Chậm Rãi Mê Hoặc - Lục Chi Nam

Chương 61




Blogger kia xuất hiện như một vị thần khai sáng cho những người vẫn đang ngu muội hâm mộ một người dối trá như Doãn Tang. Đúng lúc này, Tống Vũ Phỉ nhắn tin qua Wechat: "Chúc mừng cô nhé, Weibo của cô giờ trở thành tài khoản ‘đen’ luôn rồi kìa.”

Doãn Tang suýt nữa cười ra tiếng, mới phát giác tình cảnh lúc này không thích hợp, theo logic, cô phải tỏ ra buồn bã và phẫn nộ mới đúng.

“Cô có muốn thu phục blogger kia về dưới trướng không. Tôi thấy trí tưởng tượng của người đó rất phong phú.”

"Bọn tôi đang họp cách giải quyết tình huống này, cô cứ nhịn cái miệng lại, yên tâm chăm sóc con rể tôi cho tốt."

"Sao cô biết tôi sẽ có con trai?"

"Bởi vì tôi muốn sau này sẽ sinh được con gái."

Doãn Tang bật cười: "Đầu tiên, muốn có con gái thì cô phải…”

"Ngậm miệng, nhớ kỹ, án binh bất động, để mọi việc cho tôi giải quyết."

Doãn Tang gửi một biểu tượng “ok,” nghĩ thầm, Tống Vũ Phỉ quả thật xứng đáng với 30% lợi nhuận thoả thuận.

Nghĩ một chút, cô nhấn vào tên của Tô Quân: “Cám ơn anh.”

Tô Quân chưa bao giờ đăng bài trên Weibo ngoại trừ những lần tổ chức hỏi đáp trực tuyến, thậm chí còn không thèm quảng bá sách mới. Lần này đăng một đoạn dài như vậy chứng tỏ anh ấy đã quyết định nhảy vào “vũng bùn” truyền thông cho dù có phải mất đi một lượng lớn người hâm mộ.

Tô Quân nhanh chóng trả lời: "Không có chi, chúng ta là bạn bè, chỉ một cú nhấp chuột, cũng không phải khó khăn gì.”

Tình bạn sơ giao vốn là như vậy, tránh cho đôi bên mang nợ nhau.

Đối với chuyện này, vốn dĩ Doãn Tang chỉ cho là một trò trẻ con, cô vốn chẳng để tâm đến những lời mắng chửi của người hâm mộ bên phía Kim Lâm hay Lữ Lạc. Thế nhưng sau khi nhấn vào khung tin nhắn riêng, tâm trạng Doãn Tang không còn nhẹ nhàng nữa.

"Tôi không còn là fan của cô nữa. Tôi tôn trọng bản thân mình bằng cách không mắng mỏ cô, nhưng tôi không thể tha thứ cho việc mình ngu muội tin vào cô. Tạm biệt!”

"Tôi không bình luận về thân thế của cô. Mỗi người đều có một quá khứ không muốn ai biết, nhưng tôi thực sự thất vọng về việc đạo văn. Tôi đã mua tất cả đầu sách của cô, tôi rất thất vọng về bản thân mình."

"Đốt sách…" (kèm hình ảnh)

"Tôi đã hy vọng cô không phải người như thế này."

"Tang Tang, đây là lần cuối cùng tôi gọi cô như vậy. Sau khi gửi tin nhắn riêng này, tôi đã xóa theo dõi. Tang Tang mà tôi từng thích là người độc lập, xinh đẹp, phóng khoáng, khiêm tốn và rất tài năng. Tôi không hoàn toàn tin vào tính xác thực của những câu chuyện đó. Tôi đã rất lưỡng lự. Năm nay tôi 18 tuổi, tôi cũng đã thích cô được 2 năm rồi. Tôi cũng rất thích Đậu Hũ Trúc. Cuối cùng, tất cả chỉ là những vẻ bề ngoài mà cô tô vẽ cho chúng tôi thấy. Tang Tang, khi không còn người hâm mộ, cô cảm thấy thế nào?”

"Cô mau chóng xác nhận lời buộc tội đi! Tôi không nhịn được nữa!"

...

Cũng có một số người kiên quyết tin tưởng vào cô, nhưng họ chỉ là thiểu số.

Chữa lành vũ trụ mỹ nhân Saki: [ Tang Tang, không nói nhiều, tôi tin tưởng cô, dù có cạp bàn phím cũng sẽ luôn ủng hộ cô. ]

Doãn Tang bấm trả lời: "Cảm ơn bạn."

Mẹ Thẩm gọi cô đi ăn cơm. Cô tắt Weibo, lặng lẽ ngồi trên giường, hai mắt ngơ ngác một lúc lâu, thở dài rồi xuống giường tắm rửa.

Doãn Tang nhìn mình trong gương, có chút bối rối. Cô là ai, Doãn Tang hay Tang Tang? Suy cho cùng, những lời nhận xét ghê tởm đó vẫn in sâu trong đầu cô, không thể nào tiêu tan được.

Sau bữa tối, Tống Vũ Phỉ đến gặp cô. Từ khi chuyển về nhà lớn, Tống Vũ Phỉ chưa từng đến tìm cô, lần này tuy là ngoại lệ nhưng không hề bất ngờ. Điều đáng ngạc nhiên là có người đi cùng Tống Vũ Phỉ.

Mẹ Thẩm rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Thiệu Cẩm Kiêu: "Thằng nhóc này, hôm qua nghe mẹ con nói cả tháng nay con không về nhà, sao hôm nay lại xuất hiện ở đây thế?"

Thiệu Cẩm Kiêu khoác vai mẹ Thẩm bước vào: "Con nhớ chú và ông cụ. Con cũng nhớ dì, ôi, sao càng ngày dì càng trẻ đẹp thế này…”

“Miệng con bôi mật đúng không,” mẹ Thẩm phì cười, không quên gật đầu với Tống Vũ Phỉ, “Cô Tống mau vào trong nhà đi.”

"Cô ấy không phải người lạ, dì đừng khách sáo như vậy.”

Tống Vũ Phỉ mỉm cười với mẹ Thẩm, quay người lại dùng ánh mắt trừng Thiệu Cẩm Kiêu. Doãn Tang đang ngồi trong phòng khách ăn trái cây, nhìn hai người kia đi vào, buột miệng: “Thật là hiếm có.”

Thiệu Cẩm Kiêu đặt quà ở bàn cà phê, liếc nhìn Doãn Tang. Nước da hồng hào, xem ra tăng cân không ít. Anh ta đẩy hộp quà: “Cô xem thử đi, thích thì dùng, không thích thì quăng đi.”

Doãn Tang: "Cám ơn anh đã quan tâm."

“Mẹ tôi nhất định bắt tôi mang qua.” Thiệu Cẩm Kiêu lắc đầu với vẻ mặt vô cùng bất lực, “Ông đâu, tôi cũng không phải đến đây để thăm hỏi cô.”

Doãn Tang chỉ vào phòng làm việc, anh ta vẫy tay đi vào. Mẹ Thẩm có hẹn với bạn nên cũng vội vã ra ngoài.

Tống Vũ Phỉ ngồi bên cạnh lo lắng nhìn cô: "Những điều bịa đặt kia rồi sẽ được làm sáng tỏ. Bọn tôi cũng đã liên hệ với trường của cô để xem có ai có thể đưa ra bằng chứng được không".

“Nếu không thể tìm thấy thì sao?”

"Trực tiếp khởi kiện người bịa đặt thôi."

Doãn Tang cười nhạt: "Chị Phỉ!" Đã lâu rồi cô không gọi như vậy, cả hai đều giật mình, nhìn nhau mỉm cười, biết lời nói tiếp theo sẽ rất nghiêm túc.

"Cô làm trong ngành này lâu như vậy, sao có thể không biết những lời xuyên tạc kia có thể lật trời đến mức nào? Có rất ít người thực sự quan tâm đến sự thật, chưa kể tâm lý chung của đám đông là thích xem drama, chưa kể họ còn có bảng màu chi tiết…”

Việc kiện tụng thì có ích gì? Đó chỉ là lời buộc tội vô liêm sỉ trên Internet. Thiệt hại do dư luận gây ra là không thể khắc phục, hầu hết những người quan tâm đến sự thật sẽ nghĩ thấu đáo trước khi chọn phe, phần còn lại, tất nhiên chỉ thích tham gia đấu tố và hả hê thỏa mãn vì hạ bệ một ai đó.

"Nói đến bảng màu thì thực sự rất kỳ lạ. Tên giáo sư khốn kiếp của cô không phải là một học giả thủ cựu sao? Làm sao ông ta có thể tự mình làm một bảng màu như bọn trẻ hay làm được? Nhìn bảng màu chuyên nghiệp kia chắc chắn là do một người trong giới văn học làm…”

Tống Vũ Phỉ thở dài: "Dù sao thì bây giờ cô cũng nên giữ gìn sức khỏe cho tốt, không cần phải lo lắng về mấy lời chết tiệt kia. Lòng kẻ ác thì luôn khó đề phòng, huống chi trong giới của chúng ta thì có mấy ai không có nanh vuốt? Thời gian trôi qua, mọi việc sẽ dần chìm vào quên lãng thôi, mấy người trong giới giải trí sau scandal chẳng phải vẫn đóng phim hay đi hát bình thường đấy thôi…”

Doãn Tang mỉm cười: “Tôi cũng không để tâm nhiều lắm.”

“Vậy…” Tống Vũ Phỉ nhìn vào bụng cô, “Dù sao sức khỏe của cô chưa ổn định, hay là không cần tham dự buổi tiệc ngày mai…”

Tống Vũ Phỉ đang nói về sự kiện Gia Niên Hoa của công ty được tổ chức tại Bắc Kinh và Thượng Hải. Vì Doãn Tang đang mang thai nên được phép đến ga Bắc Kinh vào ngày hôm sau. Sau sự việc lần này, Tống Vũ Phỉ đã giải trìnhvới công ty và yêu cầu cho phép Doãn Tăng được nghỉ ngơi.

Doãn Tang đoán rằng công việc của cô có chút khó khăn: "Đã bao lâu rồi chúng ta không tham gia các sự kiện quảng bá? Dù sao mọi việc cũng đã lên kế hoạch rồi, giờ mà hủy bỏ thì cô chuẩn bị xsach vali đi khỏi công ty thôi.”

Tống Vũ Phỉ vỗ vai Doãn Tang: "Không phải là không thể. Với tài năng như tôi, có bao nhiêu công ty tìm đến mời mọc chứ? Tuần trước công ty xuất bản Trường Sa đã đến tận Bắc Kinh mời tôi hợp tác đấy.”

“Vậy cô có định đi không?”

“Có gì mà không nỡ? Môi trường bên Trường Sa không thua kém gì ở đây đâu.”

Doãn Tang nhìn thẳng vào mắt cô: “Tiểu Kiêu ngoại trừ tính tính nóng nảy và hơi trẻ con thì điều kiện còn lại không tệ..."

Tống Vũ Phỉ nheo mắt, vỗ vai cô: "Cô đang đùa cái gì thế? Tôi coi Thiệu Cẩm Kiêu như một đứa em trai bướng bỉnh thôi, không có gì đặc biệt..."

“Ai là em trai cô?” Từ hướng phòng sách truyền đến giọng nói của một người đàn ông, Thiệu Cẩm Kiêu cẩn thận đóng cửa phòng lại, thản nhiên bước tới vỗ đầu Tống Vũ Phỉ: “Ăn nói với chủ nợ của cô cẩn thận vào, không tôi tăng lãi xuất đấy."

"Bỏ bàn tay của anh ra khỏi người tôi. Nếu anh không lợi dụng thời cơ thì tôi đã tông xe anh thêm mười lần nữa cho bõ ghét rồi."

"Tôi lợi dụng cô á, nếu không phải là tôi thì giờ không biết cô đã bị bán tới đâu rồi."

"Câm miệng."

"Không, tôi cứ nói đấy."

"Đồ trẻ con."

"Tôi trẻ con thì sao?"

"Đồ thần kinh."

"Tôi thần kinh đấy, cô làm gì được tôi?"

...

“Dừng lại…” Doãn Tang nhịn cười, “Đề nghị hai người đối xử tử tế với phụ nữ mang thai, tôi cần được nghỉ ngơi.”

“Cô có nghe thấy không?” Thiệu Cẩm Kiêu kéo Tống Vũ Phỉ: “Đi thôi!”

"Tôi còn có chuyện muốn thương lượng với Tang Tang."

"Ăn no rồi nói sau."

"Anh đói thì liên quan gì đến tôi..."

“Nếu không phải gặp cô ở cổng đại viện, cô oang oang cái miệng là đi thăm bà bầu thì mẹ tôi đã không bắt tôi đến đây, cũng đã không bị đói tới giờ này..."

"Anh... Tôi còn có chuyện muốn nói với Tang Tang."

Doãn Tang: "Tôi không sao. Ngày mai tôi sẽ đến đó. Cô đừng lo lắng!"

"..."