Sự xuất hiện của các nhân vật trong vở kịch “Số phận”
Tại cánh rừng bạt ngàn,bóng tối như nuốt trôi từng cảnh vật nơi đây.Từng cơn gió gào thét trong đêm nghe rùng rợn khiến cho cảnh vật thêm phần âm u.Trong không gian tĩnh mịch của không gian chỉ cần một tiếng động nhẹ cũng đủ làm cho cánh rừng thêm xôn xao.Trong bóng đêm đó có hai bóng hình thoắt ẩn thoắt hiện.Từng tiếng kim loại chạm vào nhau nghe sắc đến gai người.Hai thân thể cứ lao vào nhau mà không hề lé tránh.Từng đường kiếm sắc nhọn,từng đòn đánh uy lực,từng chiêu thức khôn lường liên tiếp được đưa ra.Nhưng cả hai vẫn nhanh nhẹn tránh từng chiêu thức của đối phương.Những đường kiếm chém ra mờ ảo khiến cho đối phương phải choáng ngợp nhưng vẫn không chạm tới được người của kẻ đối diện.Cả trận đấu diễn ra chỉ trong một không khí im lặng nhưng lặng đến lạnh người.
Sau một hồi tấn công không thu lại được kết quả người thanh niên đổi chiến thuật.Cậu kết hợp một loạt những chiêu thức đánh nhanh,gọn tạo nên một thế trận xoay chiều.Do bất ngờ với chiến thuật mới, người đàn ông(đối thủ của cậu) không may bị đường kiếm của cậu chém sượt qua tay.Thấy người đối diện đã bị thương,cậu thu kiếm về chạy lại phía đó.Cậu đưa tay ra hàm ý muốn kéo người đó đứng dậy nhưng một chuyện không ngờ xảy ra.Người đàn ông đó nhân cơ hội cậu không để ý liền dùng bàn tay còn lại giáng một đòn vào bụng cậu.Không đề phòng trước nên cậu bị bật ra sau,người hơi khụy về phía trước.Còn chưa kịp đứng dậy thì người đàn ông kia đã tiếp tục dùng cây gậy sắt của mình giáng vào chân cậu một đòn làm cậu khụy hẳn chân xuống đất.Ông ta chưa dừng tay mà còn dùng cây gậy của mình đánh thẳng vào lưng cậu,lần này cậu dường như khụy hẳn.Từng đòn gậy đánh ra là từng lời nói kèm theo:
-Ta đã dạy con thế nào hả?Không bao giờ được nương tay với kẻ khác kể cả khi kẻ đó sắp chết.Nếu con ngần ngại chỉ một giây cũng đủ tạo cơ hội cho kẻ khác đứng dậy.Mà một khi hắn đứng được dậy thì con sẽ phải khụy xuống.Chính vì thế không bao giờ được nương tay với bất kì ai.
Mỗi câu nói của ông phát ra là một gậy giáng xuống người cậu.Thế nhưng cậu vẫn không hề phản kháng mà chỉ im lặng chịu đòn.Chỉ cho đến khi người đàn ông đó dừng tay thì cậu mới đứng dậy.Lúc này những cơn đau bắt đầu hành hạ cậu,những cơn đau từ lưng bắt đầu lan dần ra khắp cơ thể.Đau những vẫn phải chịu chỉ để nghe ông ta “chỉ giáo”.Sau một hồi yên lặng ông ta mới lên tiếng:
- Bắt đầu từ ngày mai con sẽ phải làm nhiệm vụ mà mẹ con để lại.Hãy nhớ rằng khi đã bắt đầu nhiệm vụ này thì không thể dừng lại......-Người đàn ông trầm ngâm suy nghĩ gì đó,sau mới lên tiếng-Bây giờ thì con có thể đi.
Chỉ nghe ông ta nói đến đó cậu quay người bước đi.Vừa bước đi được mấy bước thì cậu nghe thấy giọng nói ông ta vọng lại:
-Hãy nhớ đừng vướng vào bẫy tình nếu không người con yêu sẽ phải chết.
Cậu chỉ nghe chứ không hề quay lại.Bóng cậu in hằn trên bóng đêm tăm tối của rừng.
*******************************************
Mặt trời bắt đầu rẽ từng lớp mây chiếu ánh sáng sớm xuống mọi nhà.Từng ánh sáng tinh ngịch len lỏi trong các vòm cây sau đó tách lá rọi từng áng nắng xuống khắp con đường.Những ánh nắng tươi vui trên bầu trời trong xanh báo hiệu cho những điều tốt đẹp nhất.Cũng như mọi ngày,khi mặt trời bắt đầu lóe rạng con người cũng bắt đầu một ngày mới-một ngày mới với bao bộn bề.
Trên những con đường còn nhuốm mùi sương sớm đã bắt đầu lác đác vài bóng người.Những cô cậu học sinh đang vui vẻ trên chiếc xe đạp để đến trường…Trong khi đó có một cô gái bình thản lang thang trên đường như không quan tâm đến mọi thứ.Cô khoác trên mình bộ đồng phục của trường học càng làm tôn lên vẻ đẹp trong sáng,tinh khôi của nữ sinh. Một thân hình không đạt đến độ lý tưởng như của người mẫu nhưng cũng đủ sức thu hút bao ánh mắt.Một vẻ đẹp giản dị chứ không lộng lẫy là tất cả những gì thu hút ở người con gái này.Một cô gái trầm tĩnh đến không ngờ. Với cô có lẽ mọi thứ xảy ra xung quanh đều là hư vô,chỉ có những gì ảnh hưởng đến bản thân thì cô mới để ý.Nhưng mọi thứ đều dần dần thay đổi khi họ xuất hiện,cô quan tâm nhiều hơn.... nhưng chính nó đã khiến cô phải đau.Nếu cô chỉ vô tâm,hờ hững như thế thì có lẽ tất cả sẽ không phải hối hận,sẽ không phải đau nhưng…..
******************************************
Không lang thang trên những con đường đầy nắng và gió như cô,trên cánh đồng cỏ trải dài vô tận,một bóng dáng đang thả hồn mình với gió và nắng.Anh đắm chìm trong không gian riêng vô tận.Có thể nói cuộc sống của anh không bộn bề,tất bật mà rất bình lặng và êm đềm. Cho đến một ngày …..mọi thứ đã thay đổi chỉ vì một nhiệm vụ.
Còn mải mê đắm chìm trong không gian muôn màu của thiên nhiên nên anh không hề biết có người đã đến bên tự lúc nào.Chỉ cho đến khi ngẩng đầu nhìn lên anh mới bất giác giật mình vì người trước mặt.Anh đứng dậy đối mặt với người vừa đến.Cả hai tạo nên một tuyệt bút về sắc.Hai con người với hai gam màu khác nhau.Một người trầm lắng,nhẹ nhàng còn một người thì năng động,cháy bỏng.Hai vẻ đẹp đối lập nhau đã tạo nên một màu sắc riêng biệt cho không gian quanh đây.Giọng nói trầm bổng vang lên:
-Con đã chuẩn bị đủ rồi chứ.-Người đàn ông mới đến cất giọng.
Đáp lại lời người đó,anh gật đầu.Trước thái độ đó,người đàn ông khẽ mỉm cười-một nụ cười hớp hồn.Những suy nghĩ bỗng thoáng qua trong đầu ông ta.Hình ảnh của một người con gái mờ ảo hiện ra……
***************************************
Không gian mênh mông không chỉ khiến con người cảm thấy cô đơn,lạc lõng mà nó còn đem lại cho người ta cảm giác lo sợ.Và nó càng đáng sợ hơn với người con trai đó-một con người luôn chìm trong bóng đêm.Cậu ghét sự bình lặng vì nó đem lại cho cậu cảm giác ngột ngạt,bất an.Cậu ghét một mình trong bóng tối vì......Nhưng cậu lại là người của bóng tối.Chính vì ghét một mình trong đêm nên cậu luôn luôn ở chốn đông người vào đêm.Và bar cũng như các địa điểm đua xe chính là nơi lý tưởng nhất của cậu.Một con người ghét bóng tối nhưng luôn luôn chìm trong bóng tối.Thật là nghịch lí.....
***************************************
Nhí nhảnh,đáng yêu,dễ thương là những danh từ để miêu tả cô.Một cô gái 17 tuổi hồn nhiên,trong sáng.Trong cuộc sống đầy âm mưu,thủ đoạn đó nhưng cô vẫn giữ được ánh sáng trong tâm hồn mình.Qủa thật là đáng quý.Nhưng chính cái sự hồn nhiên đó của cô đã khiến cho ai đó phải tổn thương.Hồn nhiên là không đáng trách nhưng đôi khi cũng cần đến sự tính toán.......
Năm con người,năm tính cách khác nhau nhưng chung một số phận.Họ không có một mối liên hệ nào với nhau nhưng vì vòng quay số phận đã đưa họ gặp nhau và tạo nên một số phận trớ trêu. Tất cả sẽ chìm trong đau khổ,thù hận và nước mắt.