Chạm Đáy Thương Đau

Chương 13: Vấy bẩn (H)




Lục Diệp lấy ra trong vali một chai nhỏ đựng đầy những hạt tinh thể trong suốt nhiều màu sắc, nhìn như những hạt ngọc trai long lanh lấp lánh. Nhưng thực chất chúng đều được làm từ bột, hình dạng nguyên bản của chúng nhỏ xíu chỉ tầm một milimet, nhưng gặp nước sẽ nở to ra với đường kính tầm hai centimet, thứ này đàn hồi y như trân châu, có thể ăn được. Có điều, Lục Diệp đâu rộng lượng như vậy, hắn sẽ để Vân Hi "ăn" bằng cái miệng phía dưới.

Vân Hi lúc này đang quằn quại trên giường thân thể túa ra mồ hôi lạnh, phần vì đang phát sốt, phần vì sợ hãi. Thứ chất lỏng vừa rồi Lục Diệp tiêm vào khiến người y râm ran như có côn trùng bò dưới da, một cảm giác kinh tởm đến buồn nôn. Và hậu huyệt của Vân Hi cũng không tránh khỏi bị tra tấn, vừa đau đớn vừa ngứa ngáy, y sợ hãi bản thân mình chỉ một lúc nữa thôi sẽ không chịu nổi tác dụng của thuốc mà vô thức cầu hoan, dâm đãng và ti tiện y như Tống Tử Đằng đã nói, trở thành thứ điếm đàng sẵn sàng mở chân cho kẻ khác chơi. Nếu Vân Hi thực sự ham muốn như thế, y đã không đau đớn đến vậy, nhưng thâm tâm y vẫn luôn chống đối, và sự trái nghịch đó chỉ càng hành hạ bản thân y dữ dội.

Lục Diệp kéo hai chân Vân Hi lên, treo phần dây da bó buộc đùi và cẳng chân y với dây xích nối dài từ trần nhà. Hắn đã sớm chuẩn bị cho tối hôm nay, thứ đồ hay ho gì cũng có. Từ lần đầu tiên nhìn thấy điều giáo sư sử dụng mấy thứ này trong các video BDSM, hắn đã luôn muốn áp dụng nó lên người Vân Hi, cuối cùng thời cơ cũng đã tới.

Mấy ngón tay trái của hắn thọc sâu vào hậu huyệt Vân Hi, bắt đầu khuấy đảo bên trong, ý đồ muốn nới rộng nó ra, mặc dù khép chặt như thế này chơi rất sướng, nhưng lỗ nhỏ này hàm chứa phân thân cực đại của hắn nhất định sẽ rách, Lục Diệp luôn tính chuyện lâu dài, chơi Vân Hi một lần rồi để y nằm trên giường một tuần thì mất hứng làm sao.

Cảm thấy đã đủ, Lục Diệp nhét miệng chai vào trong hậu huyệt, từ từ dốc hết số tinh thể vào bên trong, đến lúc ứ đầy lại vỗ lắc mông Vân Hi vài cái cho chúng trôi vào sâu hơn rồi tiếp tục rót xuống tới khi chai cạn sạch mới buông ra. Lúc này hậu huyệt của y đã không thể chứa thêm được một viên tinh thể nào nữa.

Mà tàn ác hơn, toàn bộ quá trình này Vân Hi đều thanh tỉnh. Những viên tinh thể đè ép vào trực tràng, ma sát tuyến tiền liệt, khiến nơi đó của y cũng cương lên, nhưng không biết từ lúc nào đã bị Lục Diệp lấy ống thủy tinh nhồi vào niệu đạo. Tuy đây là bản năng nguyên thủy của đàn ông nhưng vẫn khiến Vân Hi có cảm giác nhục nhã vô cùng, bị cưỡng bức nhưng lại có thể cương. Đi cùng với khoái cảm là đau đớn triền miên. Dung dịch Lục Diệp tiêm vào khiến nơi nào trên cơ thể y cũng trở nên mẫn cảm, nhưng là theo chiều hướng tiêu cực nhất. Dược phẩm A43 thực chất được điều chế với mục đích tra tấn những tử tù mất nhân tính, làm cho mọi động chạm dù là nhỏ nhất cũng khiến tên tội phạm thống khổ như bị hàng vạn mũi dao đâm vào da thịt, đó chính là trừng phạt cho những gì kẻ đó đã gây ra cho nạn nhân và gia đình họ. Mà A43 lúc này lại được sử dụng trên cơ thể ốm yếu bệnh tật của Vân Hi, quả thật quá sức chịu đựng.

Nhìn tới khuôn mặt đờ đẫn đầy nước mắt của Vân Hi, Lục Diệp thấy khoái cảm như thủy triều dâng lên. Đây rồi, chính là vẻ mặt bị cả thế giới quay lưng này, đẹp làm sao. Một người cao ngạo như y, bị chà đạp đến mức rơi lệ, chính là bức tranh tuyệt mỹ nhất đối với Lục Diệp. Bởi vì trước nay, người duy nhất khiến Vân Hi rơi lệ chỉ có Tống Tử Đằng mà thôi, Tử Đằng chỉ dùng lời nói, cũng đủ khiến Vân Hi đau đớn. Trời mới biết Lục Diệp ghen tị đến thế nào. Lục Diệp không làm được điều đó ngay bây giờ, nên hắn quyết định dùng thuốc khiến y phải khuất phục, nhưng trong lòng vẫn dâng lên tham vọng. Rồi sẽ có một ngày, em phải khóc vì tôi chứ không phải Tống Tử Đằng.

Ánh mắt Lục Diệp hiện rõ dục tính, nhưng hắn vẫn cố kìm nén mà làm theo kế hoạch. Hắn dùng một dụng cụ hình nón, phần đỉnh hơi tròn nhọn, càng về bên dưới càng to lớn, nhét vào huyệt khẩu Vân Hi nhằm chặn lại những viên tinh thể. Sau đó dứt khoát kéo người y lên khỏi giường, dí vào phân thân đã căng trướng của mình.

"Liếm nó đi." Hắn ra lệnh.

Vân Hi lắc đầu, môi nhỏ đóng chặt, hai mắt cũng nhắm nghiền, không muốn nhìn đến cự vật thô to sực mùi xạ hương kia. Nhưng Lục Diệp đời nào buông tha cho y, hắn bóp chặt cổ cùng mũi Vân Hi, chừng vài phút sau, theo bản năng, Vân Hi vừa hé miệng ra một chút, ngay lập tức bị nhồi đầy bằng phân thân nóng rực.

"Ngoan lắm, mút nó, không được cắn, nếu không đừng trách tôi hủy cái của em."

Nói vậy nhưng Lục Diệp vẫn giữ chặt khớp hàm Vân Hi, mạnh như muốn vặn nứt. Ai biết được con thỏ nhỏ này trong lúc tức giận có muốn triệt giống của hắn hay không. Càng về dài, Lục Diệp càng thoả mãn, hai tay tóm lấy mái tóc đen mượt của Vân Hi, không ngừng đưa đẩy vào sâu thật sâu, cảm giác được vòm họng nóng ấm bé nhỏ và yết hầu đang co bóp của y. Phần amidan sưng tấy càng khiến phân thân trướng đại của hắn được bao bọc khít khao. Mặc dù làm thế này đi trái với đạo đức lương y, nhưng Lục Diệp không thể dừng lại được, khoái cảm này quá đỗi mê hoặc.

Hai chân Vân Hi vẫn bị buộc chặt và treo lên, tay bị trói sau lưng, cả người bị uốn cong và ửng đỏ như tôm luộc, lơ lửng lắc lư theo tiết tấu đưa đẩy của Lục Diệp. Hai mắt khi xưa vốn luôn linh hoạt nay chỉ còn lờ đờ mờ ảo bởi nước mắt. Lục Diệp mỗi lần đều tống thứ to lớn của hắn vào thật lâu như không muốn rời, sau đó mạnh mẽ rút ra, mỗi lần đều kéo theo nước bọt không thể nuốt xuống mà trào ra khỏi miệng Vân Hi, hoà cùng nước mắt rơi ướt khuôn ngực phập phồng.

Vân Hi thầm cầu nguyện chuyện này sớm kết thúc, liều mạng đưa lưỡi liếm một vòng, ngay lập tức thấy cự vật trong miệng phình trướng lên, giật mạnh như sắp xuất tinh. Nhưng Lục Diệp lại rất nhanh rút ra, cau mày nhìn y.

"Bảo bối, em được lắm, tính làm tôi bắn ra để trốn phải không?"

Lục Diệp nắm bắt ngay được ý đồ này, sao hắn có thể dễ dàng tha cho y như thế, Vân Hi quá ngây thơ rồi. Tối nay không bắn vào cái miệng dưới của y, Lục Diệp tuyệt đối không làm người. Hắn đẩy mạnh Vân Hi ra sau, khiến nửa người trên của y ngã ngửa xuống giường, nhưng hai chân vẫn bị treo lên, thô bạo rút vật đang chặn huyệt khẩu nhỏ bé kia ra, rất nhanh cắm thẳng phân thân của mình vào.

"Aaaaa" Vân Hi không chịu nổi tra tấn này, hét toáng lên một tiếng xé ruột. Những viên tinh thể kia bị đẩy sâu vào tận cùng, và phân thân của Lục Diệp như lưỡi đao nung nóng một phát đâm thẳng qua người y, điên cuồng chà sát, bỏng rẫy. Đến lúc này, A43 thật sự đã phát tác hết công dụng vốn có. Mỗi cử động của Lục Diệp đều khiến Vân Hi trải qua thập tử nhất sinh. Hắn đẩy vào một lần chính là cầm đao xuyên qua thân thể y một nhát, rút ra một phát chính là dứt khoát kéo thanh đao ra khỏi cửa huyệt Vân Hi một phần. Tần suất kéo dài và mãnh liệt khiến Vân Hi không cách nào ngừng kêu khóc, dù đã cố gắng kìm nén nhưng thanh âm nức nở bật ra khỏi miệng chỉ ngày càng nhiều hơn.

Lục Diệp đối với chuyện này cũng càng hưng phấn, đây chính là mục đích của hắn. Khóc nữa đi, để Tống Tử Đằng nghe thấy, không chỉ mình hắn mới có năng lực làm em đau đớn, mà ngay cả tôi cũng có thể, bất cứ ai cũng có thể.

"Dừng lại... đi... aaaa... tha... van anh..."

Vân Hi khó nhọc dãy dụa lắc người muốn thoát ly, Lục Diệp lại điên cuồng giữ chặt người y, đâm rút. Tơ máu từ chỗ kết hợp của cả hai bắt đầu chảy ra, dọc theo tấm lưng trần trắng như ngọc của Vân Hi, đọng lại trên ga trải giường cũng phủ một màu trắng muốt. Như minh chứng cho một linh hồn đã bị vẩy bẩn, cho đêm dài đầy ác mộng không có hồi kết.