Chạm Đuôi [Truy Vĩ]

Chương 13: Ngày hôm sau




Vừa nói ra lời này, Lý Dương Kiêu lập tức hối hận, cậu nhận ra mình vừa nói bậy rồi. Cái vị thiếu gia đang đứng trước mặt này, tay có tài nguyên, cũng coi như là kim chủ đấy. Gì mà lỗ với không lỗ, cái này hình như đâu đến lượt cậu đánh giá.

Lý Dương Kiêu có chút thấp thỏm chờ Trì Minh Nghiêu nói gì đó, dù là châm chọc hay nói bóng gió cũng được, cậu đã hạ quyết tâm lần này sẽ không nói lại nữa.

Nhưng Trì Minh Nghiêu lại không nói gì.

Căn phòng cách âm tốt đến mức không một âm thanh nào từ bên ngoài lọt vào được, trong phòng im lặng đến chết người.

Lý Dương Kiêu vẫn vùi mặt vào chăn bông, gần như thở không nổi, mặc dù không biết lúc này vẻ mặt của Trì Minh Nghiêu như thế nào, nhưng cậu có thể cảm thấy trên đầu như có hai vạn con mắt đang nhìn mình.

Ðịch bất động thì ta bất động, đại não thiếu dưỡng khí của Lý Dương Kiêu đột nhiên xuất hiện câu này, cho nên cậu quyết định chờ Trì Minh Nghiêu nói trước.

Trì Minh Nghiêu nhất thời nghẹn phát nữa, lúc này đang kiềm chế ý muốn ném Lý Dương Kiêu cùng với chăn bông ra ngoài cửa sổ. (từ lúc quen vợ đã bị nghẹn 3 phát, ui trời:>)

Im lặng đôi khi là đòn phản công mạnh mẽ nhất, điều này đặc biệt đúng đối với bên nắm quyền chủ động, Trì Minh Nghiêu biết rõ điều này.

Vì vậy anh cúi người lấy một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá trên bàn đầu giường, châm lửa, nhìn Lý Dương Kiêu kiên nhẫn, lại nhìn búi tóc trên đỉnh đầu Lý Dương Kiêu, chậm rãi hút một hơi thuốc.

Nghe thấy tiếng "cạch cạch" của chiếc bật lửa trên đầu, Lý Dương Kiêu cuối cùng cũng từ từ ngẩng đầu lên khỏi chăn bông – cậu suýt nữa thì ngạt chết.

Lý Dương Kiêu đưa tay dụi dụi mắt, khuôn mặt ửng hồng nhìn có chút xấu hổ.

Trì Minh Nghiêu rốt cục lên tiếng: "Cậu vừa nói thế nào?"

"Hả?" Lý Dương Kiêu ngẩng đầu nhìn anh.

Trì Minh Nghiêu mỉm cười, ngồi ở mép giường, hất nhẹ gạt tàn ở đầu giường: "Cậu nói không lỗ, thì cũng phải đưa ra lý do chứ?"

"Lý do?" Lý Dương Kiêu sững sờ một chút, mới trầm giọng nói: "Không có lý do."

Cậu muốn rời khỏi cái chủ đề này ngay lập tức.

Nhưng Trì Minh Nghiêu rõ ràng không buông tha dễ dàng như vậy, anh cười nói: "Không có lý do gì mà lại nói không lỗ?"

Lý Dương Kiêu cảm thấy có chút bực mình, không rõ thái độ của Trì Minh Nghiêu, nhưng cảm thấy vấn đề này vô cùng nhàm chán, lại còn hơi ấu trĩ nữa. Hơn nữa, cậu cũng bất mãn giọng điệu Trì Minh Nghiêu- cái giọng cao vút, cứ như là phải dẫm lên lòng tự trọng của người khác thì mới bằng lòng bỏ qua cho người ta ấy.

Lý Dương Kiêu rất muốn nói: "Vì có quá nhiều người muốn ngủ với tôi", nhưng nghĩ xong lại cảm thấy chẳng thú vị gì cả nên ngoan ngoãn im lặng.

Cậu quyết định vẫn là thực tế một chút, thu hồi sự bất mãn, nhìn Trì Minh Nghiêu hỏi: "Bộ phim truyền hình tối qua anh nhắc tới, còn tính chứ?"

Trì Minh Nghiêu mở cửa sổ, ngồi đối diện cửa sổ hút thuốc, nghe vậy cũng không quay đầu lại, vẫn đưa lưng về phía Lý Dương Kiêu, nói: "Cậu cảm thấy sao?"

"Nam thứ?"

"Ừm."

"Ðạo diễn và diễn viên chính đã được quyết định chưa?"

"Ðạo diễn Từ Tuấn Chi, diễn viên Ngụy Lâm Lâm và..." Trì Minh Nghiêu dập điếu thuốc, đứng dậy, dừng một chút mới nói: "Tôi không nhớ rõ, lát nữa đưa cậu hợp đồng."

Lý Dương Kiêu "ừm" một tiếng, nhìn điện thoại bên giường, có ba cuộc gọi nhỡ, hai cuộc là của Tống Sưởng, một cuộc đến từ số lạ.

Trong giây lát, cậu cảm thấy tâm tình hơi phức tạp.

Ngay khi đang nhìn chằm chằm vào màn hình, điện thoại lại bắt đầu rung, Tống Sưởng lại gọi đến.

Lý Dương Kiêu ngẩng đầu nhìn Trì Minh Nghiêu, do dự cầm lấy điện thoại.

Trì Minh Nghiêu đang cúi đầu gửi tin nhắn cho vị đạo diễn nhỏ, bảo giữ nguyên vai diễn lần trước nói.

Tiếng điện thoại không ngừng vang lên, Trì Minh Nghiêu liếc mắt nhìn, Lý Dương Kiêu đang ngây người nhìn màn hình.

"Nghe đi chứ", anh cảm thấy không thể hiểu được, "cậu ngẩn ngơ cái gì."

Lý Dương Kiêu ngẩng đầu nhìn anh, sau đó cúi đầu cúp cuộc gọi, giải thích: "Ðiện thoại sắp hết pin rồi."

Trì Minh Nghiêu cười một tiếng, nói: "Muốn viện cớ thì cũng phải tìm cái cớ nghe lọt tai chút chứ."

Lý Dương Kiêu giả vờ như không nghe thấy, không trả lời, thậm chí không biết câu mình vừa giải thích là dành cho Trì Minh Nghiêu hay là Tống Sưởng nữa.

"Ðói không?" Trì Minh Nghiêu hỏi trước khi đi ra ngoài.

Lý Dương Kiêu đúng là cảm thấy có chút đói bụng, nhưng theo phản xạ, cậu đã nói không, cậu không muốn ở cùng Trì Minh Nghiêu thêm một giây nào - quan hệ giữa hai người hiện tại quá vụng về.

Hơn nữa, cảm giác sau khi uống say vô cùng khó chịu, so với cơn đau hành hạ khắp người thì bụng đói cồn cào chẳng là gì.

"Có muốn tôi đưa cậu đi ăn không?" Trì Minh Nghiêu sau khi vào thang máy lại hỏi.

"Không cần đâu, không có khẩu vị cho lắm." Lý Dương Kiêu lắc đầu, qua mấy giây lại cảm thấy ý tứ cự tuyệt quá rõ ràng, nhanh chóng bổ sung: "Lần sau đi."

Nói xong lời này, lại cảm thấy không ổn, lần sau? Cứ như muốn hẹn lần sau ân ái tiếp ấy - dù sao thì mối quan hệ giữa hai người bây giờ cũng không còn thuần khiết đến mức gặp nhau chỉ để ăn một bữa cơm nữa.

Quả nhiên, Trì Minh Nghiêu quay mặt lại nhìn cậu.

Lý Dương Kiêu thật muốn đánh cho mình một cái, ôi, lại nói sai rồi, nói chuyện với thiếu gia mệt tim quá.

Trì Minh Nghiêu từ sáng sớm đã bắt đầu hút thuốc, từ trên giường xuống xe đã hút ba cái rồi, tần suất có hơi cao.

Ðối mặt với Lý Dương Kiêu, bề ngoài Trì Minh Nghiêu nhìn có vẻ điềm tĩnh đấy, nhưng thực ra bên trong đang rất cáu kỉnh.

Anh đã ra tay với Lý Dương Kiêu mất rồi! Trời ơi! Lại còn vừa dụ dỗ vừa cưỡng ép nữa chứ. Nếu như không phải quán bar này của Tào Diệp, anh thực sự nghi ngờ tối hôm qua mình uống phải rượu giả.

Nếu không phải lúc Trì Minh Nghiêu còn là thiếu niên, tên học sinh xã hội đen thô kệch nào đó ở hàng sau quá nóng lòng mà nhét một tấm GV vào cặp sách của anh, thì anh sẽ không bao giờ biết hai người con trai còn có thể ngủ với nhau được. Tất nhiên tiểu tử đó vì chuyện này nên đã bị anh đánh đến gãy xương sườn nằm viện hơn một tháng, từ đó biệt tăm biệt tích luôn. Chắc lúc ấy tiểu tử kia cũng không ngờ tới thiếu niên lông mi dài, mắt đen, môi đỏ, răng trắng, đùi còn không bằng cánh tay cậu ta, lại có thể đánh cậu ta tàn nhẫn đến vậy.

Giống như Trì Minh Nghiêu lúc này cũng không hiểu nổi, tối hôm qua anh đã rơi vào cái trò quỷ gì mà ý nghĩ phải ngủ bằng được với Lý Dương Kiêu lại xuất hiện.

Ban đầu là tình một đêm bình thường, sau lại thành có ý tốt muốn đưa một chút tài nguyên, hai cái này để riêng thì đều ổn, nhưng đặt chung lại thì chẳng ổn tí nào.

Thật rớt giá, lại còn có hơi đê tiện nữa.

Trì Minh Nghiêu cảm thấy thật sự quá tệ.

Cửa xe đóng lại, Lý Dương Kiêu cúi đầu thắt dây an toàn, Trì Minh Nghiêu rút điếu thuốc ra, điện thoại kêu bíp mấy tiếng, anh cầm lên xem thử, Tào Diệp lại gửi vài đoạn voice chat tới. Trì Minh Nghiêu ngẫu nhiên mở một cái, giọng nói thanh thúy nhanh chóng tràn ngập cả xe: "Tôi vừa nghe nói, vũ công múa cột Lý Dýõng Kiêu kia..."

Mẹ nó. Trì Minh Nghiêu mí mắt giật giật, lập tức tắt điện thoại, giả vờ như không có gì xảy ra.

Nhưng rõ ràng là vô dụng, bởi vì Lý Dương Kiêu đã ngẩng đầu nhìn anh rồi.

Trì Minh Nghiêu bề ngoài rất bình tĩnh, nhưng trong lòng đã tính sẵn kế hoạch chém Tào Diệp thành tám khúc rồi.

Chuyện gì đây trời? Giống y như một đám học sinh trung học lỗ mãng lén nghị luận về một cô gái vậy. Rớt giá quá đi.

Khi Lý Dương Kiêu nghe thấy giọng nói này, đầu óc lập tức nổ tung, không biết giọng nói là của ai, nhưng sau khi phán đoán một chút, liền nhanh chóng nghĩ đến một người --- chính là người Trì Minh Nghiêu nhắc tới hồi nãy - đạo diễn của bộ phim truyền hình kia.

Cậu gần như lập tức hình dung ra cái mác này được gắn lên đầu mình như thế nào - "Tôi có người bạn tên Lý Dương Kiêu chuyên múa cột, có thể đóng vai nam thứ trong bộ phim truyền hình của anh được không?" Trì Minh Nghiêu tám phần là đã giới thiệu về cậu như vậy.

Lý Dương Kiêu cảm thấy cần phải làm rõ, cậu khẽ cau mày, quay đầu nhìn Trì Minh Nghiêu nói: "Vũ công múa cột sao? Ừm, tôi không phải vũ công múa cột..."

Trì Minh Nghiêu bị giọng nói của Tào Diệp làm cho rối loạn hơn, anh ngắt lời Lý Dương Kiêu: "Ðừng để ý, cậu ta luôn nói năng tùy tiện như vậy."

Nửa câu còn lại của Lý Dương Kiêu "Thật ra tôi là diễn viên" mắc vào cổ họng, lại nuốt xuống.

Quên đi, cậu có chút tự giễu nghĩ, cũng đâu phải Châu Tinh Trì, nói mấy câu kinh điển để làm gì chứ, cứ cho là vũ công múa cột đi, còn không cho phép người khác trở thành diễn viên chắc?

Lý Dương Kiêu đầu đau muốn nổ tung, sau lưng càng đau như xé, xương cốt trong cơ thể như muốn vỡ vụn ra, vừa đau vừa suy yếu, chắc là bị sốt rồi.

Cậu thu mình vào chỗ ngồi, nhắm mắt lại, ngủ cũng không an ổn, Trì Minh Nghiêu ở ngay bên cạnh, khoảng cách giữa hai người chưa đến nửa mét, nhưng dọc đường không ai nói một lời.

Trong một khoảnh khắc, cậu cảm thấy mình thật thảm hại.

Khi còn nhỏ, cậu đã nhiều lần tưởng tượng cảnh trèo thang để hái trăng xuống, lúc đó cậu đã cho rằng chỉ cần thang đủ dài và leo đủ cao thì sẽ hái được mặt trăng. Lớn lên mới biết, mọi chuyện đâu có dễ dàng như vậy, vầng trăng mà mọi người ai cũng ngước nhìn, đâu phải trèo thang là có thể chạm được.

Lý Dương Kiêu hơi mở mắt ra nhìn, còn cách một cái đèn giao thông nữa là về tới nhà.

Cậu mở miệng hỏi Trì Minh Nghiêu: "Có cần tôi gửi cho anh những tác phẩm trước đây của tôi không?" Vừa nói xong liền nhận ra giọng mình có hơi khàn khàn.

"Gửi đi, lát về tôi sẽ cho đại diễn xem." Trì Minh Nghiêu nhìn về phía trước.

Lý Dương Kiêu "ừm" nhẹ một tiếng, lại nhắm mắt lại.

Bụng đói cồn cào lại còn tắc đường, càng thêm choáng váng.

Ðây là lần thứ hai cậu ngồi trên chiếc xe này, lần đầu cũng là ở vị trí này, còn ngồi khóc đến mức mất hết mặt mũi nữa chứ.

Hiện tại, mối quan hệ của hai người bỗng dưng đã biến thành một cuộc giao dịch.

Chuyện này có lẽ đã định sẵn rồi, Lý Dương Kiêu nghĩ, cậu và Trì Minh Nghiêu không thể làm bạn, cậu muốn Trì Minh Nghiêu, nhưng đối với anh ta cũng không có tác dụng gì, nếu như giữa bọn họ phát sinh quan hệ gì đó thì nhất định là một giao dịch rồi.

Tất cả các loại tin đồn trong vòng tròn giải trí này xẹt qua tâm trí cậu giống, ai ngủ với ai, ai ngủ vô ích, ai ngủ xong có thể một đường thẳng đến thảm đỏ, đủ loại âm thanh kỳ quái và hình ảnh đều điên cuồng náo loạn trong tâm trí Lý Dương Kiêu.

Xe dừng ở ven đường, Lý Dương Kiêu tháo dây an toàn, Trì Minh Nghiêu quay đầu nhìn cậu: "Nếu cậu đói bụng, lát nữa tôi kêu trợ lý mang chút đồ ăn cho cậu."

Lý Dương Kiêu không hiểu sao cứ cảm thấy giọng điệu Trì Minh Nghiêu cũng có chút cứng ngắc, đầu óc choáng váng, cười nói: "Sao anh cứ hỏi tôi có đói không thế? Thật ra anh cũng đói rồi phải không?"

Trì Minh Nghiêu lại lấy ra một điếu thuốc khác nhét vào miệng, cười nói, "Có lẽ là như vậy."

Lý Dương Kiêu đưa tay nắm cửa xe, trong lúc tay vặn cửa, hỏi: "Anh cũng cảm thấy có chút khó xử sao?"

Trì Minh Nghiêu cụp mắt châm thuốc, nghe vậy nâng mắt lên nhìn cậu, qua làn khói trắng thở ra, Trì Minh Nghiêu nheo mắt lại, giống như một loại dã thú nguy hiểm.

Lý Dương Kiêu đột nhiên nhận thấy câu hỏi của mình quá không thích hợp, xua tay nói: "Xem như tôi chưa nói gì." Sau đó xuống xe.

Sau khi tiến lên hai bước, cậu nhanh chóng quay lại, tiến gần cửa sổ, cúi xuống nói Trì Minh Nghiêu, "Có thể đợi tôi một lát không? Tôi lên lầu lấy ổ cứng chứa tác phẩm trước đây đưa cho anh. Thời gian cho một điếu thuốc là đủ."

"Gấp gì chứ? Tôi sẽ cho cậu thông tin liên lạc của đạo diễn, cậu trực tiếp gửi là được."

"Vẫn là đưa cho anh đi, tôi với đạo diễn cũng không quá thân quen."

Trì Minh Nghiêu cắn điếu thuốc, nhếch khóe miệng: "Cậu thân quen với tôi sao?"

Lý Dương Kiêu sững người một lúc, sau đó "a" một tiếng ngắn.

"Cậu lấy đi," Trì Minh Nghiêu gõ gõ lớp kính trên cửa xe, "Tôi ở đây chờ cậu. Phiền phức."

Lý Dương Kiêu vội vàng chạy lên lầu.

Cậu nhịn xuống cảm giác toàn thân đau nhức, vừa chạy vừa thở dốc, về đến nhà rút ổ cứng liền chạy đi ngay, thời điểm chạy đến bên xe, Trì Minh Nghiêu đã xuống xe ném tàn thuốc.

Lý Dương Kiêu thở dốc, trên trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng, tóc hơi rối, khuôn mặt đỏ bừng, hoàn toàn khác với khuôn mặt lạnh lùng thường ngày, nhìn đặc biệt sinh động, đẹp trai.

Trì Minh Nghiêu bỗng nhiên thấy bớt bực bội hẳn, cầm lấy ổ cứng xong còn nói đùa: "Cậu vội vàng như vậy làm gì, sợ tôi không đợi được liền lái xe đi?"

Lý Dương Kiêu cổ họng khô khốc, gật đầu nói: "Ðã nói thời gian một điếu thuốc còn gì."

Trì Minh Nghiêu cười nói: "Tôi không ngại lấy thêm điếu khác."

Thời điểm Lý Dương Kiêu xoay người, cậu không nhịn được mà mắng thầm: "Lật mặt cũng nhanh gớm, không thể hiểu nổi."

Trên đường trở về lần này, cậu bước đi thật chậm rãi, chú ý đến nỗi đau rất lớn trên người. Lý Dương Kiêu cảm thấy vừa rồi chạy về lấy ổ cứng là một hành động sáng suốt, nghe đồn có diễn viên trẻ khi bắt đầu sự nghiệp, vì muốn đi đường tắt, cho nên đã ngủ với không chỉ nhà sản xuất, phó đạo diễn, mà còn cả đạo diễn nữa. Nhưng cuối cùng những người này lại đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, kết quả diễn viên đó ngủ thì đã ngủ rồi, nhưng cái gì cũng không có được.

Càng có nhiều người nhúng tay vào quá trình này thì mọi chuyện sẽ càng trở nên phức tạp. Ngủ một lần là đã đủ buồn rồi, nhiều lần, sẽ hoài nghi rốt cuộc có đáng giá hay không.

Hơn nữa, ổ cứng ở trong tay Trì Minh Nghiêu, lúc anh quay về, có thể mượn cái này để hỏi thăm tình hình bên phía đạo diễn, cũng không đến mức rơi vào cảnh quá xấu hổ. Tiến có thể đánh, lui có thể giữ, Lý Dương Kiêu cảm thấy mình vừa chạy một chuyến cũng không phí công.

Về đến nhà, Lý Dương Kiêu thả mình trên giường, đối mặt với trần nhà liền cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, vừa rồi chạy quá mạnh, gió lạnh thổi qua, xuyên thấu cả vào trong người. Cậu cảm thấy có chút nôn nao, chạy vào nhà vệ sinh một hồi nhưng cũng không nôn ra được gì - bụng thật sự trống rỗng.

Cậu rửa mặt ở vòi nước, lục trong hộp tìm một cái nhiệt kế, muốn đo nhiệt độ cơ thể mình.

Trong lúc đo nhiệt độ, Lý Dương Kiêu nhắm mắt lại, nghe tiếng kim giây lạch cạch từng bước trong đồng hồ treo tường, trong lòng lại nhớ tới câu nói trong điện thoại di động của Trì Minh Nghiêu: "Vũ công múa cột Lý Dương Kiêu kia..."

Vế sau của câu nói đó là gì nhỉ?

Lý Dương Kiêu vũ công múa cột... Cái danh này cũng thật khôi hài, lại nói tiếp, cậu học múa cột chính là vì để đóng một bộ phim đó.

Nghĩ đến đây, Lý Dương Kiêu đột ngột ngồi dậy - bộ phim đó hình như được đặt ở vị trí đầu tiên trong ổ cứng.

Một bộ phim cấp ba kiểu tài liệu, bất luận như nào cũng không thể đặt ở vị trí đầu tiên trong tất cả các tác phẩm của mình được, đặc biệt là giọng nói của đạo diễn khi nãy, nghe rõ ràng là có thành kiến với cậu. Lý Dương Kiêu đầu như muốn nổ tung, lập tức cầm lấy điện thoại, muốn tìm Wechat của Trì Minh Nghiêu, nhưng tìm một lúc không thấy, sau đó mới nhớ ra mình chặn trước đó rồi còn đâu.

Lý Dương Kiêu căng da đầu, lôi Trì Minh Nghiêu ra khỏi danh sách đen, gửi tin nhắn:

"Trì Thiếu, thứ tự tác phẩm trong ổ cứng kia có chút không ổn, anh có thể giúp tôi điều chỉnh một chút được không?