Khi Doãn Tang trở về Ngũ Đào Doanh, trong quán cà phê vẫn còn rất đông khách, thấy cô quay lại, Đậu Hũ Trúc nhanh chân chạy theo cô.
Mười giờ là giờ ăn tối của Đậu Hũ Trúc.
Đối với một con mèo trưởng thành, mỗi ngày hai bữa là tốt nhất, nhưng Đậu Hũ Trúc đã quen với việc ăn vặt lúc nửa đêm, trong khi Doãn Tang không có nhiều quy tắc, cảm thấy vui thì ăn, vì vậy cũng chiều theo nó.
Đi ra sân sau, mở cửa, bật máy nước nóng, tìm đồ hộp cho mèo, khoanh tay nhìn nó ăn một lúc rồi đi thu dọn đồ ngủ, tắm rửa xong thì lau khô tóc, bắt đầu dưỡng da.
Tiếng vỗ nhè nhẹ vào mặt trở nên rõ ràng trong không gian yên tĩnh.
Đến giờ cô vẫn cho rằng mình sống rất thoải mái khi Thẩm Phong không có ở đây. Nhưng thực tế, bắt đầu từ hai năm trước, cuộc sống của cô dường như ngày nào cũng như ngày nấy, không có gì xáo trộn.
Ăn, cho mèo ăn, tắm và ngủ, thứ duy nhất thay đổi là chiếc kim đồng hồ trên tường không ngừng quay. Không, ngay cả nó cũng không hề thay đổi, đi theo quỹ đạo vốn có của nó, ngày này qua ngày khác.
Mọi chuyển động diễn ra trước mắt Doãn Tang, cô im lặng lắng nghe từng tiếng tích tắc, trước mắt cô, mọi sự vật dường như không vận động.
Vì cô quá cô đơn.
Ngoài sân đột nhiên vang lên tiếng động, phá vỡ sự yên tĩnh, tiếng bước chân càng ngày càng gần, kèm theo tiếng xe lăn bánh.
Cửa phòng không đóng.
Giọng Mễ Thụy từ ngoài sân vọng vào: “Chị ơi, ông chủ về rồi!”
Doãn Tang thoát khỏi dòng suy tư.
Trong gương hiện lên gương mặt của Thẩm Phong, trên tay kéo vali, quần áo nhuốm vết bụi đường.
So với những lần trước, lần chia ly lần này không kéo dài quá lâu, ngày nào cô cũng bận rộn nên cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng ngay khi nhìn thấy anh, Doãn Tang cảm thấy như mình bị thôi miên.
Rốt cuộc, mối quan hệ của hai người đang có biến hoá rất lớn.
Thẩm Phong đi tới, cúi xuống nhìn cô trong gương, ôm cô từ phía sau. Doãn Tang không có phản ứng, đầu Thẩm Phong vùi vào hõm cổ cô.
Cô vừa tắm xong, cơ thể rất thơm. Thẩm Phong hít mấy hơi thật mạnh rồi cắn nhẹ vào cổ cô. Doãn Tang bị đau nên vặn vẹo thân thể, nhưng cánh tay anh càng lúc càng siết chặt hơn.
Cơ thể cô bất ngờ bị nhấc bổng lên không trung, sau đó rơi vào chiếc chăn bông mềm mại. Thẩm Phong tiến tới, dùng tay trái cố định đầu cô, môi anh đi dọc theo đường viền cổ áo, một tay ôm trọn một bên ngực cô.
Ngực trái của cô cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay phải của anh, nhiệt độ trái tim cũng bắt đầu tăng cao. Ngón tay cái của anh trượt trên đầu ngực nhỏ nhắn của cô, khiến cô run rẩy.
Là giật mình, cũng có thể vì lạnh.
Anh véo nhẹ, một dòng điện xông ra dữ dội. đầu v* cô săn lại, dựng đứng.
Hai người đồng thời thở ra một hơi thoả mãn.
Ngực phải của Doãn Tang giống như một nụ hoa chờ người tới hái, khao khát chờ đợi. Doãn Tang không thể cưỡng lại, vặn eo, đặt bầu ngực bên phải vào tay Thẩm Phong.
Cánh tay phải vướng víu, ngăn chặn sự tiếp xúc giữa hai cơ thể.
Thẩm Phong không vui, nhanh chóng đổi tay cố định đầu cô, sau đó dùng tay trái nắm chặt bầu ngực bên phải. Cơ thể và đôi môi của cô cũng bị anh khoá chặt, cả cơ thể cô giãy dụa trong sự phấn khích.
Việc mất hoàn toàn thế chủ động khiến Doãn Tang cảm thấy ngột ngạt. Dòng điện gầm thét, cuồn cuộn khống chế toàn bộ tứ chi, xông thẳng lên đỉnh đầu.
Đây chính là mất khả năng suy nghĩ.
Trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng rên khe khẽ, Doãn Tang lấy lại chút lý trí, nhưng cơ thể vẫn vô lực dựa vào Thẩm Phong.
Hành động như vậy chính là đổ thêm dầu vào lửa.
Thẩm Phong kéo áo choàng tắm ra, tay anh tìm kiếm trong khu rừng rậm, ngón tay chạm được một nguồn suối ấm áp.
Dòng điện khi nãy còn ở phía trên, giờ đã theo ngón tay anh tấn công ở phía dưới.
Doãn Tang nghiến răng nghiến lợi, giống như một vị tướng quân cố gắng bảo vệ lãnh địa cuối cùng của mình
Nhưng vô ích
"Ừm..."
Âm thanh biểu hiện sự mất khống chế, cùng lúc đó, một dòng nước tràn qua đầu ngón tay Thẩm Phong.
Anh vẫn không ngừng cử động ngón tay, một tay khác mở hai cánh môi đang đóng chặt của cô: "Vợ ngoan, mở ra."
Sau đó môi anh áp lên môi cô, hôn cho đến khi đôi môi trắng bệch của Doãn Tang khôi phục nét hồng hào.
Doãn Tang chỉ mơ hồ nghe được giọng nói của anh, lúc này cô không biết nên tập trung suy nghĩ của mình vào việc gì. Hai bầu ngực vừa bị tấn công, sau đó lại tới phần nữ tính ấm áp, khi cô còn chưa hồi phục tinh thần, Thẩm Phong lại tiếp tục ngậm lấy môi cô.
Doãn Tang bị anh tiến công không còn manh giáp vì đối thủ của cô vừa cường thế lại vừa khéo léo mềm dẻo.
Thẩm Phong vẫn mặc nguyên quần áo, ngoài bộ phận đàn ông đang hừng hực khí thế, nhìn qua thì anh dường như không bị kích động chút nào. Anh còn chưa ra trận mà đối thủ đã bị đánh bại.
Doãn Tang nhận thua.
Cô vòng chân quanh eo anh, mở rộng hông, vòng tay qua cổ anh, kéo anh xuống và cắn vào vai anh như để trả thù. Chỉ có cô biết rằng mình đang cố gắng chuyển hướng sự chú ý và kiềm chế bản thân để không bị mất khống chế.
"Có nhớ anh không?"
Lần này cô nghe thấy anh hỏi rất rõ ràng.
Doãn Tang lợi dụng lúc cử động của anh dừng lại, kéo dây khoá, bàn tay mềm mại rút vật đàn ông ra, nhẹ nhàng nắm lấy. Cô nghe được tiếng rên rỉ nghèn nghẹn của Thẩm Phong như ý muốn.
Khi anh vừa mới thả lỏng, cô liền dùng khuỷu tay đẩy mạnh, lật người lại. Thẩm Phong mất cảnh giác, bị đẩy nằm ngửa trên giường. Cô nằm đè lên người anh, chống phần thân trên, kéo hai chân lên song song với chân anh, áp chặt phần thân dưới vào người anh, tập trung vào khung xương ở vùng bụng dưới, nhẹ nhàng chà sát.
Thẩm Phong hít một hơi, nhưng ở vị trí của cô, chỉ cần anh vặn vẹo một chút có thể khiến cô ngã xuống, khi đó người "em trai" cao ngạo của anh sẽ phải gánh chịu hậu quả.
"Ừm, Tang Tang"
Thẩm Phong nghiến răng.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng săn chắc của anh.
"Tang Tang..."
Giọng nói kiềm chế, có chút ý cầu khẩn.
Doãn Tang nhếch môi, ngẩng đầu nhìn vào mắt anh.
Cô chậm rãi cởi cúc áo của anh, kéo áo ra khỏi quần, tay sượt qua bụng dưới của anh, Thẩm Phong ngẩng đầu lên cắn môi, ngăn cản ý muốn bóp cổ cô để trừng phạt.
“Còn anh thì sao?” Doãn Tang hỏi.
Anh có nhớ em không?
Thẩm Phong không nhịn được nữa, anh ôm vai cô, xoay người lại đè cô xuống dưới cơ thể mình.
Sau khi loại bỏ các chướng ngại vật trên cơ thể, trong giây lát, anh ôm lấy cô, tấn công bằng toàn bộ sức lực của mình.
Trận chiến chính thức bắt đầu, cả hai bên đều nhiệt tình, tiếng rên rỉ tràn ngập căn phòng.
...
Cơ thể Doãn Tang ướt đẫm mồ hôi, mệt mỏi ngủ thiếp đi trong vòng tay Thẩm Phong.
Thẩm Phong đưa tay tắt đèn, trong đêm tối, anh nhìn thấy một đôi mắt mèo sáng quắc đang nhìn mình.
Đậu Hũ Trúc khẽ kêu một tiếng rồi nhắm mắt ngủ.
Thẩm Phong cúi đầu, làm quen với bóng tối, dần dần nhìn rõ đường nét khuôn mặt cô. Tiếng thở dài vô thức trở thành âm thanh lọt thỏm trong đêm tối.
Cuối cùng anh vẫn không nhận được câu trả lời từ cô.
May mắn thay, cô cũng không bắt anh trả lời.
Thực ra, có những chuyện không thể nói rõ chỉ trong vài câu, thay vì cưỡng ép, cứ để thời gian trả lời một cách rõ ràng. Chỉ cần biết, trong lúc này, cơ thể cô đang nằm trong tay anh, đó là thật. Cảm xúc khi thân mật vẫn như cũ, như chưa từng có sự chia cách nào trước đây.
***
Doãn Tang ngủ ngon đến nỗi khi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô muốn giết người gọi đến.
Mà người gọi đến kia đúng thật là muốn xử lý cô ngay lập tức.
Tống Vũ Phỉ đang rất tức giận nhưng phải kìm nén: "Tuy biết cô đang trong tâm trạng "kim phong ngọc lộ" nhưng thưa Doãn tiểu thư, cô quên mất chuyện lời tựa sách rồi à?"
*kim phong ngọc lộ: miêu tả phong cảnh nên thơ hữu tình của mùa thu với hình ảnh giọt sương trong suốt đọng trên lá vàng*
Doãn Tang liền tỉnh ngủ, nhìn xung quanh, mọi thứ trống không như cũ.
"Hình như tôi vừa mộng xuân." Doãn Tang nói.
Tống Vũ Phỉ: "Giữa mùa đông lạnh lẽo mà cô mộng xuân cái gì? Nhanh lên Weibo, gửi lời tựa sách cho tôi, tôi còn rất nhiều việc phải làm đây này."
Giọng điệu này là tức giận thật sự rồi.
Doãn Tang nhanh chóng đứng dậy tắm rửa.
Chết tiệt!
Lưng cô đau đến nỗi cô lập tức phải nằm xuống để các khớp cơ được thư giãn.
Chiếc vali màu bạc trên sàn cũng nhắc nhở cô rằng cô không hề mộng xuân. Cô và Thẩm Phong quả thật đã có một đêm phóng túng, chỉ là người kia ngủ xong thì bỏ chạy.
Đăng nhập vào Weibo, cô thấy rất nhiều thông báo. Hầu hết là chuyển tiếp tin tức từ các blog chính thức, kèm theo một số bình luận không mấy hay ho.
Bài quảng cáo có phần giới thiệu sách mới cùng với tác giả. Mọi người háo hức chờ đợi sự trở lại của Lữ Lạc, cũng sôi nổi thảo luận về cuốn sách cô ta sắp ra mắt. Người hâm mộ Lữ Lạc hỏi liệu công ty sẽ chỉ xuất bản những sách này hay có tác phẩm nào của Lữ Lạc được lên kệ hay không. Công ty xuất bản không trả lời câu hỏi này.
Doãn Tang phớt lờ, chia sẻ bài đăng, sau đó thoát khỏi Weibo.
Buổi chiều, khi đang bận viết lời tựa sách thì cô nhận được cuộc gọi của mẹ Thẩm.
Cô nghe máy với tâm trạng lo lắng.
Giọng mẹ Thẩm vẫn mềm mại như trước: “Tang Tang, mẹ nghe nói tối qua A Phong về, nó chưa ghé nhà lớn, sáng nay gọi lại nói là bận đến công ty họp. Tối nay hai đứa cùng nhau về ăn cơm nhé."
Doãn Tang thấy bối rối trước tình huống này: “Hôm nay con cũng không gặp anh ấy.”
"Vậy thằng nhóc này sau khi trở về lại chạy đi đâu? Công việc bận rộn đến đâu cũng không thể coi công ty như nhà ở được. Tang Tang, bây giờ con rảnh không?"
"Dạ?" Doãn Tang vô thức nói: "Vâng"
"Hôm nay tan tầm, con đến đón A Phong về nhà lớn ăn cơm nhé."
Mọi người đều biết cô mới mua xe, đúng là không thể từ chối.
"Vâng ạ"
Giọng điệu cẩn trọng của mẹ Thẩm khiến Doãn Tang không thoải mái, nghĩ lại cuộc cãi vã lần trước, cô cảm thấy rất đau đầu.
Đến chiều, Doãn Tang thu dọn rồi lái xe đến công ty của Thẩm Phong. Cô hít nhẹ một hơi. Đây là lần đầu tiên cô đến công ty anh. Khi đứng dưới bảng chỉ dẫn tìm thông tin, cô mới biết tên chính thức của công ty anh: AI Trust
Sự tin tưởng
Cái tên rất đơn giản, cũng rất truyền thống, không hề có sự đột phá nào.
Doãn Tang bấm thang máy đi lên.
Trong thang máy có hai nhân viên bàn chuyện phiếm, chắc hẳn chỉ là chân chạy việc vặt, đang nhàm chán khen ngợi quần áo của đối phương. Cái kiểu nịnh nọt không dấu vết lại rất phô trương, nghe thôi cũng cảm thấy mệt mỏi. May mắn thay, cô không làm việc trong môi trường như này, nghĩ tới mỗi ngày phải giả lả với người lạ cũng đủ làm cô phát điên.
Khi cô bước ra khỏi thang máy, đến hỏi nhân viên tiếp tân về Thẩm Phong, nét mặt cô gái kia đang từ tươi cười dần trở nên đông cứng.
"Cô có hẹn không?" Rất lịch sự nhưng cũng rất lạnh nhạt.
"Không có"
"Xin lỗi, cô phải hẹn trước mới được."
Tuy chưa từng đi làm ở công ty, nhưng Doãn Tang hiểu những quy tắc rườm rà này. Cô gật đầu, liếc nhìn ghế sofa bên cạnh: "Vậy tôi sẽ ngồi đây đợi anh ấy tan làm."
"Tuỳ cô"
Cô ấy nói xong liền đưa cho Doãn Tang một ly nước, loại ly giấy sử dụng một lần.
Doãn Tang cảm ơn nhưng không nhận ly nước, uể oải ngồi xuống ghế, rút vài cuốn tạp chí ra đọc, đều là những ấn phẩm tài chính có bài viết về AI Trust, thậm chí có cả ảnh của Thẩm Phong trên trang bìa.
Doãn Tang chăm chú nhìn một lúc.