỉ có thể dõi mắt nhìn bóng dáng ấy. Nhìn theo bóng dáng đơn độc của Ken….