Vân Hi nhớ tới bài báo về người mẹ có đứa con nhỏ bị ô tô cán, cũng không biết sức lực ở đâu, nâng được cả đầu ô tô nặng vài tấn lên cứu con mình. Vân Hi tuy rằng không hiểu được tình cảm mẫu tử thiêng liêng, bởi y biết nếu đứa nhỏ bị kẹt dưới bánh xe đó là mình, người đàn bà y gọi là "mẹ" đó có lẽ còn mong xe cán mình chết hẳn chứ không phải ngắc ngoải để bớt một cái miệng ăn, bớt một kẻ vô dụng không làm ra tiền bạc. Nhưng Vân Hi có thể hiểu được cảm giác sợ mất một người là như thế nào. Đó là cảm giác khi thấy Tử Đằng một thân đầy máu, hơi thở mong manh. Lúc đó trái tim y như ngừng đập, y sợ mất đi người này, sợ hắn bị bắt lại, sợ hắn bị giết chết, sợ rằng khi hắn biến mất, chính mình cũng không còn lí do để tiếp tục tồn tại nữa.
Vân Hi chính là như thế, giống như một con vịt nhỏ chui ra từ quả trứng mới nứt vỏ. Người đầu tiên nhìn thấy khi mở mắt sẽ được vịt nhỏ coi như đấng sinh thành, bất kể đó có là con gà, con sói, con người... còn đối với Vân Hi, người đầu tiên đối xử tốt với y, liền được y mặc định là người đặc biệt nhất, bất kể kẻ đó mang trái tim thiên thần hay ác quỷ. Đó là suy nghĩ vặn vẹo vô căn cứ của một đứa trẻ khuyết thiếu sự dạy dỗ, khuyết thiếu tình thương yêu.
Vân Hi từ nhỏ đã như người đi trong rừng không có la bàn, mất đi phương hướng. Y không biết vì sao mình lại tồn tại, tại sao tất cả mọi người đều chán ghét mình. Vân Hi ăn không phải để no bụng, không phải để thưởng thức miếng ngon, mà để sống sót qua ngày. Cho đến khi gặp Tống Tử Đằng, y mới biết "mỗi con người sinh ra đều có ý nghĩa của riêng mình". Tống Tử Đằng là người đầu tiên đối tốt với Vân Hi không điều kiện, không xua đuổi y, không chê y nghèo đói khố rách áo ôm, không cha không mẹ. Hắn cho y một túi bánh mì, một chai nước khoáng, một hai câu nói truyền nghị lực, nhưng là cho y lí do để sống tiếp cuộc đời đầy rẫy những trái ngang.
Đứa trẻ bốn tuổi không có ai yêu thương, đã dành toàn bộ tâm can để yêu mến cậu bé xinh đẹp với tấm lòng thiện lương như thiên sứ. Sau này mới biết, ngày đó một lần rung động, chính là đổi lấy một đời bất công. Tống Tử Đằng trong mắt đứa trẻ non dạ Vân Hi ngày ấy là cha, là mẹ, là bạn là bè, là phần đẹp đẽ nhất mà cuộc đời Vân Hi khuyết thiếu... là thứ gì đó rất đỗi thiêng liêng mà Vân Hi nâng niu như báu vật.
Một lần nghĩ thế, là sống thêm một chút. Mỗi lần một chút, thoáng cái đã mười lăm năm. Mỗi lần nhớ về, là tình cảm nhỏ giọt một chút. Mỗi lần một chút, yêu thương thoáng đã tràn đầy.
Tống Tử Đằng là tất cả những gì tốt đẹp nhất trong hồi ức thuở còn thơ bé của Vân Hi. Hình ảnh về thiếu niên toả sáng như thiên thần đọng lại mãi trong ký ức, kể cả khi hắn hoàn toàn rời đi, không một lần quay đầu nhìn lại.
Những tưởng ăn mày sẽ chẳng còn được gặp lại người tốt, nhưng trùng hợp làm sao, mùa dịch bệnh năm ấy, cha mẹ Tống Tử Đằng làm ăn thất bát, công ty đứng trên bờ vực phá sản, phải vay nặng lãi của Đại Bàng hội. Vân Hi tình cờ nhìn thấy loạt ảnh của Tống Tử Đằng trong tập hồ sơ, tim như ngừng đập, người mà bản thân ngày đêm mong nhớ, chỉ hiện diện trong những giấc mơ vậy mà đã có cơ may gặp lại.
Nhưng Vân Hi khi đó không hay biết, đó lại là mở đầu cho những bất hạnh sau này. Cha mẹ Tống Tử Đằng tìm đến Đại Bàng hội vay tiền khi đã đứng ở bờ vực phá sản, công ty là nỗ lực gây dựng cả đời của họ, mà tài sản thế chấp không đủ. Nhưng nhìn thấy vẻ tuyệt vọng trong ánh mắt của hai con người tóc đã muối tiêu, lộ rõ vết chân chim nơi khoé mắt, quỳ đôi chân run rẩy xuống cầu xin, lòng Vân Hi vẫn không kìm được yếu mềm, lén lút đóng dấu xác nhận hồ sơ đã qua kiểm duyệt. Thật không ngờ đó lại là quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời y. Nếu khi đó không vay được tiền, cha mẹ Tử Đằng chỉ mất đi công ty mà họ dành biết bao tâm huyết, nhưng chính vì tiếp tục duy trì công ty, rồi lại bị người chèn ép mất đi hợp đồng, lãi mẹ đẻ lãi con, mới dẫn đến nợ chất chồng thành núi. Vân Hi suốt bao nhiêu năm vẫn luôn tự trách, nếu y lúc đó không tự cho mình là đúng, cố chấp cho vay nợ cứu họ khỏi một bàn thua, thì có lẽ bố mẹ Tử Đằng cũng không tuyệt vọng đến mức tự sát.
Bàn tay Vân Hi đã nhuốm máu và nước mắt của hai con người ấy, y dùng đôi tay này trao họ tiền bạc, cũng dùng đôi tay này cầm gậy, cầm dao đập phá nhà cửa, để lại thương tích trên da thịt họ. Bởi vậy đến mãi sau này y vẫn luôn tự trách, y nghĩ mình đã lấy oán trả ân, y nợ Tử Đằng một gia đình hạnh phúc, nợ Tử Đằng một tương lai tốt đẹp, nợ Tử Đằng một trái tim thiện lương, chính y đã biến hắn thành con người chỉ biết đến hận thù như ngày hôm nay.
Tống Tử Đằng năm ấy đi học xa nhà, tránh được một kiếp nạn. Nhưng kiếp nạn thứ hai ập đến, Vân Hi không còn cách nào khác phải dùng thân thể đổi lấy bình an cho Tống Tử Đằng. Khi cả hai gặp lại, bị người mình dùng hết thảy tâm sức bảo hộ nhìn như người xa lạ, Vân Hi nghĩ, có lẽ hắn đã chẳng còn nhớ đứa trẻ mình cho chút hơi ấm thuở còn tấm bé là ai nữa rồi. Giống như người tốt qua đường cho kẻ ăn mày vài đồng tiền lẻ, vài năm quay lại đã quên mặt mũi, nhưng người ăn xin thì cứ đứng đó mãi mãi ngóng trông một người chẳng còn nhớ mình.
Vân Hi không trách Tử Đằng, y nghĩ, có lẽ mình cũng chỉ là một trong số những người Tử Đằng đối tốt mà thôi, quên đi rồi cũng là chuyện bình thường. Vậy mà lí trí bảo, con tim không nghe, y vẫn không kiềm được vừa nuôi hi vọng, vừa cảm thấy mình không còn xứng đáng.
Và rồi, mọi hi vọng viển vông đều nát tan trong ngày đông tuyết lấp kín đường, Vân Hi bị Tống Tử Đằng bắt về căn biệt thự của hắn, giam vào căn phòng u tối chỉ có xiềng xích và nhục hình, dùng ánh mắt hận thù như muốn lột da xẻ thịt nhìn y, lúc đó, Vân Hi biết tất cả đã hết rồi. Mười năm yêu mến một người chỉ tồn tại trong ký ức, hai năm ở bên âm thầm chăm sóc bảo vệ, bảy năm ngóng trông đợi chờ, nháy mắt tất cả biến thành mưa bụi mây bay, thành thống khổ thẩm thấu vào từng mạch máu.
Tống Tử Đằng không ngừng dùng đủ loại nhục hình tra tấn thể xác, khiến y chết đi sống lại, khắp người đều là thương tổn. Sau đó mỗi lần đều cho người vào dọn dẹp đống tàn tích, nhưng cũng chính là để bọn chúng làm nhục y. Mở đầu cho chuỗi ngày tăm tối bị đám gia nhân và vệ sĩ coi như công cụ tiết dục, sống như thứ súc vật không bằng.
Nếu tình cảm của Vân Hi đối với Tống Tử Đằng hai mươi năm trước đây giống như một khối cầu thủy tinh trong suốt, long lanh và xinh đẹp, thì qua từng ấy năm đau đớn và thống khổ, khối cầu hoàn hảo không tì vết ấy đã từng chút nứt vỡ ra, nhiễm bụi bẩn trần gian nhơ nhuốc, không còn hoàn hảo và đẹp đẽ như xưa nữa. Nhưng Vân Hi giống như đứa trẻ nhớ mãi về món quà đầu tiên của mình, dù nó đã vỡ tan nát, vẫn không nỡ buông tay vứt đi. Cố gắng gom lại những mảnh thủy tinh sắc nhọn, đến mức mười đầu ngón tay đều tứa máu, ôm vào trong lồng ngực cũng đồng dạng rỉ máu không ngừng, hi vọng một ngày khối cầu thủy tinh đó có thể liền lại như thuở ban đầu, đẹp đẽ và tươi sáng.
Vân Hi ngồi dưới sàn gạch lạnh lẽo, nhường lại chiếc giường cho Tống Tử Đằng. Đầu ngón tay trỏ thuôn thuôn chạm nhẹ vào lòng bàn tay ấm áp của Tử Đằng, như năm ấy Tử Đằng đã làm với y. Từng lời như dùng hết sức lực mới thốt ra được.
"Sau tất cả những chuyện anh làm, lẽ ra em phải hết yêu anh, em phải căm hận anh. Anh đối xử với em còn tàn nhẫn hơn tất cả những kẻ anh từng ghi hận... Nhưng em không làm được, em chỉ hận chính mình nhu nhược."
Vân Hi cúi gằm mặt xuống, nước mắt từng giọt chảy vào miệng đắng chát.
"Anh có thể giết em, giết em để trả thù là được rồi. Anh cho em hi vọng sống, vậy thì cứ đoạt nó đi. Tại sao lại ép em sống trong đau khổ? Tại sao liên tiếp để họ làm nhục em... Đừng đưa em cho người khác nữa có được không? Anh đã từng bảo em không phải là đồ điếm như họ đã nói. Vậy tại sao giờ lại đối xử với em như thế?"
"Xin anh, em sắp không chịu nổi nữa rồi. Em sắp đến giới hạn của mình rồi."
Đáp lại Vân Hi, chỉ là sự im lặng, và nỗi cô quạnh của chính mình.
Bên ngoài, Lục Diệp không biết đã trở về từ bao giờ, hắn đứng dựa lưng vào tấm cửa gỗ, hai tay nắm chặt.