Một buổi sáng trong lành, Hạo Thiên và Zane đến nhà Tử Vy để học nhóm. Nhà Tử Vy nằm trong một khu phố yên tĩnh, với vườn hoa nhỏ xinh phía trước. Khi họ đến, Tử Vy đã đứng chờ ở cửa, nụ cười tươi trên môi.
“Chào các cậu! Vào nhà đi. Mình đã chuẩn bị phòng học sẵn sàng rồi,” Tử Vy vui vẻ mời.
Hạo Thiên cười đáp: “Cảm ơn cậu, Tử Vy. Nhà cậu thật đẹp.”
Zane cũng thêm lời khen. “Đúng vậy, cảm ơn cậu đã mời chúng tớ tới học.”
Họ ngồi xuống bàn học, sách vở và máy tính đã sẵn sàng. Cả ba bắt đầu ôn lại kiến thức và làm bài tập cùng nhau. Thời gian trôi qua nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã đến trưa.
Tử Vy đứng dậy, nói: “Mình đi làm bánh cho các cậu ăn nhé. Chờ một chút.”
Hạo Thiên cười nói: “Tử Vy đúng là tuyệt vời, vừa học giỏi lại biết làm bánh.”
Zane gật đầu. “Đúng vậy, mình rất háo hức được thưởng thức bánh của cậu.”
Trong khi Tử Vy vào bếp, Hạo Thiên và Zane tiếp tục thảo luận về bài học. Mùi hương ngọt ngào từ bếp tỏa ra làm họ thêm háo hức. Một lúc sau, Tử Vy mang ra khay bánh quy nóng hổi.
“Đây là bánh mình vừa làm xong. Các cậu thử xem nhé,” Tử Vy mời.
Hạo Thiên và Zane ngay lập tức thử một miếng, khen ngợi không ngớt lời. “Ngon quá, Tử Vy. Cậu thật tài năng.”
Buổi chiều tà, khi ánh nắng nhạt dần, ba người ra vườn sau nhà Tử Vy để thư giãn. Họ trêu đùa nhau, cười nói vui vẻ. Đột nhiên, anh trai của Tử Vy, anh Minh, về nhà và thấy cảnh này từ xa.
Anh Minh lập tức nghĩ rằng Tử Vy bị bắt nạt. Anh xông vào với vẻ mặt nghiêm trọng. “Này, các cậu đang làm gì em gái tôi vậy?”
Hạo Thiên và Zane giật mình, cố gắng giải thích nhưng anh Minh đã không để họ kịp nói. Anh xông vào định đánh Hạo Thiên thì Tử Vy nhanh chóng can thiệp. “Anh Minh, không phải đâu! Họ là bạn em. Chúng em chỉ đang chơi đùa thôi.”
Anh Minh dừng lại, nhìn kỹ hơn và thấy Tử Vy không sao. Anh thở phào nhẹ nhõm và cười trừ. “Anh xin lỗi. Anh chỉ lo cho em thôi.”
Hạo Thiên và Zane cũng cười theo, không để bụng. “Không sao đâu anh. Bọn em hiểu mà.”
Chiều hôm đó, mẹ Tử Vy gọi mọi người vào giúp chuẩn bị bữa tối. Hạo Thiên vui vẻ nói: “Để cháu giúp cô nấu ăn nhé.”
Tử Vy cũng ngượng ngùng: “Mình cũng muốn giúp.”
Mẹ Tử Vy mỉm cười. “Tốt quá. Vậy các cháu vào bếp cùng cô.”
Trong bếp, Hạo Thiên giúp mẹ Tử Vy nấu các món chính, còn Tử Vy hậu đậu nhưng vẫn cố gắng phụ giúp. Hạo Thiên không quên trêu đùa mỗi khi Tử Vy làm đổ gì đó, khiến bầu không khí trở nên vui vẻ.
Trong khi đó, Zane cùng bố Tử Vy sửa chữa một số đồ đạc trong nhà. “Cháu rất giỏi kỹ thuật đấy, Zane,” bố Tử Vy khen ngợi.
Zane cười đáp: “Dạ, cháu học từ bố cháu ạ.”
Tối đến, cả nhà quây quần bên bàn ăn, bữa tối được chuẩn bị chu đáo với nhiều món ăn ngon. Mẹ Tử Vy nhìn Hạo Thiên và Zane rồi nói: “Mẹ muốn có con rể như Hạo Thiên.”
Bố Tử Vy thêm vào: “Không không phải là Zane chứ"
Anh Minh hét lên:" Không được,con không đồng ỷ gả Tử Vy cho 2 thằng này đâu!!!"
Tử Vy ngượng ngùng, mặt đỏ bừng lên:“Aaaaaaa mọi người đừng nói nữa”
Hạo Thiên và Zane cười lớn, trêu chọc khiến cô càng thêm xấu hổ. Bầu không khí trở nên thân mật và ấm cúng hơn bao giờ hết.
Sau bữa tối, mẹ Tử Vy đề nghị: “Đêm nay các cháu ở lại đây ngủ đi. Các cháu ngủ cùng anh Minh nhé.”
Hạo Thiên và Zane đồng ý. “Dạ, chúng cháu cảm ơn ạ.”
Tối đó, Hạo Thiên và Zane ngủ lại nhà Tử Vy, cùng anh Minh trò chuyện và cười đùa. Họ kể cho nhau nghe những câu chuyện thú vị về trường học và cuộc sống. Trước khi đi ngủ, họ cảm thấy như đã trở thành một phần của gia đình Tử Vy.
Ngày hôm sau, khi trời sáng, Tử Vy tiễn Hạo Thiên và Zane ra về. “Cảm ơn các cậu đã đến. Hôm nay thật vui.”
Hạo Thiên nói: “Cảm ơn cậu đã mời. Chúng ta sẽ lại học nhóm cùng nhau nhé.”
Zane gật đầu. “Đúng vậy. Chúc cậu ngủ ngon.”
Tử Vy mỉm cười. “Chúc các cậu về nhà an toàn và ngủ ngon.”
Hạo Thiên và Zane rời khỏi nhà Tử Vy, lòng đầy niềm vui và kỷ niệm đẹp. Họ biết rằng tình bạn giữa họ sẽ ngày càng bền chặt hơn qua những khoảnh khắc đáng nhớ như thế này.