Chăm Chỉ Học Tập, Ngày Ngày Yêu Đương

Chương 8: Thi phân ban




Edit: Ngọc Hân – diễn đàn

Dùng thời gian hai mươi mấy ngày để qua hết chương trình học của ba năm trung học cơ sở, có thể sao? Nếu như đặt vào một tháng trước, Chi Chi nhất định sẽ lắc đầu: Đùa à, không thể nào!

Nhưng bây giờ, cô làm được! LQĐ

Dựa vào mỗi ngày bắt đầu điên cuồng học bổ túc bài từ chín giờ, mãi cho đến mười giờ tối mới đi ngủ, cô thành công hoàn thành toàn bộ nội dung trên bản kế hoạch.

Hôm nay là ngày hai mươi tư tháng tám, cách thi phân ban vào ngày mai chỉ còn có mười tiếng đồng hồ.

Chi Chi thấy thời gian còn sớm, vì lúc trước nước đến chân mới nhảy, nên giờ phải tiếp tục học thuộc lòng chút Anh ngữ và văn cổ. Vậy mà mới học được khúc mở bài, cửa phòng đã bị gõ.

Cô nghiêng đầu nhìn, phát hiện là ba đứng ở cửa, ngập ngừng không biết nên vào hay không, “Ba?”

Ba Quan đứng tựa ở cạnh cửa, không có ý đi vào, “Không việc gì, ba chỉ muốn nói với con một tiếng, sáng sớm mai ba đưa con tới trường học, trường Nhất Trung trong thành phố, con phải dậy sớm một chút.”

Nhất Trung nằm trong thành phố, còn họ đang ở ngoài thị trấn, muốn đi chắc phải ngồi xe bus tầm bốn mươi phút.

Chi Chi vội lắc đầu: “Không cần ạ, con và anh Gia Minh đã bàn là cùng đi xe bus rồi.” Nói đùa à, nhà họ đâu có xe, để ba chạy xe máy điện chở cô tới Nhất Trung, làm khổ cô và cũng làm khổ cả ba, tội gì mà tự tìm khổ?

Ba Quan lại không đồng ý: “Con chưa từng qua đó, ba đưa con đi, ngộ nhỡ không tìm được thì làm sao bây giờ?”

“Từng đi rồi ạ.” Cô không chút suy nghĩ nói: “Trường thi cũng xem rồi ạ. Thi lúc chín giờ, sáu giờ hai mươi phút sáng mai bọn con bắt xe qua, dù kẹt xe cả tiếng vẫn tới kịp được. Đúng rồi, cơm trưa ngày mai thì ăn gần trường học, thi xong rồi mới về ạ.”

Ba Quan không ngờ con gái lại tính toán ổn thỏa như vậy, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Chi Chi lẳng lặng nhìn ông, trong lòng biết ba đang kinh ngạc, nhưng linh hồn cô đã trưởng thành lâu rồi, thích nắm giữ cuộc sống của mình trong tay, không thể tiếp tục phụ thuộc vào ba mẹ tất cả mọi chuyện.

Cô muốn họ quen từ từ.

“Ba?” Cô cười một tiếng, trấn an nói: “Con tự đi được, ba và mẹ không phải lo cho con đâu.”

Không biết tại sao, ba Quan không tự chủ thở dài, đưa qua 20 đồng, “Con đã có chủ ý thì ba không nói gì nữa, nhưng…..”

Cô cầm lấy: “Gì ạ?”

“Xem thật kỹ đề bài, đừng cẩu thả chủ quan, trước khi nộp bài thi thì kiểm tra lại một lần.” Ba Quan nói lời thành khẩn xong, cuối cùng lại bổ sung thêm một câu: “Đừng áp lực quá.”

Chi Chi bật cười, gật đầu một cái: “Con biết ạ.”

Ba Quan đứng im một lúc, tựa như không tìm được lời để nói, tầm mắt rơi trên tờ tiền, lại có chút cảm xúc, liên tục dặn dò không ngừng: “Khát thì mua coca mà uống, đừng tiết kiệm tiền, coi chừng bị cảm nắng.”

Cô vẫn gật đầu.

Rốt cuộc ông không nói gì nữa, đứng một lát lại khoát tay: “Con học đi.”

Bộp một tiếng, cửa bị đóng lại.


Trong phòng ngủ chính, mẹ Quan hỏi chồng: “Nói chuyện với Chi Chi xong chưa? Sáng mai sáu giờ rưỡi tôi gọi nó dậy, bảy giờ là có thể đi, ông lái xe qua đó chắc mất một tiếng….”

Bà còn chưa nói hết, ba Quan đã cắt ngang lời bà: “Nó và Gia Minh đi xe bus.”

“Như vậy sao được?” Mẹ Quan phản ứng rất mạnh: “Trên đường đi bị kẹt xe thì làm sao bây giờ?”

Ba Quan nói: “Hơn sáu giờ chúng nó đã đi, hơn nữa từng qua đó, biết đường và đã thăm trường thi rồi.”

“À.” Lần này mẹ Quan cũng ngẩn người, có chút cảm giác như cảm giác vừa rồi của chồng.

“Ngủ đi, nó không cần chúng ta quan tâm đâu.” Ba Quan nằm vào trong chăn.

Mẹ Quan ngồi bên mép giường, lập tức tìm được nhiệm vụ mới: “Vậy tôi đi hỏi cho rõ mai mấy giờ gọi nó dậy.” Nói xong, vội vã đi ra ngoài.

Năm phút sau, bà quay lại tuyên bố: “Ngày mai ông ra mở quán trước đi, năm giờ năm mươi phút tôi phải gọi nó dậy.”

“Ừ.” Ba Quan đáp một tiếng, giơ tay tắt đèn.

Vậy mà, Chi Chi sớm dưỡng thành thói quen bật đồng hồ báo thức ba lần, năm giờ rưỡi cô đã tỉnh ngủ, chây ì mười phút, năm giờ bốn mươi lăm phút chuông báo thức lần thứ ba vang lên thì lật người ngồi dậy.

“Chi Chi à, 50 phút rồi.” Mẹ Quan canh thời gian đi qua gõ cửa.

“Con dậy rồi.” Chi Chi mở cửa chạy vào toilet.

Mẹ Quan ngẩn người, ma xui quỷ khiến bà liếc nhìn bên trong, chăn đã gấp gọn, bàn học rất ngăn nắp, một balo đặt bên trên, rất to, lộ ra túi đựng tài liệu trong suốt đựng bút lông và bút máy dùng cho kỳ thi.

Chuẩn bị xong rồi, bà nuốt mấy lời dặn dò đừng quên cầm đồ xuống bụng…. Đột nhiên có chút mất mát.

“Mẹ ơi con xong rồi.” Chi Chi nhanh nhẹn sửa soạn cho mình, cầm balo đeo lên vai, “Con đi nhé.”

Mẹ Quan lấy lại tinh thần, vội vàng kêu lên: “Đồ ăn sáng!”

Hôm nay bà không tới tiệm mì, đặc biệt hấp bánh bao và hấp xíu mại.

Chi Chi vội dừng bước, quay lại lấy cái hộp giữ nhiệt, đặt bánh bao và xíu mại vào trong, thuận tay cầm hộp sữa tươi tinh khiết hôm qua mới mua.

“Thi tốt nhé!” Mẹ Quan đuổi theo ra cửa.

“Dạ.” Cô gật đầu như băm tỏi.

“Đừng cẩu thả, phải nghiêm túc đọc kỹ đề bài một chút, đừng nộp bài thi trước, làm xong kiểm tra lại một lần nữa.”

Chi Chi miệng đáp ứng: “Biết ạ.”

Mẹ Quan còn muốn nói thêm gì nữa, cửa đối diện cót két mở ra, Trang Gia Minh đeo cặp đi tới, chào hỏi bà: “Chào dì.”

“Gia Minh à, ăn sáng chưa?” Miệng mẹ Quan hỏi, chân đã bước vào bếp cầm bánh bao đưa cho cậu: “Dì hấp bánh bao, con cầm hai cái đi. Ba con ăn chưa.”


Trang Gia Minh đáp: “Tối qua ông ấy không về ạ.”

“Hôm nay con thi mà ông ấy không về à?”

“Con bảo ông không phải về, thi cấp hai con cũng chỉ đi một mình.” Trang Gia Minh nói xong, trừng mắt nhìn Chi Chi ăn như hổ đói, “Hơn nữa còn có Chi Chi ạ.”

Mẹ Quan suy nghĩ thấy rất có đạo lý, nhét túi bánh bao vào trong tay cậu: “Thi tốt nhé, giúp dì quan tâm Chi Chi một chút.”

Trang Gia Minh gật đầu, khẽ cười nói: “Con biết rồi, cảm ơn dì.”

Chi Chi lười phải phản bác, vùi đầu gặm bánh bao nhân thịt, mẹ cô làm bánh bao thịt đúng là ăn rất ngon.

Sáu giờ hai mươi phút xe bus vẫn còn rất ít người, Chi Chi và Trang Gia Minh tìm được chỗ ngồi trống.

Sắc trời đã rất sáng, trời không có mây, dõi mắt nhìn thấy một khoảng trời xanh vô tận, tâm trạng Chi Chi không tệ, móc ra một quyển sách nhỏ: “Đọc bài một lát không?”

“Anh dò cho em.” Cậu cầm qua, tiện tay lật một tờ, “’Thần vốn một thân áo vải, cày ruộng ở Nam Dương,’ tiếp theo là câu gì?”

“Tạm thời bảo toàn tính mạng trong loạn thế, không cầu nổi danh với chư hầu. Tiên đế không chê thần thấp hèn, có lòng chiếu cố, ba lần đến lều tranh của thần, bốn lần bàn bạc chuyện đương thời với thần, bởi thế mà rất cảm kích, bằng lòng theo phò tiên đế.”

Trang Gia Minh không thấy có gì hiếm lạ: “Anh chỉ hỏi một câu.”

Chi Chi đạp cậu một cái: “Do anh nói nhiều.”

Trang Giang Minh nhấc chân đè cô xuống, “Đừng lộn xộn, đá nhằm người ta thì làm sao.”

“Được rồi được rồi, chỉ có anh thông minh.” Trước kia Chi Chi thầm mến Trang Gia Minh, chủ yếu là thích tích cậu tốt, bộ dạng lại đẹp trai, đối với tính cách của cậu ngược lại không có gì dễ thương, thiếu nữ thời kỳ trưởng thành, thường thích con trai khốc một chút hoặc là lạnh lùng một chút, nhưng bây giờ lớn tuổi, lại cảm thấy con trai ấm áp mới tốt.

Giống như trong ngày đông giá rét, nằm bít trong chăn chườm túi nóng, chỉ có duy nhất con chó Nam Phương an ủi!

“Đọc nữa không?” Cậu hỏi.

“Đọc.”

Dọc đường đi gặp giờ cao điểm sáng, trên đường lại đổi xe, lúc hơn tám giờ, họ mới tới được trường Nhất Trung trong thành phố.

Cổng trường không lớn không nhỏ, kiến trúc nửa mới nửa cũ, ngược lại vì cây trồng nhiều năm, xanh um tươi tốt, xòe ra từng cành rộng che mát giữa mùa hè.

Trên cổng có dán hai bản thông báo, dán chia lớp, tầng và phòng của kỳ thi.

Trang Gia Minh và Chi Chi lướt qua xem một lát, hai người họ một ở tầng một, một ở tận cùng bên trong dãy nhà khác, khác nhau hết sức rõ ràng.

“Xem ra là căn cứ vào thành tích thi cấp hai.” Chi Chui có chút hăng hái liếc nhìn danh sách, chọc chọc cậu: “Này, có bao nhiêu người trong trường chúng ta vào đây?”

Vội vàng đọc mấy tên cho cô, tránh cho xảy ra chuyện lúng túng như đợt nói chuyện về Trình Uyển Ý.

Hai tháng trước không nhận ra bạn học, nói thế nào cũng không nổi.

Dù sao cũng không có chuyện gì, Trang Gia Minh tìm từng tên một: “Vương Thi Di, Tưởng Duyệt, Hàn Tông…”

Hình ảnh mờ nhạt hiện lên trong đầu, Chi Chi bắt đầu nhớ lại bộ dáng của bọn họ, giống như thủy tinh lấp đầy bụi bẩn, được lau bớt bụi đi.

Cô nhìn xung quanh sân trường vừ quen thuộc vừa xa lạ, đối với chuyện mình sống lại lúc mười sáu tuổi lại cảm thấy thêm mấy phần chân thực.

Tám giờ rưỡi, họ tách ra đi tới phòng thi của mình.

Trước khi chia tay, Trang Gia Minh do dự, cuối cùng vẫn sờ đầu cô: “Thi tốt nhé.”

Chi Chi không nhịn được muốn chọc cậu, cố ý hỏi: “Thế nào, anh muốn cùng lớp với em?”

“Em đẹp mắt.” Cậu cười khẽ một tiếng, khiến nữ sinh đi ngang qua rối rít hít khí lạnh.

Chi Chi cũng cười theo:”Vậy em phải cố gắng hơn.”

Thời gian thi phân ban rất gấp, khoảng cách giữa các môn có hai mươi phút trống, ngay cả thời gian đứng xếp hàng đi vệ sinh cũng không có.

Chi Chi bị chia tới lầu có điều kiện tệ nhất, van xả nước của nhà cầu bị hư, mỗi lần đi toilet đều cảm giác như bị hành hạ, thi cả ngày đầu choáng váng mắt căng ra, nghi ngờ có thể mình bị trúng độc.

Sau đó may có Trang Gia Minh mua một lon coca lạnh cứu cô.

Vui vẻ khui coca lạnh, chữa khỏi trăm bệnh!

Xe bus quay về gặp giờ cao điểm chiều, lò mò nửa ngày mới về tới nhà, Chi Chi không muốn ăn cơm, chỉ gặm hai quả táo qua loa tạm bợ.

Ba Quan và mẹ Quan có chút quan tâm, sau kỳ thi họ chưa bao giờ hỏi cô thi thế nào – Mặc dù có phần cố ý quá đáng, nhưng không muốn hỏi, cứ để cô cảm thấy nhẹ nhõm như trước.

Kế tiếp chỉ cần chờ số ba mươi mốt báo cáo là được.

Nhưng trước đó, có một chuyện vô cùng quan trọng phải làm – Mua đồ dùng ở trọ.

Mẹ Quan cho rằng đây là chuyện lớn bậc nhất trong nhà, thi xong ngày đầu tiên, thừa dịp buổi chiều cửa hàng vắng khách, bà lấy xe điện chở cô tới tiệm bán quần áo của em gái.

Trên đường đi, tóc bà bị gió thổi rối tung, quần áo mặc trên người nồng nặc mùi khói dầu, Chi Chi rúc sau xe máy điện, cảm giác mình giống như chú chim cút.

Lời mẹ đứt quãng chạy vào lỗ tai: “Mẹ bảo dì con đưa cho con mấy bộ quần áo… Con là học sinh cấp 3 rồi, không còn nhỏ nữa…. Nhưng ở trường học đừng ganh đua so sánh, điều kiện nhà chúng ta không tốt…. Con phải học cho tốt….”

Đều là mấy lời lẽ bình thường.

Chi Chi nâng đầu, thầm nghĩ: Thật ra là con nít, rất ít đứa ngại cha mẹ nghèo, chỉ biết trách cha mẹ không công bằng. Mặc dù cô chưa từng mặc bộ đồ mấy trăm đồng, nhưng tất cả tình yêu ba mẹ đều dành cho cô, cho nên dù điều kiện vật chất thiếu thốn đi chăng nữa, cô cũng chẳng thấy thấp hơn người ta một cái đầu.

Cô rất hạnh phúc, thật sự.

Hết chương 8