Oan gia ngõ hẹp
Kim Lâm chính là chủ tài khoản Weibo từng phê phán bài hát cổ mà cô thu âm, sau đó được chính cô chia sẻ lại với vẻ châm biết.
Người còn lại là Lữ Lạc.
Thật khéo!
Gần đây, do cuốn sách mới của Doãn Tang nổi tiếng nên địa vị của cô trong công ty đã vượt xa Lữ Lạc, đoàn đội của cô ta cũng bớt huênh hoang. Tuy nhiên, Weibo của cô ta liên tục có những động thái nhỏ. Đầu tiên, cô ta lập lờ với người hâm mộ về mối quan hệ của mình với Thẩm Phong. Sau khi Doãn Tang và Thẩm Phong gần như bị phát hiện, Lữ Lạc khéo léo bóng gió trên Weibo rằng cô ta và Thẩm Phong ngày nào cũng ở bên nhau vì công việc.
Doãn Tang bây giờ tuy đang chiến tranh lạnh với Thẩm Phong nhưng cô vẫn tin anh không vì vậy có hứng thú bàn luận kịch bản của Lữ Lạc, những việc có thể giao cho người bên dưới làm anh sẽ không rảnh mà đụng tay. Ví dụ, như chuyện tặng hoa vào mỗi buổi ký tặng sách.
Tóm lại, vì Thẩm Phong mà hai nhà văn Tang Tang cùng Lữ Lạc bị kéo vào drama.
Doãn Tang đi về phía họ, không nhìn Lữ Lạc mà nói thẳng với Kim Lâm: "Xin chào, tôi là người dân làng này. Xin hỏi phải mất bao lâu để hoàn thành các cảnh quay ở đây?"
Kim Lâm có chút kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mặt: "Cô là người ở thôn này à? Nghe giọng thì không giống..."
“Ra ngoài làm việc, thỉnh thoảng mới trở về thăm gia đình.” Doãn Tang giải thích đơn giản rồi quay lại chủ đề, “Tôi và bà nội tôi không thể ngủ chỉ vì tiếng ồn các anh gây ra. Nhà tôi ở sườn núi bên kia mà còn vậy, thì dân ở quanh đây còn bị phiền cỡ nào."
Kim Lâm vào nghề đã lâu, là một người chuyện gì cũng dám làm chỉ để đạt được mọi thứ mình muốn, chỉ cười nói: “Tuy mang danh giám đốc sản xuất nhưng tôi thực ra chỉ là người giám sát phục trang và cảnh trí, không có nhiều quyền hành ở đây."
Đúng là trợn mắt nói dối.
Doãn Tang cảm thấy chán ghét hai người trước mặt mình: "Hợp đồng đã ghi "nếu ảnh hưởng đến sức lao động của dân làng thì sẽ được bồi thường gấp đôi tiền công hàng ngày." Mấy người nên xem lại chuyện tiếng ồn và ánh sáng vào ban đêm, nếu không, luật sư của tôi sẽ đến tìm các anh nói chuyện."
Doãn Tang quay người rời đi. Lữ Lạc gọi nhưng cô không thèm dừng lại, đút tay vào túi áo len rồi nhàn nhã đi thẳng.
Kim Lâm cau mày: "Tiểu Lạc, cô ta là ai vậy? Lao động nhập cư ở thành phố lớn gì mà kiêu ngạo như vậy?"
Lữ Lạc nói: "Là Tang Tang, trước đây từng trực tiếp va chạm với anh vụ bài hát cổ, cô ấy là nhà văn cùng công ty với tôi."
“Là cô ta à, khó trách, tính tình nóng như lửa, không biết phép tắc…” Kim Lâm lắc đầu.
"Ừ, anh đừng bận tâm. Tôi sẽ đi nói chuyện với cô ấy." Lữ Lạc nói rồi đặt kịch bản xuống và đuổi theo Doãn Tang.
"Dừng lại, Doãn Tang, cô không hiểu phép lịch sự cơ bản à? Dù sao tôi cũng là đàn chị của cô."
Lữ Lạc mỉa mai: "Dù đạt được thành tích tốt cũng đừng vội kiêu ngạo. Khi ở đỉnh cao cũng đừng quên người xung quanh, lỡ khi có ngày mình té ngã."
Doãn Tang cười khẩy: "Thành công gì, cô Lữ, cô cảm thấy tôi rất kiêu ngạo về thành tích của mình à? Ký tặng mười nghìn bản in một ngày đối với cô là thành tích để kiêu ngạo, nhưng với tôi thì không phải. Đừng áp dụng thước đo của mình lên giá trị của người khác."
Doãn Tang ký tặng là vì cô trân trọng độc giả của mình, không phải vì thành tích.
“Còn Thẩm Phong thì sao?” Lữ Lạc hỏi: “Anh ấy cũng không phải ngoại lệ?”
Doãn Tang không đáp lời cô ta.
Lữ Lạc nói tiếp: “Đừng cho rằng trói buộc anh ấy bằng hôn nhân đã là giỏi. Nếu không có tình yêu thì hôn nhân chẳng khác nào nấm mồ. Ai cũng có thể kết hôn, nhưng không phải ai cũng có được tình yêu. Đừng nói tôi, chính cô cũng không có được tình yêu đúng không?"
Cô ta nhớ lại đêm đó trên máy bay, Thẩm Phong rất dịu dàng gọi một người phụ nữ là “cục cưng,” còn bảo cô gái kia đi ngủ sớm, đợi anh về rồi làm gì thì làm, trong mắt anh đầy sự chiều chuộng. Đó chính là người phụ nữ mà Lữ Lạc cảm thấy ghen tỵ chứ không phải cô vợ hữu danh vô thực Doãn Tang.
Doãn Tang phì cười, quay lưng bỏ đi. Lữ Lạc nhìn theo bóng lưng của cô, nụ cười của Doãn Tang làm cô ta có cảm giác như vừa đấm vào gối bông, nóng nảy hét to: "Chúng ta không ai hơn ai, sao cô dám tỏ thái độ bề trên với tôi như vậy?"
Doãn Tang dừng bước, quay đầu nhìn lại, lúc này cô đang đứng trên một gò đất cao, mặc áo len, đội mũ, hai tay đút túi, đôi chân thon dài thẳng tắp, vẻ mặt kiêu ngạo, giống như một vị thần đang nhìn xuống chúng sinh.
Cô chậm rãi nói: “Ít nhất tôi được ngủ với Thẩm Phong, anh ấy phải hoàn thành nghĩa vụ vợ chồng với tôi. Còn cô, nếu cô trèo được lên giường anh ấy thì cũng chỉ là vui chơi qua đường thôi, đàn chị à."
Nói xong, cô đi thẳng.
Lúc Lữ Lạc xuống núi, hơi thở của cô ta gấp gáp, mặt đỏ bừng. Kim Lâm thấy vẻ mặt cô ta tức giận liền tiến tới khuyên nhủ: “Đừng vì tôi mà gây sự với những người vô học như vậy, không đáng đâu!”
Lữ Lạc cười nói: “Không sao đâu.”
Sau ngày hôm đó, tiếng ồn ào về đêm đã bớt rất nhiều, Doãn Tang và bà nội cuối cùng cũng có thể ngủ ngon giấc. Buổi sáng hai bà cháu ra đồng trồng rau và nhổ cỏ, buổi chiều cùng bà học thêu thùa, còn giúp bà nội ngâm chân. Cuộc sống vô cùng yên bình.
Doãn Tang bận rộn vừa học vừa tham gia các buổi ký tặng sách, lúc này đã gần đến giữa học kỳ. Cô thậm chí còn chưa chọn xong đề tài làm luận văn. Giáo sư hướng dẫn đang ở nước ngoài, cô giống như một con cừu bị lạc. Đến một ngày, Thịnh Nhạc gọi báo rằng, trường đã đồng ý giới thiệu cho cô một giáo viên hướng dẫn mới.
"Là người nào?"
"Giáo sư Lâm"
“...” Tuy có tiếng xấu nhưng giáo sư Lâm lại rất giỏi trong lĩnh vực nghiên cứu, vì vậy nhà trường nhiều lần nhắm mắt làm ngơ cho ông ta.
"Ông ấy yêu cầu em quay lại báo cáo trước thứ sáu này."
"Tôi hiểu rồi."
Thịnh Nhạc khuyên cô trực tiếp từ chối, Doãn Tang nghĩ gặp trước xem thế nào rồi quyết định. Ít nhất ông ta là người rất giỏi chuyên môn, nếu cô không thoả hiệp thì ông ta còn có thể làm gì? Thế là Doãn Tang vội vã về thành phố, đến trường học, bạn bè trong lớp nhìn cô bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.
Khi Doãn Tang lần đầu gặp giáo sư Lâm, ấn tượng đầu tiên về người đàn ông trung niên này chính là chiếc cà vạt đắt tiền và mái tóc được chải tỉ mỉ.
Trong văn phòng còn có sự hiện diện của một số sinh viên của ông ta. Mọi người trong trường gọi bọn họ là "Lâm gia" và đều là nam sinh. Đây là điều hiếm thấy ở một trường đại học có tỷ lệ nữ sinh nhiều hơn nam sinh.
Sau khi giới thiệu ngắn gọn về bản thân, giáo sư Lâm giải thích một số điều quan trọng rồi để mọi người giải tán, để lại Doãn Tang một mình.
"Tiểu Doãn, từ nay về sau tôi sẽ gọi em như vậy. Đám thanh niên kia đều gọi tôi là sếp Lâm, nghe khá kỳ lạ nhưng cũng rất thân thiện, vậy em cũng gọi tôi giống họ đi."
Sinh viên gọi giáo sư là sếp cũng không phải hiếm, nhưng sự "thân mật" đột ngột này khiến cô không thoải mái: " Giáo sư Lâm, nhờ thầy giúp đỡ nhiều hơn."
Giáo sư Lâm sắc mặt cứng ngắc, xong lại cười nói: “Chuyện này không khó, ở đây tôi có một đồ án rất hay, vốn định giao cho Uông Thúc Quyền, nhưng vì giáo sư Cao giới thiệu em nên tôi quyết định để em đến đây thử xem." Ông ta đưa ra một ít thông tin.
Uông Thúc Quyền là sinh viên đứng nhất lớp. Không biết có phải vì ấn tượng xấu trong đầu hay không mà lòng Doãn Tang vang lên hồi chuông cảnh báo.
Sự thật đã chứng minh trực giác của người phụ nữ là chính xác. Sau khi đọc xong và bày tỏ sự quan tâm đến chủ đề này, giáo sư Lâm mỉm cười tiến đến gần cô, đột nhiên hỏi: “Tiểu Doãn, số sinh viên cao học trong tay tôi thực ra đã đầy rồi, tôi chọn em vào đội thực ra là có tính toán riêng."
Quá trắng trợn, không thèm che giấu. Doãn Tang vẻ mặt đanh lại: "Giáo sư Lâm muốn gì thì nói thẳng đi."
"Một lần tình cờ thấy em trong sân trường, nụ cười xinh đẹp của em cướp mất hồn tôi ngay lập tức. Tiểu Doãn, em biết tìm việc làm trong ngành của chúng ta khó khăn đến thế nào. Nếu không tiếp tục học tiến sỹ, xem ra em chỉ có thể làm việc trái ngành, em biết đấy, thời buổi này thậm chí rửa bát trong nhà hàng cũng cần có kỹ năng."
"Thầy muốn nói gì thì nói luôn đi." Doãn Tang cắt ngang những lời nói lan man của ông ta bằng một giọng nói đanh thép.
Giáo sư Lâm có vẻ ngạc nhiên, sau đó nhếch mép cười: “Tiểu Doãn thật sự rất cá tính, trực tiếp, bộc trực, rất phù hợp ở bên cạnh tôi. Nói cách khác, tôi sẽ cho em một chén cơm, thậm chí là chén cơm bằng vàng."
Doãn Tang siết chặt xấp tài tiệu trong tay, gằn từng chữ: "Không ngờ ở môi trường đại học lại có hạng cặn bã như ông."
Sắc mặt giáo sư Lâm thay đổi: “Tôi biết em là người miền núi, đừng mơ mộng ôm chân đại gia mà đổi đời. Tôi coi trọng tài năng và dung mạo của em, sẽ không bao giờ đối xử tệ với em. Em về suy nghĩ kỹ đi, đừng vội từ chối như vậy."
Đã từng nghe qua tin đồn như vậy trong trường, vì vậy ông ta dùng giọng điệu dạy dỗ hậu bối nói với cô.
Doãn Tang đứng dậy, ném bản nghiên cứu lên bàn, đang định nói điều gì đó nhưng chợt nhớ ra một việc khác, liền nhoẻn miệng cười: “Xin lỗi, tôi có chồng rồi, giáo sư đi tìm một cô gái xinh đẹp khác đi."
Cô không có ý định giấu giếm tình trạng hôn nhân của mình, nhưng vì không ai hỏi nên cô không định chủ động công khai, nhân dịp này làm rõ luôn một thể. Giáo sư Lâm nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên ngón tay cô, chi tiết vô cùng tinh xảo. Ông ta hỏi: "Không biết chồng em là con cái nhà ai, hẳn là rất giàu..."
Doãn Tang không để ý đến sự giễu cợt trong giọng điệu của ông ta, lần đầu tiên nghiêm túc giới thiệu: “AI Trust, Thẩm Phong.”
"Nhà họ Thẩm á?" Ông ta nghiêm túc nói: "Thời buổi này tặng trang sức là chuyện bình thường, không chừng còn là đám thanh niên lưu manh lừa gạt thiếu nữ ở quê ra. Tiểu Doãn, cô nên mở to mắt một chút, thời buổi nào thì môn đăng hộ đối vẫn là vấn đề khó vượt qua đấy."
Sự thật này rõ ràng là khó tin. Doãn Tang không hề tức giận mà chỉ nói: "Có phải giáo sư chỉ quanh quẩn với việc nghiên cứu nên không bao giờ quan tâm đến các lĩnh vực khác, chẳng hạn như văn hóa không?"
Cô mở bài viết những cuốn sách bán chạy nhất hiện tại, chỉ vào đó: "Ngại quá, tiền thù lao một cuốn sách của tôi bằng mười năm tiền lương giáo sư của ông đó, cho nên nếu không miễn cưỡng thì tôi có thể thuê giáo sư đến nhà rửa chén cho tôi, được không?"
Giáo sư Lâm cay cú nói: “Vậy thì chỉ cầu mong cô có thể thuận lợi tốt nghiệp."
Doãn Tang nổi giận, bước ra khỏi văn phòng, không quen dập cánh cửa thật mạnh.
Thẩm Phong đúng là người chồng vô dụng, mang tên tuổi của anh ra hù cũng không gây được sức ép với lão giáo sư đê tiện kia. Nhưng nghĩ lại cũng hợp lý, hai người bọn cô hoàn toàn chênh lệch. Ngay cả Lữ Lạc, người tận mắt chứng kiến cũng vẫn không tin họ là vợ chồng, còn cho rằng hôn nhân này chỉ để che mắt thiên hạ.
Doãn Tang lái xe rất nhanh nhưng không biết mình sẽ đi đâu, khi nhìn thấy xung quanh hoang vu, cô bật định vị thì mới nhận ra mình đã đến ngoại thành, vội quay xe trở lại.
Vào Ngũ Đào Doanh, những ngọn đèn lồng đã được thắp lên, vẻ mặt của Doãn Tang khiến Mễ Thuỵ giật mình: “Chị…”
Doãn Tang không trả lời, bây giờ cô cần phải trở về phòng, một mình bình tĩnh lại, nếu không cô sẽ gây thương tổn đến người xung quanh.
Liếc qua khóe mắt, cô nhìn thấy người đàn ông ở góc quán cà phê, Thiệu Quân chậm rãi đứng dậy, mỉm cười với cô: “Đã lâu không gặp.”