Chậm Rãi Mê Hoặc - Lục Chi Nam

Chương 65




Cô lắng nghe tiếng người và tiếng đồ bạc leng keng bên tai, động tác chải tóc chậm lại. Trong gương là hình ảnh một người phụ nữ có nước da hồng hào, mặt hơi ngước lên, phản chiếu ánh sáng.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó chính mình sẽ thực sự có một đám cưới.

Doãn Tang chậm rãi trang điểm và chuẩn bị, cho đến khi hội chị em ào ào kéo vào phòng.

Bà nội cầm theo quần áo cưới, giọng nói nghẹn ngào nức nở: “Lần này có thể tự tay mặc đồ cưới cho A Tang của bà rồi.”

Hai hàng nước mắt lăn dài trên gương mặt già nua.

Doãn Tang ngẩng đầu nhìn bà nội đang cẩn thận chỉnh trang cho cô từng bước. Cô nhìn rất lâu vào chiếc áo thêu chim phượng trên người mình.

“Mễ Lạc?” Doãn Tang gọi.

Bà nội tỉnh táo lại: “Cưới rồi, hai đứa phải sống thật vui vẻ cùng nhau, tương lai sẽ càng ngày càng tốt hơn, hiểu không?”

Doãn Tang gật đầu nắm tay bà: "Vâng, Mễ Lạc.”

Một Đạt Phối đỡ bà ngồi lên giường: “Có người tới cướp cô dâu, đừng mềm lòng, chúng tôi sẽ canh chừng cho cô!”

"Ừ, không nói chuyện, cũng không la hét."

"Khi cần chiến vẫn phải chiến, dù là ông chủ lớn cũng không được chùn chân."

"Nhưng ông chủ Thẩm nhà cô nhìn thư sinh như vậy có chịu được thử thách không?"

Tống Vũ Phỉ: "Lúc bình thường sao tôi dám đánh anh ta, nhưng dịp này là hiếm hoi, không thể bỏ qua được."

Trong phòng, khi mọi người đều đang cười vang thì lúc này dưới lầu truyền đến tiếng pháo, mọi người liền im lặng.

"Nào, nào, chổi đâu?"

"Được rồi được rồi, mọi thứ đã sẵn sàng."

Dưới lầu có tiếng bước chân gấp gáp, sàn gỗ khẽ rung, kèm theo tiếng hét đầy uy lực của các Đạt Hanh.

Doãn Tang đếm thầm. Đã ba năm kể từ khi họ nhận giấy chứng nhận, đám cưới này đến quá muộn. Cảm giác chua xót trào lên mũi. Cuối cùng Doãn Tang cũng nhận ra, cô thực sự quan tâm đến hình thức này.

Bên ngoài, các Đạt Hanh lại bắt đầu hát, vừa hát vừa gọi cửa. Lời bài hát chủ yếu kể về quá trình nhà trai đi một đoạn đường dài để đón cô dâu của mình về nhà.

Vinh Phân dẫn đầu đáp: "Con gái nhà chúng tôi đẹp như hoa, tuổi trẻ quý phái. Chúng tôi muốn sau này các anh phải ghi nhớ những khó khăn mà các anh đã phải chịu đựng để đón được cô ấy về nhà."

Mỗi lượt hát, đàng trai phải đặt một phong bì màu đỏ dưới cửa, phong bì sau phải lớn hơn phong bì trước.

Vừa uống rượu vừa nhét phong bao đỏ. Đạt Hanh tới cướp cô dâu chắc hẳn là người có tửu lượng rất tốt.

Khi đối phương đang hát, Vinh Phân mở phong bì màu đỏ, sờ vào: “Dày quá các chị ơi, tiếp tục đi!”

"A Tang, đây cũng là tiền của cô, không tiếc à?"

Doãn Tang liếc nhìn, cười nói: “Hát nữa đi, tôi không ngại.”

Mọi người phì cười, bà nội của cô cũng đến tham gia cuộc vui, đưa ra ý tưởng về những bài hát đối đáp tiếp theo.

Đi tới đi lui, bên ngoài bắt đầu bí ý tưởng, Thiệu Cẩm Kiêu lo lắng nói: “Hay là nhét thêm phong bì đỏ?”

Giọng nói gấp gáp khiến các chị em phía sau cửa cười nghiêng ngả: “Người thành phố các anh thú vị quá”.

Vinh Phân lớn tiếng: “Chỉ nhét phong bì đỏ mà không hát thì chưa đủ!”

Trong lúc ồn ào, có người nói: “Ông chủ Thẩm, hay anh lên tiếng đi.”

Doãn Tang cười khúc khích. Chẳng lẽ Thẩm Phong bị bắt hát dân ca à?

Nghĩ đi nghĩ lại, cô bỗng có cảm giác mong chờ, không biết anh sẽ mặc âu phục hay mặc đồ cưới truyền thống của người Miêu.

Ở bên ngoài, Thẩm Phong hắng giọng.

Hả? Muốn hát thật à?

Tất cả im lặng nửa phút, Đạt Phối ở sau cửa áp tai vào, Doãn Tang cũng vểnh tai lên nghe.

"Tang Tang."

Khi gọi, anh không hát cũng không hét, giọng không lớn, chỉ cao hơn bình thường một chút, nghe kỹ còn có chút run rẩy.

"Tang Tang, em có nghe thấy anh nói không?" Giọng nói của anh rất dịu dàng.

Trong phòng, Vinh Phân ghé lên cửa, lẩm bẩm nói: “Không, A Tang, cô không được trả lời dù chính tôi cũng sắp không nhịn nổi rồi.”

“Sắp tan chảy rồi.” Đạt Phối nói.

"Theo anh đi, anh đưa em về nhà."

Trước cửa nhà gái, phần lớn những lời tỏ tình đều là lời thề yêu thương hoặc những lời ngọt ngào. Chưa bao giờ có một lời rước dâu kiểu thế này.

Mọi người còn đang chờ anh nói thêm, nháy mắt với Tiểu Lâm ở phía sau. Tiểu Lâm vội vàng đi tới, nhét phong bao màu đỏ qua khe cửa.

Các Đạt Hanh lại hát, năn nỉ các Đạt Phối mở cửa.

Vinh Phân mở cửa khe khẽ hát: “Cẩn thận, hôm nay nếu tới cướp cô dâu của tôi, tôi sẽ không tha cho các anh."

Ngay khi khe cửa vừa hé ra, một đám đông người bên ngoài liền ùa vào, hứng trọn một trận trứng và đậu phộng luộc.

Doãn Tang cảm giác được cánh tay mình bị vài Đạt Hanh đỡ lên, sau đó được bế bổng. Cảnh tượng hỗn loạn đến mức nhìn không rõ mặt, chỉ dám đoán là Thẩm Phong.

Mấy người Vinh Phân cầm chổi đuổi theo sau lưng Thẩm Phong, anh cúi đầu như muốn che chở cho cô, nhưng vì mũ bạc quá nặng, hai người suýt nữa thì ngã xuống nên anh phải chậm bước chân, hậu quả là tấm lưng hứng trọn hai phát chổi.

Vội vã nhưng cũng rất nhộn nhịp.

Khi được khiêng vào phòng chính, vụ cướp hôn nhân đã hoàn tất, Đạt Hanh Đạt Phối hợp ngầm hợp tác, đứng xung quanh cười lớn xem đối phương có thật sự bị đập vỡ trứng và đậu phộng vừa rồi không. và phân phát. Chia sẻ sự kiện vui vẻ với những người lớn tuổi và đàn em đang chờ đợi trong phòng chính.

Những người bạn từ thành phố cũng mặc trang phục dân tộc Miêu, vô cùng hào hứng hoà nhịp vào các trò chơi dân gian.

Thẩm Phong đặt Doãn Tang xuống, cô bây giờ mới có thể nhìn anh một cách rõ ràng: khăn choàng màu đỏ sậm thêu chỉ vàng Long Văn, đầu đội mũ sừng bay, chân đi giày vải.

Dưới chiếc mũ, lông mày của anh hơi nhướng lên, lại gần hỏi cô: “Trông anh có ổn không?”

Chiếc quần ống rộng khiến anh trông rất phong cách, Doãn Tang nghĩ thầm, tự hỏi liệu anh có bằng lòng làm người mẫu cho studio của cô hay không.

Cô nói: "Rất oai phong, trông giống tứ bất tượng."

Thẩm Phong không để ý đến lời cô, rõ ràng rất tự tin vào bộ dạng của mình, cầm lấy nén hương bà ngoại đưa, cúi đầu lạy ba cái rồi tự mình đưa vào tay Doãn Tang.

Thẩm Phong nắm tay Doãn Tang ra cửa chào bà nội.

Ở tầng dưới có hai hàng lễ vật xin dâu và của hồi môn. Hàng chục hộp đỏ và hàng chục thùng gạo nếp, phía sau là những gánh thịt bò, thịt cừu và thịt lợn, cuối hàng là nhiều loại bánh được bỏ trong hộp và cột bằng lụa đỏ.

Trời đã sáng rõ, nhìn thoáng qua, những chiếc thúng này được xếp từ nhà Doãn Tang đến Lô Sênh Bình, đường núi quanh co, trong sương mù nhuộm một dải màu đỏ, trông như lễ hội của cả làng.

Thẩm Phong dẫn cô đi trước, theo sau là các Đạt Hanh đón dâu và các Đạt Phối đang tiễn cô dâu.

Do nhà chú rể ở quá xa nên đoàn rước dâu chọn cách đi một vòng quanh làng để hoàn thành nghi thức đưa dâu về nhà chồng.

Mỗi hộ gia đình trong làng đều treo một sợi dây màu đỏ, chính là dây pháo. Tiếng pháo vang lên quanh Lô Sênh Bình như kéo dài bất tận. Ở một ngôi làng nhỏ như này, đây có thể coi là sự kiện lớn hơn cả lễ hội.

Bên cạnh Lô Sênh Bình đã bày sẵn hàng chục bàn ăn, bên cạnh là một chiếc nồi lớn và bếp lò. Trong làng mọi người bất kể già trẻ đều đang bận rộn.

Mỗi bàn ăn có sẵn hạt dưa, đậu phộng, kẹo cưới và thuốc lá.

Doãn Tang nhướng mày. Thẩm Phong kéo cô đến chỗ mọi người đang bận rộn, chào từng người một: "Cám ơn cô đã vất vả... Cảm ơn..."

Trong làng, việc vui của một gia đình là việc vui của cả làng, mọi người sẽ gác lại mọi việc đồng áng để đi phụ giúp từ việc mua nguyên liệu đến nấu nướng, thậm chí là tự tay bê đồ ăn cho khách khứa, không giống như ở thành phố, khi mọi người chỉ kéo nhau đến nhà hàng trả tiền cho người ta phục vụ.

Doãn Tang đã nhìn thấy rất nhiều khía cạnh của Thẩm Phong. Khi mặc vest đứng một mình thì trông anh có vẻ hơi tiết chế, khi có người vây quanh thì trông anh tràn đầy sinh lực, trên giường trông có vẻ thoải mái và lười biếng, khi anh chép gia quy thì có vẻ nóng nảy và lưu manh...

Dù là Thẩm Phong nào cũng luôn mang theo sự quyến rũ khi rơi vào mắt cô.

Vì chênh lệch chiều cao quá lớn nên anh luôn phải cúi xuống khi nói lời cảm ơn, chất giọng nhẹ nhàng và khiêm tốn. Doãn Tang cảm thấy hôm nay khí chất của anh mềm mại hơn bình thường rất nhiều.

Một bạn trẻ nói tiếng phổ thông bập bõm với Thẩm Phong.

"Anh cao quá."

"Anh có thích làng này không?"

"Đồ ăn ở đây rất ngon đúng không?"

"Rượu cũng rất ngon, nhưng hôm nay anh không được uống, hahaha."

Thẩm Phong gật đầu như giã tỏi, chỉ cần muốn tạo ấn tượng tốt với người khác, anh sẽ khiến người ta cảm thấy như gió xuân, có thể gây thiện cảm với bất cứ ai anh tiếp xúc.

Có những người già không nói được tiếng phổ thông đến kéo tay áo Doãn Tang.

"Anh chàng này rất tốt, cao ráo đẹp trai!"

"A Tang thật may mắn."

"Thật xin lỗi, Mỹ A Linh sáng nay đi gác cửa, lấy được một ngàn tệ trong phong bao đỏ!"

"Anh chàng người thành phố này thật hào phóng!"

Doãn Tang cười khúc khích, không biết phải nói gì. Nói cách khác, từ khi thức dậy đến giờ, Doãn Tang vẫn chưa hoàn hồn với những gì đang xảy ra.

Mấy người già cũng đang thì thầm với nhau gì đó, rồi lại ngước lên nhìn Thẩm Phong, không hiểu Thẩm Phong đang nói gì nhưng cũng cười theo.

Doãn Tang quay lại nhìn anh, liếc mắt một cái: “Giống như một kẻ ngốc.”

Thẩm Phong không quan tâm: “Ngốc có phúc của kẻ ngốc.”

"..."

Sau khi cám ơn mọi người đến giúp đỡ và chung vui, Doãn Tang định về nhà bà nội. Cô định sẽ cởi bỏ bộ đồ nặng nề, mặc quần áo nhẹ nhàng, ngồi vào bàn ăn uống cùng gia đình. Chưa kịp đi thì cô bị Thẩm Phong túm lại: "Có khách tới, không được trốn."

"Khách nào?"

“Em mệt không, tới đó sẽ biết.” Anh bước tới bế cô lên, “Anh giúp em.”

Cô vỗ nhẹ vào tay anh và nói: "Không cần."

“Viết sách cũng dễ bị bệnh cột sống. Cột sống của em còn ổn không?” Anh vẫn ôm chặt cô, thản nhiên nói.

“Kết hợp công việc và nghỉ ngơi, chuyện này không khó.” Doãn Tang cũng thản nhiên trả lời.

Lúc này, bà nội chạy tới, vội vàng kéo hai người lại: "A Tang, sao các con còn ở đây? Đi đón quý khách đi!"

"Khách quý?"

"Đã đến cổng làng rồi, nhanh lên."

Thẩm Phong kéo cô lại nói: “Cố gắng lên, một chút xíu nữa thôi.” Anh nghĩ ông cụ hẳn sẽ rất muốn nhìn thấy Doãn Tang mặc váy cưới của người Miêu.

Có một chiếc xe ô tô đậu ở lối vào làng. Bên cạnh xe có những chiếc thùng lớn nhỏ đang được đổ gạo nếp vào, sau đó đặt tiền cưới thành một vòng tròn. Đây là món quà cưới tiêu chuẩn của người Miêu, tỏ rõ thành ý chúc phúc cho đôi vợ chồng mới cưới.

Doãn Tang ánh mắt sắc bén, nhìn thấy trợ lý của ông cụ, sửng sốt quay lại nhìn Thẩm Phong, anh mỉm cười gật đầu: “Ông cụ nhất định đòi tới, không có cách nào ngăn cản.”

Doãn Tang suýt nữa chạy nhanh tới.

Ông cụ bước xuống xe, trông có vẻ hơi hốc hác, có lẽ là do chặng đường dài và gập ghềnh, nhưng khi nhìn thấy Doãn Tang, đôi mắt ông sáng lên.

Mộ tay chống gậy, cúi xuống và nghiêng đầu nhìn Doãn Tang, vành mũ tua rua của cô che mất tầm mắt của ông cụ.

"Nhà nào may mắn có nàng dâu đẹp thế này?"

Doãn Tang nuốt xuống vị chua trong mũi, cười ra nước mắt: "Ông nội, ông sức khỏe không tốt, sao không đợi tụi con về thành phố..."

"Chuyện đó không giống. Về thành phố rồi sao ông còn được thấy cô dâu xinh đẹp như này." Sau đó ông cụ nhìn thấy Thẩm Phong ở phía sau Doãn Tang, "Còn đây là con cháu nhà ai mà đẹp trai như vậy?"

“Đây có lẽ là ngày cháu nội của ông đẹp trai nhất đấy ạ." Anh nói.

Không gian tràn ngập tiếng cười, dân làng đến đón cũng tụ tập xung quanh góp vui. Có người nhận ra ông cụ là người từng xuất hiện trên tin thời sự, không khí lại trở nên ồn ào hơn trước.

Vì bất đồng ngôn ngữ nên khi ông cụ và bà nội Doãn Tang đối mặt nhau thì chỉ biết gật đầu, nhìn nhau mỉm cười.

Đoàn người đi về phía làng.

Các Đạt Hanh ở phía sau phụ giúp khiêng toàn bộ quà cưới vào nhà.

Cả làng rộn ràng bàn chuyện Doãn Tang tìm được một gia đình chồng tử tế.

Doãn Tang sờ tay Thẩm Phong, nói: “Nếu anh chuyển tiền trực tiếp vào tài khoản của em thì em sẽ thấy vui hơn.”

Thẩm Phong nhướng mày: “Sao em biết anh không chuyển?”

"Có hả? Bao nhiêu?"

Thẩm Phong cắn lỗ tai cô, “Tất cả tài sản của em, bà Thẩm, sau này nhẹ tay với anh nhé, em mà đuổi anh ra khỏi nhà thì anh chắc chắn thành người vô gia cư luôn đấy.”

Doãn Tang cúi đầu bước đi, cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay Thẩm Phong, cong môi nói: “Nửa dụ dỗ nửa đe doạ à?”

“Đúng vậy, trước hết anh muốn cướp cô vợ xinh đẹp này về nhà.”

Doãn Tang ngẩng đầu lên, cười nói: "Không phải anh đã tìm hiểu kỹ phong tục cưới của người Miêu rồi à?"

"Hả?" Thẩm Phong mơ hồ có cảm giác có gì đó không ổn.

“Chúng ta sẽ ở cùng nhau ba đêm như một cặp vợ chồng mới cưới.” Sau khi Doãn Tang nói xong, cô nhanh chân chen lên khoác tay bà nội ở phía trước.

Thẩm Phong: “…”

Buổi tối, Lô Sênh Bình dựng sân khấu mời đội văn nghệ trong làng biểu diễn, đồng thời mời ca sĩ Lý Giai Dung đến góp vui. Cuối cùng, Vinh Thải cũng xuất hiện. Người dân xung quanh đều kéo đến góp vui.

Khi Lý Giai Dung đang hát thì đi xuống kéo Doãn Tang lên sân khấu.

"Tôi không hát được đâu..."

Cuối cùng, cô vẫn bị đẩy lên sân khấu. Lý Giai Dung mỉm cười với cô: “Những bài hát cổ của cô rất hay, tôi đã đặc biệt học thuộc rồi, hát cùng nhau đi!”

Doãn Tang gật đầu trước tiếng hò reo của đám đông, trong khi đó Tống Vũ Phỉ đang phát sóng trực tiếp trên Weibo.

"Ahhhhhh cô gái người Miêu, Tang Tang của chúng ta."

"Con gái Miêu đẹp quá!"

Hát đến nửa bài, Thẩm Phong cũng lên sân khấu, nhận lấy microphone từ Lý Giai Dung, hoà giọng cùng Doãn Tang.

Mặc dù giọng của anh không tệ nhưng không thể gọi là hay, tuy vậy mọi người bên dưới vẫn cổ vũ rất nhiệt tình cho sự dũng cảm của Thẩm Phong.

Kết thúc một đoạn nhạc, Thẩm Phong nói bằng tiếng Miêu: "Cám ơn mọi người, cũng cám ơn vùng đất này đã sinh ra và nuôi lớn người vợ xinh đẹp của tôi. Từ giờ trở đi, tôi cũng là một người con của Miêu tộc."

Từng tràng vỗ tay vang lên không dứt, những khách mời đến từ thành phố, dù không hiểu anh nói gì, cũng rất nhiệt tình la hét khích lệ. Không khí náo nhiệt hơn cả lễ hội.

"Đây chính là cảm giác khi được kết hôn với người mình yêu đúng không?"

"Trời ơi, học tiếng Miêu cổ rất khó nhưng chú rể lại có thể nói rành mạch như vậy..."

"Trong đầu tôi đang nảy ra hàng trăm kịch bản có thể đăng lên Tấn Giang rồi này..."

"Tôi ganh tỵ chết mất, muốn ngay lập tức được ai đó cầu hôn..."

Trên sân khấu, Thẩm Phong tắt microphone, ghé sát vào tai Doãn Tang: "Chưa nói cho em biết, lý do chính khiến anh đầu tư vào bộ phim kia chính là vì bản nhạc Miêu cổ, anh tình cờ nghe được, vừa nghe liền bị mê hoặc, nhưng lại hoàn toàn không biết vợ anh là ca sỹ chính."

Doãn Tang bĩu môi: "Nịnh nọt, em còn không nghe rõ giọng của mình trong bản hợp ca đó..."

"Em có biết anh đã nghĩ gì khi biết em chính là người đã hát bài hát đó không?"

"Ừm?"

"Suy nghĩ duy nhất trong đầu chính là, tại sao trước kia anh lại trốn chạy.. Anh yêu em, rất yêu, đó chính là định mệnh."

"Anh sến quá, tránh xa em ra!!!"

(END)