Chạm Đáy Thương Đau

Chương 40: Sục sôi




Máu trong người Cố Hải Đăng sôi sục như nước đạt tới ngưỡng một trăm độ C. Đây là lần đầu tiên có kẻ dám đường đường chính chính đối đầu với hắn, cũng là lần đầu tiên có người khiến Cố Hải Đăng phẫn nộ hơn cả khi phải sống dưới ánh mắt dò xét, vừa coi thường, vừa sợ sệt của lũ người luôn nịnh nọt vây quanh cha hắn.

Những ngón tay của Cố Hải Đăng siết chặt, nhìn rõ ràng từng đốt trắng xanh, và răng hắn không biết tự lúc nào đã nghiến mạnh đến phát đau. Bình thường, Cố Hải Đăng đánh nhau như chuyện cơm bữa, lúc lâm trận, hắn thường nhắm vào bụng của đối phương trước tiên, chỉ một cú đánh hiểm ác cũng đủ khiến cho lục phủ ngũ tạng của kẻ thù vỡ nát. Nhưng lúc này Tống Tử Đằng đang ôm chặt lấy Vân Hi không buông, cảm tưởng hắn đang dung nạp y vào trong thân thể mình, giữ chặt tới mức những phần da thịt chạm vào nhau không nhìn thấy một kẽ hở. Điều này vô tình khiến Cố Hải Đăng không thể ra tay được, hắn thực sự đã để tâm tới Vân Hi mà chẳng hề hay biết, sâu trong thâm tâm hắn sợ rằng mình sẽ vô tình không khống chế được lực đạo mà làm tổn thương y. Nhưng như vậy không có nghĩa là hắn sẽ bỏ qua cho kẻ không biết trời cao đất dày trước mặt, cơ thể người có rất nhiều yếu điểm, Cố Hải Đăng tin rằng Tống Tử Đằng cũng chẳng phải ngoại lệ. Hắn ngay lập tức chuyển hướng qua khuôn mặt điển trai của Tống Tử Đằng, chỉ cần nghĩ tới việc sống mũi cao thẳng tắp và đôi mắt khinh khỉnh này sau cú đấm của mình sẽ trở thành một đống hỗn độn không ra hình dạng, Cố Hải Đăng đã hưng phấn đến mức cảm giác được từng mạch máu dưới da run lên rần rật.

Trong phòng rất tối, Cố Hải Đăng lại đứng ngược sáng nên Tống Tử Đằng không thể nhìn rõ nhất cử nhất động của đối phương, huống chi men say khiến hắn vẫn chưa thể khống chế được toàn bộ sức mạnh, đêm nay, Tống Tử Đằng đã uống hơn mười chai rượu, cả đêm qua và đêm trước nữa... nhiều đến mức người ta không nỡ đếm.

Kể từ ngày cho người đem Vân Hi đi, chẳng đêm nào Tống Tử Đằng không gặp ác mộng. Nếu tỉnh táo, Tống Tử Đằng sẽ lại nhớ về ánh mắt tuyệt vọng xen lẫn đau thương và oán hận của Vân Hi, cùng với những lời cuối cùng thốt ra từ khuôn miệng xinh đẹp ấy, trước khi giọng nói của y chỉ còn tồn tại trong dĩ vãng của hắn.

Tống Tử Đằng trốn tránh điều làm tâm hắn dao động bằng chất cồn, bởi hắn luôn nghĩ, một khi đã say, hắn sẽ quên hết, sẽ chẳng còn chút ký ức buồn đau nào đọng lại trong tâm trí của kẻ đến cái chết cũng coi thường này nữa. Nhưng không, bóng hình của Lại Vân Hi đậm sâu hơn Tử Đằng tưởng, y vẫn ám ảnh hắn không chỉ trong thực tại mà còn trong cả những giấc mơ. Vậy mà Tống Tử Đằng không dừng lại được, hắn vẫn tiếp tục uống không ngừng. Vì sau cùng, hắn đã chấp nhận sự thật rằng mình nhung nhớ Vân Hi đến phát điên, hắn không những chẳng còn muốn trốn tránh mà còn mong mỏi được gặp y từng phút từng giây, và chỉ khi chìm trong men say, hắn mới có thể nhìn thấy một Vân Hi chân thật nhất, dù chỉ là mộng, nhưng với Tử Đằng lúc ấy, đó là một giấc mộng đẹp. Đó không phải là những hồi ức tàn nhẫn mà người ta sợ hãi phải nhìn lại. Trong giấc mơ của Tống Tử Đằng, Lại Vân Hi vẫn vẹn nguyên như thuở ban đầu, dù khắp thân thể gầy yếu của y đều chi chít những vết sẹo lớn nhỏ, nhưng khi ấy, Tống Tử Đằng có thể ôm y trong vòng tay và khỏa lấp những ham muốn tối tăm cùng thứ tình cảm chết tiệt không cách nào bộc lộ, hắn có thể nghe tiếng Vân khi thì cười nói, lúc lại nức nở nỉ non dưới thân. Một Vân Hi yếu đuối nhưng cũng quật cường tới mức Tống Tử Đằng chẳng thể rời mắt, cũng chẳng cách nào buông tay suốt ngần ấy năm.

Nhưng đời đâu như là mơ, hiện thực giống như một cú tát thẳng tay vào mặt Tống Tử Đằng, những gì Tử Đằng tàn nhẫn làm ra khiến hắn không bao giờ còn có thể nghe được giọng nói của Vân Hi, cũng không cách nào chạm vào thân thể ấm áp khiến hắn ngày đêm ám ảnh. Vân Hi lúc này có lẽ thật sự là đang khóc, nhưng không phải ở dưới thân hắn, có lẽ y thật sự đang rất tuyệt vọng, nhưng nỗi thống khổ đó không phải do Tống Tử Đằng chính tay gây ra, mà là do những kẻ hắn nhìn bằng nửa con mắt. Nỗi ghen tức kỳ lạ khiến Tống Tử Đằng càng uống càng không thể ngừng, hắn muốn gặp Vân Hi, hắn muốn đem y về bên cạnh, hắn muốn trói chặt Vân Hi lại, không cho ai lại gần, hắn muốn y suốt phần đời còn lại trong tâm trí không cách nào chấp chứa bất cứ kẻ nào ngoài Tử Đằng này. Tống Tử Đằng thậm chí không biết bản thân sẽ làm gì tiếp theo, nhưng hắn muốn giữ rịt Vân Hi cho riêng mình. Trong Tống Tử Đằng như thể tồn tại những nhân cách khác nhau, kẻ thì muốn độc chiếm Vân Hi, muốn chính tay dày vò y tới mức sống không bằng chết, kẻ lại không muốn tiếp tục nhìn thấy y thêm một lần nào nữa, sợ rằng thứ tình cảm đang nhen nhóm từng ngày sẽ không cách nào ngừng cháy, sợ rằng chỉ cần nhìn thấy Vân Hi thêm một khắc thôi thì những hận thù chất chứa bao lâu nay không sớm thì muộn cũng hoá thành hư vô, và rồi Tống Tử Đằng sẽ không nhịn được nữa mà đem lòng yêu thương chính kẻ thù đã hại chết đấng sinh thành... Những "nhân cách" đó liên tục đấu tranh, khiến Tống Tử Đằng không thể khống chế được trái tim mình đập như điên loạn. Trong chuyện tình cảm, mọi thứ mà Tống Tử Đằng làm thường chỉ dựa vào cảm tính, để rồi xong xuôi, chính hắn tự cứa vào trái tim mình những vết sẹo dài, chỉ vì kẻ mà hắn để tâm nhất cũng chính là kẻ khiến hắn căm hận nhất thế gian.

Tống Tử Đằng trong cơn nóng giận tột cùng ra lệnh cho thuộc hạ dày vò Vân Hi, khiến y từ một con người lành lặn trở thành phế vật suốt phần đời còn lại. Nhưng rồi khi tỉnh táo khỏi những ngang trái, không ai khác ngoài Tống Tử Đằng muốn xoay ngược thời gian, đem Vân Hi trở về bên mình, trói buộc y ở bên cạnh mãi mãi.

Nếu ở trên thương trường, Tống Tử Đằng biết đối nhân xử thế, ân hữu trọng báo và tỉnh táo bao nhiêu, thì khi đối diện với người luôn dành cho mình những điều tốt nhất, Tống Tử Đằng từ lâu đã trở thành một kẻ lấy oán trả ân. Hắn giống như một đứa trẻ không hiểu chuyện, coi thường món đồ quý giá được người ta lấy hết tâm can dâng tặng, khinh khỉnh mà giẫm đạp dưới chân rồi vứt vào trong chiếc hộp màu đen cũ nát, dùng tầng tầng lớp lớp xích sắt khoá chặt lại, ngăn cách nó với thế giới tươi đẹp bên ngoài, chơi chán rồi thì nhẫn tâm quăng quật, ném cho kẻ khác không chút tiếc thương, đập phá tấm chân tình của người ta đến tan nát. Chỉ khi đã mất đi rồi, đứa trẻ ngày ấy mới lại nhung nhớ và cuống cuồng tìm kiếm món đồ đẹp đẽ đã từng thuộc về mình. Nhưng tiếc thay, món quà lưu niệm năm nào bị dày xéo man rợ đã chẳng còn vẹn nguyên như thuở đầu gặp gỡ...