Chạm Đuôi [Truy Vĩ]

Chương 3: Bữa cơm




Tại bàn ăn, Từ Diễm gọi một chai Lafite 1982, đứng dậy rót rượu nhiệt tình, cười tủm tỉm hỏi Lý Dương Kiêu: "Ðại minh tinh đã đóng phim gì vậy?"

Lý Dương Kiêu sợ nhất là bị hỏi đến vấn đề này, về quê ăn Tết mấy ngày nay, cậu vẫn luôn ra ngoài từ sớm, mặt trời lặn mới vác mặt về, chính là vì tránh né sự dò hỏi của mấy người họ hàng. Ðã là ngày mồng ba Tết, Lý Dương Kiêu vốn tưởng rằng lần này mình né tránh hoàn hảo, không nghĩ tới lại vì một vụ va chạm đuôi xe mà rơi vào tay Từ Diễm.

Lý Dương Kiêu cười miễn cưỡng: " Ðều là phim văn học nhỏ không ra rạp."

"Ồ, phim độc lập*, Dương kiêu, cậu vẫn rất có phẩm vị nha." Từ Diễm ngồi xuống nhấp một ngụm rượu. "Hèn chi phim của cậu chưa từng xuất hiện ở rạp nhà chúng tôi, cũng đúng thôi, mấy bộ phim tệ hại này không diễn thì hơn."

Lý Dương Kiêu cười gượng hai tiếng, không tiếp lời, nghĩ thầm tên côn đồ năm nào - Từ Diễm - bây giờ chỉ số thông minh tăng trưởng à, học được cách châm biếm chế giễu người khác, còn tiện thể khoe khoang rằng nhà hắn mở rạp chiếu phim.

Thấy Lý Dương Kiêu không nói nữa, Từ Diễm lại đến hỏi han Trì Minh Nghiêu, đưa cho Trì Minh Nghiêu một điếu thuốc rồi sốt sắng tiến lại châm lửa giúp anh: "Ðứa nhỏ vừa rồi có vẻ là học sinh, về nhà nói chuyện này với bố mẹ xong sẽ không bị đánh gãy chân chứ? "

Trì Minh Nghiêu ngậm điếu thuốc, nheo mắt:" Tôi trả tiền sửa xe trước, rồi sẽ tìm người xử lý chuyện này, cậu đừng lo. "

"Như vậy làm sao mà được? Việc này nói cho cùng là lỗi của tôi. Lúc ấy là tôi khoe khoang, muốn cho Trì thiếu mượn chiếc Cayenne. Giờ xảy ra sự việc như này, tôi cảm thấy không biết để mặt mũi vào đâu đây!"

Trì Minh Nghiêu cười nhẹ, anh không biết da mặt Từ Diễm lại dày đến thế, xem ra ân tình này không dễ đền đáp như vậy.

Lý Dương Kiêu lúc này mới lên tiếng: "Từ Diễm, cậu định giải quyết chuyện này thế nào? Nếu cậu bé không đủ tiền thì sao?"

"Không đủ tiền?" Từ Diễm thở ra khói thuốc, nói, "Vậy thì tòa án sẽ giải quyết."

"Không còn cách nào khác? Ví dụ như để cậu nhóc làm việc tại chỗ của cậu? Hay là hẹn thời hạn trả lại từ từ?" Lý Dương Kiêu cười có chút ngượng ngùng, cậu thực sự cảm thấy cậu nhóc kia đáng thương, "tôi đang nghĩ nếu chuyện này xảy ra trên người tôi..." Lý Dương Kiêu đưa tay lên xoa mũi, nhưng không nói tiếp.

"Ai da... Ðại minh tinh cậu còn lo lắng số tiền này sao? Dương Kiêu, tôi nghĩ cậu đóng phim nhiều, cũng quá đa sầu đa cảm rồi..." Lý Dương Kiêu cười nói không hơn, Từ Diễm cứ một câu lại nhắc đến đại minh tinh, hai câu nhắc đại minh tinh, nhắc tới nỗi làm cho cậu cảm thấy khó chịu.

"Hơn nữa, không phải bây giờ cậu đã biết Trì thiếu sao? Trong tay Trì thiếu tài nguyên giải trí nào chẳng có?" Từ Diễm nhìn về phía Trì Minh Nghiêu, cười nói: "phải không Trì thiếu?"

Trì Minh Nghiêu nhếch khóe miệng, cười tượng trưng một cái.

"Nào, tới thêm bạn WeChat, Dương Kiêu, sau này nếu gặp chuyện gì ở Bắc Kinh, cứ nhờ Trì thiếu giải quyết là được. Nhưng mà chuyện lớn hẵng tìm, dẫu sao thì thân phận cao quý của Trì thiếu vẫn còn bày ra đấy!"

Sau khi búng tàn thuốc, Trì Minh Nghiêu ngẩng đầu nhìn Từ Diễm, cảm giác muốn hất bàn rời đi.

Tất nhiên, lý do khiến Trì Minh Nghiêu vẫn ngồi đây không chỉ vì một chiếc Cayenne bị đâm trúng, mà còn vì Từ Diễm và một số rạp chiếu phim của gia đình hắn ta ở thành phố W đang làm ăn không tồi. Tập đoàn Minh Thái hai năm nay muốn phát triển lĩnh vực phim ảnh và kinh doanh rạp chiếu phim, nếu có thể hợp tác với nhà họ Từ, vậy thì chuỗi rạp phim tại thành phố W cơ bản sẽ có khả năng được chi phối bởi Minh Thái. Mảng kinh doanh phim ảnh của Minh Thái trước đó do Trì Minh Khải - anh trai Trì Minh Nghiêu phụ trách, nhưng Tết năm nay, Trì Minh Khải đã ra nước ngoài thăm mẹ vợ, vì thế anh ta đã đem trọng trách này giao phó cho Trì Minh Nghiêu.

Vì vậy Trì Minh Nghiêu đành phải tiếp tục ngồi đây nhìn Từ Diễm diễn trò.

Lý Dương Kiêu có thể thấy rõ sự không hài lòng trên khuôn mặt của Trì Minh Nghiêu, cậu biết rằng Từ Diễm đang cố gắng chứng minh rằng hắn thịnh vượng như thế nào bằng cách thể hiện mối quan hệ giữa hắn và Trì Minh Nghiêu. Lý Dương Kiêu tự thấy ngại giùm Từ Diễm, cậu tự hỏi làm thế nào mà thằng ngốc này lại mở được rạp chiếu phim, lại vừa sở hữu một chiếc Cayenne?!

Dưới sự sắp xếp của Từ Diễm, Lý Dương Kiêu và Trì Minh Nghiêu đã trở thành bạn trên Wechat. Hai người còn không nói nổi vài câu trong bữa ăn, toàn bộ đều là Từ Diễm mở miệng chống đỡ.

Bữa cơm lần này Lý Dương Kiêu nhịn đến mức nghẹn khuất, cũng may sau khi tốt nghiệp hai năm, cậu đã luyện tốt kỹ năng ẩn nhẫn. Nếu không, dựa theo cái tính tình của cậu khi còn đi học, cậu đã phủi mông bỏ về từ lâu rồi.

Sau bữa ăn, Trì Minh Nghiêu viện cớ đi trước một bước. Từ Diễm nói rằng hắn sẽ đưa Lý Dương Kiêu về, vì thế hắn gọi tài xế và ngồi ở hàng ghế sau với Lý Dương Kiêu.

Xe đi được nửa đường, Từ Diễm dựa đầu vào ghế sau xe, lớn miệng nói với Lý Dương Kiêu: "Lý Dương Kiêu, cậu có nhớ hồi cấp ba không... mắt luôn hướng cao hơn đầu. Nói thật đi, cậu khi đó có phải coi thường tôi lắm không?"

Lý Dương Kiêu thấy hắn say rồi nên không muốn nói chuyện.

"Cậu bây giờ...đã là đại minh tinh, sao mắt lại hạ thấp rồi, hả?" Từ Diễm ngồi thẳng dậy, đưa mặt đến gần Lý Dương Kiêu nói.

Lý Dương Kiêu chợt thấy chạnh lòng, không hiểu sao cậu nhóc ấp úng tỏ tình hồi đó lại có thể dùng những lời lẽ để hạ nhục mình hết lần này đến lần khác dù đã biết cuộc sống cậu hiện tại thật hỗn loạn. Lý Dương Kiêu nhớ lại, hồi đó cậu quả thực có chút kiêu ngạo, nhưng phần lớn sự kiêu ngạo của cậu được dùng để che giấu nỗi sợ hãi bên trong - loại sợ hãi những người xung quanh biết cậu là một người đồng tính. Bên cạnh đó, sau khi biết Từ Diễm cũng là gay, cậu đã tự nhủ bản thân đừng quá lạnh nhạt với Từ Diễm.

Ôi trời, tại sao lại thành thế này? Lý Dương Kiêu thở dài.

Từ Diễm cứ nhìn cậu thật kỹ, cố ép cậu nói điều gì đó.

"Từ Diễm," Lý Dương Kiêu ngẩng đầu nhìn anh ta, trong xe tối và chật chội, Từ Diễm đôi mắt đặc biệt sáng, "tôi không phải đại minh tinh gì cả, so với tiểu minh tinh còn không bằng. Tôi không đóng mấy bộ phim tệ hại kia không phải vì tôi không muốn đóng, mà là những bộ phim có thể ra rạp đều không đến lượt tôi được diễn. Nhưng mắt tôi mọc trở lại không phải vì bây giờ tôi sa sút, đó là vì hiện tại, tôi biết rõ mỗi người đều không dễ dàng gì, không ai cần coi thường ai cả."

Lý Dương Kiêu đột nhiên nghiêm túc, làm Từ Diễm sững sờ trong giây lát. Hắn ngả người vào ghế sau, nhắm mắt không nói gì.

Lý Dương Kiêu ra khỏi xe của Từ Diễm, dạo quanh vài vòng, cậu không muốn về nhà - Xiali bị va chạm, mặc dù cậu không có một tẹo trách nhiệm nào trong chuyện này cả, nhưng chắc chắn bố vẫn sẽ mắng cậu.

Sáng nay, giám đốc thông báo cậu đã trúng tuyển lần trước bất ngờ thông báo lại đã tìm được ứng viên phù hợp hơn.

Trưa hôm nay, người đàn ông mà cậu yêu thầm 8 năm đỏ mặt nói với cậu rằng sắp cầu hôn bạn gái.

Chiều nay, dù cậu đã tuân thủ các quy tắc và kỷ luật khi lái xe trên đường nhưng Xiali của cậu vẫn dính vào vụ chạm đuôi xe liên hoàn.

Buổi tối, người từng theo đuổi cậu thời cấp ba lái một chiếc Cayenne, liên tục mở miệng dùng câu "đại minh tinh" để sỉ nhục cậu.

- -Thật đúng là xui xẻo, uống nước thôi cũng bị kẹt trong kẽ răng*. Lý Dương Kiêu hiện tại đã hiểu sâu sắc ý nghĩa của câu này.

*Phim độc lập: khái niệm này bắt nguồn từ Hollywood. Phim không lấy lợi nhuận làm mục đích chính, phương tiện quay phim đơn giản và tiện lợi. Về chủ đề, kỹ thuật quay và cách thể hiện, phim độc lập ít bị ảnh hưởng bởi các nhà tài trợ, vì vậy chúng có thể liên quan đến một số lĩnh vực mà phim chính thống ít tham gia, và có thể thể hiện rõ hơn đặc điểm cá nhân của nhà làm phim. Phương thức phát hành với quy mô nhỏ. (mình tóm lược theo Baidu nha mụi ngừi.)

*uống nước cũng bị kẹt trong kẽ răng: hiểu đơn giản là mọi chuyện diễn ra gần đây đều không suôn sẻ. Ðại khái là Dương Kiêu đang gặp vận xui liên tục á.