Chậm Rãi Mê Hoặc - Lục Chi Nam

Chương 37




Cuộc họp thường niên sắp bắt đầu, Tiểu Lâm đang ở ngoài văn phòng, lưỡng lự không biết có nên gõ cửa lần nữa hay không.

Thẩm Phong vẫn chưa có ý định ra ngoài, chỉ ngồi trên ghế với vẻ mặt nghiêm nghị, tâm trạng không tốt.

Doãn Tang không muốn đến, thậm chí còn không thèm che giấu cảm giác kháng cự. Thật ra, đây là lần thứ ba cô từ chối lời cầu hôn chính thức của anh, lần đầu tiên là trên giường vào đêm đầu tiên; lần thứ hai là ở làng người Miêu, và đây là lần thứ ba cô tuyết quyệt đưa ra câu trả lời.

Từ khi gặp Doãn Tang, Thẩm Phong dường như đã quên mất sự kiêu hãnh mà mình có từ trong xương cốt.

Anh đã đọc từng cuốn sách của cô. Anh rất ngạc nhiên khi thấy cô có rất nhiều điều để bộc bạch, ngôn từ sắc sảo, không né tránh những chủ đề gây tranh cãi và góc suy nghĩ của cô rất độc đáo. Mặc dù Thẩm Phong không hoàn toàn đồng ý với mọi quan điểm của Doãn Tang, nhưng anh cùng với đọc giả của cô không thể phủ nhận rằng Doãn Tang có một tâm hồn vô cùng phong phú.

Tuy nhiên, Thẩm Phong hoàn toàn ngó lơ điều này trong những lần tiếp xúc với cô ngoài đời thực.

Ngay từ lần đầu chạm mắt, anh đã không có cảm tình với cô gái có đôi mắt bướng bỉnh này. Cô không có sức sống của thiếu nữ. Thẩm Phong cố gắng biện hộ cho cô, điều này là do cô có một tuổi thơ khốn khó. Tính cách của cô cũng rất khó nắm bắt, đối với mỗi một người cô đều có cách đối đãi khác nhau, dường như cô đang diễn chứ không phải là sống cuộc sống của chính mình.

Còn những thứ mà cô không kiềm chế được như sự ngang ngược, cứng đầu hay phản nghịch đều được cô công khai trước mặt anh. Có lẽ lúc này Thẩm Phong nên cảm thấy nhẹ nhõm, ít ra cô không hề che đậy mặt tối trong tính cách của mình trước anh.

Nhưng lúc đó, Thẩm Phong không sáng suốt như bây giờ, anh cho rằng cô chỉ là một kẻ lập dị với vẻ ngoài khác thường và cách cư xử giả tạo.

Tuy nhiên, đây không phải là lý do anh đi Mỹ.

Thế giới bên ngoài không đủ để khiến anh sợ hãi, điều anh sợ chính là bản thân mình. Anh không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, rõ ràng anh rất muốn tránh xa Doãn Tang, nhưng suy nghĩ của anh thì ngược lại.

Khi Thẩm Phong còn ở Mỹ, anh thường nghĩ đến cảnh Doãn Tang bị nhốt trong nhà vệ sinh trường học, mượn ánh sáng bên ngoài ngồi học từ vựng tiếng Anh, bên tai là tiếng thét ghê rợn phát ra từ chiếc máy Mp3. Chỉ nghĩ tới đó thôi, trái tim Thẩm Phong như bị ai bóp nghẹt.

Anh đau lòng, nhưng cũng thấy tâm hồn mình mềm mại.

Trước khi đến Mỹ, anh dành toàn bộ thời gian và sức lực cho câu lạc bộ hùng biện ở trường. Việc thảo luận kéo dài cả tuần, có khi phải đi thi đấu trong nhiều ngày. Trong trường có rất nhiều cô gái xuất sắc, cũng có một vài bạn học nữ anh đánh giá cao, nhưng anh chưa bao giờ mềm lòng với bất kỳ ai trong số họ.

Anh nhớ một lần khi đang đi tàu đến nơi thi đấu, anh mất ngủ, sau đó lại tự hỏi khi cô thức dậy không thấy anh thì cô có cảm thấy mất mát hay không. Có người hỏi anh: "Cậu thấy Lữ Lạc thế nào?"

Anh không còn nhớ được câu trả lời của mình nữa, có lẽ là "rất tốt."

Tuy nhiên, sự trầm mặc của anh dường như chìm theo bóng đêm bên ngoài.

Đúng vậy, xung quanh anh có rất nhiều cô gái mà anh cho là xuất sắc, giỏi giang, nhưng trong hoàn cảnh này, tại sao họ lại không phải là những người anh nghĩ đến?

"Rất tốt" thì sao, không liên quan gì đến anh cả. Điều này khiến anh không khỏi hoang mang, nhận ra mình là người trong ngoài không đồng nhất. Lấy sự sợ hãi làm cái cớ, anh bắt đầu trốn tránh, nhưng liệu anh có thực sự trốn tránh được không?

Khi họ kết hôn, anh chưa bao giờ trao cho cô ánh mắt của một người chồng.

Thẩm Phong từng cho rằng đến kiếp sau anh cũng không thích mẫu phụ nữ như Doãn Tang.

Quan điểm của anh về tình yêu rất đơn giản, không yêu thì sẽ vĩnh viễn không yêu. Doãn Tang quyến rũ anh, anh chấp nhận khoái cảm thể xác cô mang lại, cũng là một trong những cách để thêm gia vị cho cuộc sống, dù sao hai người cũng là vợ chồng hợp pháp, việc quan hệ tình dục không hề trái đạo đức.

Nhưng ông trời không tha cho kẻ thực dụng như anh.

Cuộc sống thăng trầm, không thể lúc nào cũng bình yên hay quá giông bão. Vì vậy, sẽ có một ngày, khi bạn không ngờ tới, tình yêu sẽ tìm đến và nghiền nát bạn.

Phải yêu thích thì mới đánh giá cao, nhưng với tình yêu thì không cần.

Thẩm Phong cuối cùng cũng hiểu ra, anh chưa bao giờ thích hay ngưỡng mộ Doãn Tang, nhưng anh yêu cô, cảm giác của anh không hề mâu thuẫn.

Nhận ra điều này cũng nhờ có Thiệu Cẩm Kiêu.

Khi Thiệu Cẩm Kiêu phát hiện ra một dãy tác phẩm của Doãn Tang trong căn hộ của mình, anh ta bắt đầu trêu chọc Thẩm Phong.

Một người đàn ông tội nghiệp bị trúng bùa.

Một người đàn ông tội nghiệp đang tự lừa dối mình.

Anh ta thực sự coi thường anh.

Thiệu Cẩm Kiêu hỏi anh: “Thẩm Phong, anh có bao giờ tưởng tượng sống với một cô gái như Doãn Tang sẽ như thế nào không?”

Có lẽ Thiệu Cẩm Kiêu muốn nói, có lẽ viễn cảnh đó chính là tận cùng của thế giới, không còn thấy ánh sáng.

Thẩm Phong bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem nếu sống chung với cô thì sẽ như thế nào, có tệ hơn việc anh lừa dối chính mình và người khác suốt quãng thời gian lén lút quan tâm Doãn Tang hay không?

Có tệ hơn việc suốt ngày hoang mang, khao khát, tương tư, khổ sở đến mức không thể diễn tả được cảm xúc của mình hay không?

Cho dù là bùa yêu, cho dù cô biến anh thành một con rối, miễn anh cảm thấy vui vẻ là được.

Thẩm Phong thừa nhận, dù rất kiêu ngạo nhưng lúc này anh muốn đầu hàng.

Trong sách, Doãn Tang đã nói: “Khi thực sự gặp được người mình yêu, bạn sẽ tìm ra điểm mềm yếu dưới lớp vỏ bọc cứng rắn, thậm chí không thể phân loại được người ấy."

Anh từ lâu đã không thể xếp Doãn Tang vào loại người được gọi là lập dị. Trong lòng anh, cô từ lâu đã là một cô gái cần được chăm sóc và bảo vệ. Khoảnh khắc anh muốn ôm cô chính là khi anh nhận ra đã quá muộn để giãy giụa với chính mình. Anh trôi nổi trong làn sương mù cảm xúc do Doãn Tang tạo ra, bị bao quanh bởi rất nhiều nguy cơ. Anh tự trang bị cho mình lòng dũng cảm để vượt qua những trở ngại và biến nguy hiểm thành hy vọng.

Ông nội gọi điện cho anh, nói rằng ông nghi ngờ Doãn Tang mắc bệnh tâm lý khá nặng.

Thẩm Phong quyết định trở về Trung Quốc sớm hơn dự định.

Mọi việc anh làm sau khi trở về Trung Quốc cũng khẳng định suy nghĩ của anh. Hiểu biết của anh về Doãn Tang đã vượt quá những gì anh từng tưởng tượng. Anh có thể vì cô mà hy sinh, vì cô mà nhẫn nại, vì cô mà bao dung. Thẩm Phong căn bản là không chùn bước, chỉ vì đó là Doãn Tang.

Trong khoảng thời gian này, anh chưa bao giờ nghĩ đến tình huống bị từ chối liên tục sẽ đẩy mình vào tình thế như thế nào.

Anh bước đến cửa sổ, tình hình giao thông bên dưới quả thật rất tệ.

...

Trời đã tối.

Phố đã lên đèn, bóng cây lốm đốm lấp lánh trên khuôn mặt Doãn Tang. Cô đang thong thả đi dạo.

Con hẻm nhỏ này bây giờ đã có đèn đường. Khi cô còn đi học, con hẻm này rất tối, ngoài những ánh đèn từ mấy quán ăn vặt hắt lên. Mặc dù sợ hãi nhưng mỗi ngày Doãn Tang vẫn phải đi qua con đường này để về nhà sau tiết tự học. Trong đó, có một sự kiện mà cô không hề muốn nhớ lại.

Những nữ sinh bị đuổi học vì bắt nạt Doãn Tang đã nhờ một vài nam sinh ở trường nghề gần đó chặn đường cô trong con hẻm tối tăm này, từng đứa trong đám lần lượt tát vào mặt cô. Doãn Tang phản kháng bằng cách đá vào háng một người trong đám, hậu quả là bọn chúng càng trở nên điên cuồng. Họ cởi đồng phục học sinh của cô, rọi đèn laser vào mặt cô, dí đầu cô vào tường, mắng cô là đồ con hoang, còn nhét bột mì vào miệng cô.

Khi Doãn Tang nghe thấy tiếng đánh nhau, cô đã không còn tỉnh táo. Cô chỉ nghe thấy giọng nói của mấy tên côn đồ.

"Ai đó?"

"Muốn đánh nhau thì tự xưng tên đi"

"Chết tiệt, đó là ai vậy?"

Doãn Tang bắt đầu bị chuột rút, tay chân yếu ớt, dần dần ngất đi. Khi tỉnh dậy, cô thấy mình đang ở nhà, ông cụ ngồi một bên, lo lắng nhìn cô.

Ông nói rằng cảnh sát đã đưa cô về nhà.

Mắt cô tối sầm, có lẽ là do tác dụng của thuốc. Cô cảm giác mình ngửi thấy mùi cơ thể của Thẩm Phong.

Nhưng suy cho cùng đó chỉ là cảm giác của cô mà thôi.

Vào lúc này, nhiều học sinh trung học đang xếp hàng mua đồ ăn vặt sau tiết tự học buổi tối. Cô đang đứng gần tiệm gà rán, dù chủ quán không còn là người cô quen nữa nhưng công việc kinh doanh vẫn rất tấp nập.

Trường trung học này là trường nội trú, hầu hết học sinh đều sống trong ký túc xá trường, sau giờ học buổi tối, các bạn trẻ có một giờ nghỉ ngơi, đủ để ra mấy quán ăn gần trường kiếm gì đó lót bụng.

Vào thời điểm đó, quán gà rán là quán được ưa chuộng nhất, luôn có rất nhiều người xếp hàng dù giá cả tương đối cao hơn các món ăn vặt khác. Trong lớp của Doãn Tang có nhiều nam sinh sẵn sàng hy sinh tiền ăn sáng của một tuần chỉ để mua cho nữ sinh họ thích một phần gà rán.

Khi Doãn Tang đi ngang qua, mùi thơm xộc vào mũi khiến cô cau mày.

Khi đó, một phần gà rán có giá bốn nhân dân tệ, đây là một món ăn rất đắt đỏ đối với cô. Cô không thiếu tiền tiêu vặt, thậm chí nhiều tiền tiêu vặt hơn các bạn nữ trong lớp, nhưng cô phải tiết kiệm từng đồng để mua cái bật lửa kia.

Tuy vậy cô từng được ăn gà rán một lần.

Sau tai nạn, ông nội thường sai Thẩm Phong đến đón cô ở lớp tự học, trong ngõ không có đường cho ô tô đi vào nên anh thường đi bộ tới, cúi đầu chơi điện thoại dưới gốc cây cổ thụ. Anh rất tuấn tú, nổi bật giữa đám nam sinh trung học non nớt, chỉ đứng đó thôi cũng đủ thu hút hàng trăm ánh nhìn.

Bình thường khi hai người về nhà, anh không bao giờ nói chuyện với cô, cố gắng đi trước cô một quãng, Doãn Tang cũng biết điều, im lặng cho đến khi hai người về tới nhà, như thể hai người xa lạ.

Có một lần, bài thi thử của cô có kết quả không tốt, cô bị gọi lên phòng giám hiệu. Khi anh gọi đến, tình cờ nghe được giọng khiển trách rất nặng nề của giáo viên chủ nhiệm dành cho Doãn Tang, ai nghe thấy cũng phải chạnh lòng. Đến khi ra khỏi cổng trường, Doãn Tang không thấy bóng dáng Thẩm Phong, cô nghĩ anh chắc hẳn đang rất coi thường và chán ghét cô, đang ủ rũ cúi đầu thì nghe thấy có tiếng nói sau lưng.

"Xin lỗi, tôi không thích học sinh trung học."

Đó là Thẩm Phong. Doãn Tang đi theo nơi phát ra âm thanh, nhìn về góc khuất bên kia, nơi có hai bóng người áo trắng đứng đối diện nhau.

Thẩm Phong mặc áo sơ mi trắng còn cô gái kia mặc váy trắng.

Thẩm Phong đi về phía Doãn Tang: “Sao em đi chậm thế?” Sau đó anh nhét một túi đồ vào tay cô, nắm lấy tay còn lại của cô đi về phía đầu ngõ.

Cô ngơ ngác nhìn đôi bàn tay đan vào nhau của họ rồi theo sát phía sau anh, mùi thơm của gà rán xộc vào mũi cô, trước mặt cô là tấm lưng cao lớn của Thẩm Phong.

Doãn Tang còn nhớ rõ, lòng bàn tay của anh rất nóng, biết một phần là do hộp gà chiên nhưng hơi ấm kia vẫn sưởi ấm trái tim cô ngay lập tức.

Đến đầu ngõ, anh buông tay cô ra, quay người nói: “Ăn trước đi, đừng để bám mùi trong xe, về lại sẽ bị phạt.”

Doãn Tang mở gói gà rán, ngước lên, "Anh mua cho em à?"

Thẩm Phong cau mày nói: "Đang suy nghĩ cái gì vậy? Cô bé vừa rồi đưa cho anh đấy."

À, thì ra anh dùng cô làm lá chắn.

Doãn Tang ừ một tiếng, dùng xiên tre đâm một miếng gà rán. Cô vẫn nhớ rõ hương vị thơm và mềm của nó.

Thẩm Phong có lẽ không biết rằng phần gà rán "mượn hoa hiến Phật" kia có thể xoa dịu nỗi bất bình trong một đêm của cô, cũng giúp cô xua tan đi nỗi ám ảnh thi cử.

Đây chính là yêu thầm.

Doãn Tang không khỏi mỉm cười, xếp hàng trước quầy bán gà để mua một phần. Nhiều học sinh nhìn cô tò mò, vì vậy cô đành phải nhanh chóng lên xe một mình ăn cho thoải mái. Đây là xe của cô, sẽ không có ai phàn nàn vì cô ăn trong xe. Càng nghĩ càng dễ chịu, cô nhanh chóng xử lý hết phần gà rán trong sự thoả mãn, sau đó lái xe trở lại nhà lớn.

Đã hơn nửa tháng trôi qua kể từ ngày cô cãi nhau với mẹ Thẩm. Trong khoảng thời gian này, chính Thẩm Phong và người hâm mộ đã thay đổi cô. Lần này, cô thực sự nhận ra lỗi là ở mình. Cô đã tiếp nhận sự quan tâm của người xung quanh bằng thái độ dè chừng và không dễ bị kích động.

Không tiếp nhận sự quan tâm, chỉ cảm thấy không gian của mình bị xâm lấn, đó chính là vấn đề của cô.

Nói về tình cảm, mẹ Thẩm chính là người quan tâm và gần gũi với cô nhất.

Cô nợ bà một lời xin lỗi.