Chăm Chỉ Học Tập, Ngày Ngày Yêu Đương

Chương 6: Ba và con




Edit: Ngọc Hân – diễn đàn



Đêm thất tịch hôm ấy, đáng tiếc không có không khí của lễ tình nhân, ngoài trời mưa tuôn xối xả, nhìn ngoài cửa sổ thấy trắng xóa một vùng, nơi xa xa có tiếng sấm rền vang tới. LQĐÔN



Chi Chi không muốn cả người dính nước mưa, bỏ ý định đi ra ngoài, quyết định ở nhà học tập, bây giờ cô đang ăn sáng. Cô lục lọi tủ lạnh, lười nấu mì hấp bánh bao, cuối cùng quyết định chưng cách thủy hai quả trứng.



Món này không nhất thiết phải chưng bằng rượu, thay bằng thứ khác cũng được. Lúc cô kéo ngăn gia vị, vô tình phát hiện một túi mì lạnh, lập tức ném vào nồi, nhưng lâu không ăn món ăn quê nhà, đoán sai thể tích, nở một nồi đầy.



“Lâu chưa ăn, hỏng rồi hỏng rồi.” Chi Chi lẩm bẩm, rót nửa hộp sữa tươi, khuấy một lúc, trứng đã chín bảy phần, cô tắt bếp vớt ra khỏi nồi.



Múc một chén ra, vẫn còn một chén.



“….” Cô do dự ba giây, chạy ra ngoài ban công hắng giọng hét to, “Anh Gia Minh.”



Vừa đúng lúc Trang Gia Minh giặt quần áo ở ban công, nghe giọng thì ngoái đầu nhìn sang: “Gì thế?”



“Anh ăn chưa?”



“Chưa.”



“Em nấu nhiều đồ, qua đây ăn đi.”



“Em không định tới thư viện hả?”



Chi Chi chỉ ra bên ngoài: “Mưa lớn quá, chiều hãy đi.”



“Anh giặt xong đồ đã.”



Chi Chi nhìn qua ban công sát bên cạnh, phát hiện trong chậu nhựa có vài bộ đồ đàn ông trưởng thành chất đống, lập tức hỏi: “Chú Trang về nhà hả?”



Trang Gia Minh gật đầu một cái: “Về từ tối hôm qua, sáng sớm lại đi rồi.”



“Thật bận rộn quá.” Chi Chi thở dài.



Cha Trang Gia Minh, đồng chí Trang Minh Huy là một kiến trúc sư, tiền lương không thấp nhưng bộn bề nhiều việc, cộng thêm hở tý là làm thêm cả ngày cả đêm, ngủ ở ký túc xá viện thiết kế không về nhà là chuyện thường.



Một người bận rộn như vậy, tất nhiên cũng không thể có thời gian rảnh để xử lý việc nhà, toàn mấy ngày mang quần áo về nhà một lần, ngày xưa là mẹ Trang thu dọn, bây giờ thì chỉ có Trang Gia Minh.



Chi Chi thấy cậu chuẩn bị nước ngâm quần áo, vội vàng bảo: “Dùng máy giặt đi!”



“Hỏng rồi, lát nữa tìm người tới sửa đã.”





“Vậy thì lát nữa hẵng giặt, mưa lớn thế này anh phơi cũng vô ích à, qua đây ăn sáng đi.”



Trang Gia Minh vội đi qua, giải thích nói: “Anh muốn giặt xong phơi khô sớm một chút, tối ba anh về lấy quần áo.”



Chi Chi cầm chén đẩy qua, kỳ quái hỏi: “Không tắm rửa sao?”



Cậu im lặng một lúc, rồi chậm rãi lắc đầu một cái. Sáng sớm hôm nay, lúc cậu sửa lại tủ treo quần áo cho ba, không ngờ phát hiện trong ngăn kéo không phải là áo may ô cũ ố vàng, vớ (Tất) rách mấy lỗ, thì chính là áo len bạc hết màu, áo lông bay hết lông, bộ quần áo mới nhất, thế nhưng là mua từ năm trước.



Đếm thử, cả mùa hè, ba chỉ có hai bộ quần áo để tắm thay giặt và một bộ mặc trên người.



Cậu biết thuốc điều trị ung thư cực kỳ đắt đỏ, vì làm hết khả năng để kéo dài mạng sống cho mẹ, hơn phân nửa của để dành trong nhà đều dùng hết vào việc ăn, mặc, ở, đi lại, chi phí hết sức có hạn. Nhưng không nghĩ tới, ba thế mà lại khắt khe với mình đến vậy.



Chi Chi thấy cậu không lên tiếng, đoán chừng là chuyện đau lòng, nên nói: “Vậy anh qua dùng máy nhà em giặt đi.”



“Ừ.” Trang Gia Minh đáp một tiếng.



Ăn sáng xong, trước tiên cậu gọi cho thợ sửa máy, yêu cầu mấy người đó hôm nay tới sửa máy giặt, sau đó mới ôm một chậu quần áo dơ qua bên này giặt.



Chi Chi phát hiện cậu rất cẩn thận chỉ lấy quần áo mặc bên ngoài, còn cẩn thận tới mức tách đồ màu ra riêng, đối với các chức năng máy giặt cũng rất quen thuộc, hoàn toàn là người giỏi làm việc nhà.



Quả nhiên đứa trẻ không có mẹ sẽ hiểu chuyện hơn một chút.



“Giặt quần áo hơi ồn, em qua nhà anh học đi.” Cậu nói.



Chi Chi nói: “Không sao, chỉ một lúc thôi mà, vừa đúng lúc em nói chuyện với Trình Uyển Ý một lát.”



Trang Gia Minh kinh ngạc: “Quan hệ của bọn em trở nên tốt như vậy sao?”



Chi Chi cười híp mắt không nói lời nào.



Thật ra thì cô cũng không làm gì, chỉ là ngày đó mẹ Trình chưa được con gái đồng ý đã chạy tới gặp bọn cô, chắc chắn khiến đối phương không vui. Cho nên, sau đó cô nói chuyện riêng với Trình Uyển Ý, trước là cảm ơn cô ta mượn bài thi giúp họ, sau đó lại khen mẹ cô ta “Xinh đẹp có khí chất,” tiểu nữ sinh có thể diện, tất nhiên không thể tiếp tục lạnh nhạt, vì vậy chuyện nói sai lần trước hoàn toàn trôi qua.



“Cô ta rất để ý chuyện mẹ cô ta tới lần đó, có thể sợ chúng ta có ấn tượng xấu chăng.” Chi Chi nhún vai, thờ ơ nói: “Thật ra thì hoàn toàn không cùng thế giới, không cùng ba mẹ, nên cũng không khó hiểu.”



Trang Gia Minh không khẽ bật cười. Cậu cảm thấy Chi Chi có chút hiếm thấy, cô lúc nào cũng có thể thông cảm chỗ khó xử của người khác, tuyệt đối không chỉ vào vết sẹo người khác và nói: “Đây không tính là gì, có thể còn thảm hại hơn,” cho nên chỉ cần cô bằng lòng, thì rất dễ dàng có người tới làm bạn với cô.



“Vậy anh quay lại giặt quần áo, chút nữa cầm về.”



“Ôi, anh Gia Minh.” Cô nằm trên ghế dựa, cười hì hì nói: “Anh mua cho chú mấy bộ quần áo đi, size thì trên quần áo cũ có đó.”




Trang Gia Minh cũng có suy nghĩ này, nhưng cậu chưa bao giờ đi mua quần áo cho ba, nghĩ tới phải vào trong cửa hàng hỏi này nọ, thì cảm thấy thẹn thùng khó nói ra lời. Cậu không biết mở miệng thế nào, cũng không biết chọn lựa ra sao, tuổi của ba thì mặc phong cách gì, màu gì cho hợp đây?



Chi Chi lại nói: “Trời mưa ra ngoài không tiện, mua trên web á, tìm quần áo đàn ông mùa hè là được, màu sắc hả, muốn em nói thì áo màu xanh xám sẽ không bị lỗi mốt, quần màu nâu đen là ok nhất.”



Cậu chần chừ rồi gật đầu một cái: “Được đó.”



Mua qua mạng thì không cần phải đối diện với nhân viên bán hàng nhiệt tình hỏi thăm và ánh mắt dò xét, không chỉ có thể thoải mái lựa chọn quần áo mặc bên ngoài, mà còn có thể mua quần áo lót.



Quần áo lót của Trang Gia Minh ngày xưa toàn là do mẹ đặt mua, chưa bao giờ tự mình tới cửa hàng, mà giữa mẹ con cũng không đi sâu nói chuyện với nhau về vấn đề này, chỉ hàm hồ hỏi một câu: “Kích cỡ vừa không?”



Cậu đều nói “Vừa ạ,” nhưng thật ra có rộng, có chật. Vốn tưởng rằng mẹ sẽ không biết, nhưng khi mẹ quan tâm tới đứa con 12 vạn phần, thì sẽ thấy mặc nhiều hơn tất nhiên là vừa người, mặc rất ít chắc chắn là không vừa, dần dần cũng chả cần phải hỏi nữa.



Nhưng, mẹ cậu đã mất.



Sau này ăn gì mặc gì, đều phải chính cậu xử lý.



Trang Gia Minh ngước cổ lên nhìn trần nhà loang lổ, chờ nước mắt sắp rơi trong hốc mắt biến mất, mới từ từ mở trang web đủ mẫu mã ra xem.



Lần đầu tiên cậu chọn quần áo cho người khác, vô cùng cẩn thận, chỉ chọn mấy kiểu ba thường mặc, sau đó so sánh giá tiền từng nhà, đọc đánh giá, sau khi đắn đo hết lần này tới lần khác mới xuống đơn.



Đêm khuya hai ngày sau.



Trang Minh Huy lê bước chân nặng nề tan việc về nhà, trong tiểu khu thật yên tĩnh, chỉ khi đi qua một gia đình dưới tầng một đã vô tình kinh động tới chú chó giữ cửa, truyền ra tiếng kêu gâu gâu.



Ông bước nhẹ lại, từ từ đi lên lầu, trong đầu vẫn quanh quẩn cuộc điện thoại của mẹ: “Minh Huy à, mẹ biết trong lòng con không bỏ được Thư Nguyên, mẹ không phải là người không hiểu đạo lý, nhưng công việc của con bận rộn như vậy, dù sao cũng phải có người chăm sóc đúng không? Gia Minh mới học năm đầu trường cấp 3, chuyện trong trường học con có thể quản được bao nhiêu….”




Nghìn vạn câu chữ xông lên đầu, khiến đầu óc vốn thiếu ngủ càng choáng váng hơn.



Ông lúc lắc đầu, bước nhanh hơn.



Trong nhà tối đen, đã hơn hai giờ sáng, con trai cũng đã ngủ yên giấc. Ông rón ra rón rén bước vào nhà, sợ mở đèn kinh động tới con trai, chỉ dùng đèn pin điện thoại chiếu sáng.



Vứt túi xách xuống ghế sofa, ông nhẹ nhàng đẩy cửa ra, ngồi xổm xuống bên cạnh tủ quần áo, nâng ngăn kéo kéo ngăn cuối cùng ra. Dưới ánh sáng yếu ớt, một tờ giấy đập vào mắt.



Là nét chữ của con ông, ngay ngắn đoan trang: Thu hồi đồ cũ, đổi lại đồ mới.



Ông cầm tờ giấy lên, phát hiện bên dưới là một bộ đồ ngủ gấp rất ngay ngắn, kéo tiếp ngăn khác, lại là ba bộ sơ mi phối với quần dài, ngay ngắn thẳng thớm, không có trang sức gì phối vào, chỉ có một tờ hóa đơn mua trên mạng, không đắt.



Một dòng lệ nóng chua xót xông thẳng lên hốc mắt.




Trang Minh Huy gỡ kính xuống, kéo vạt áo sơ mi lau lau, trong đầu toàn là: “A Nguyên, con chúng ta trưởng thành rồi,” sau đó lại cảm thấy chua xót trong lòng, nghĩ tới “Nếu không phải không có mẹ, thì sao cần con nít quan tâm những chuyện này chứ,” hai trạng thái tự hào và áy náy đan xen trong tim, ngột ngạt đến hốt hoảng. truyện của LQĐIÔN



Ông ngồi im tại chỗ một lúc lâu, sau đó mới đeo kính lên, cẩn thận dè dặt cầm quần áo mới, tập tễnh đi về phía phòng tắm. Reup là chó



Trong căn phòng bên cạnh, Trang Gia Minh nghe tiếng nước chảy ào ào, lật người rồi mơ mơ màng màng ngủ tiếp.



Thi phân ban lớp mười được ấn định vào ngày hai lăm tháng tám, qua lễ thất tịch, thời gian càng ngày càng không đủ dùng.



Chi Chi hận không thể có cỗ máy chuyển đổi thời gian, một ngày có thể có 36 giờ học tập, hoặc là học được thuật phân thân, mười mình có thể cùng học bài. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy không hệ thống nào có thể sử dụng được.



Cô nguyện ý dùng cơ hội sống lại và mười năm thanh xuân, trao đổi một hệ thống không tiêu tiền sẽ chết, hạn ngạch bảy con số mỗi tháng….



Đáng tiếc, không ai trao đổi với cô _ (: 3" ∠)_



Cô chỉ có thể tiếp tục liều mạng học tập, ngày ngày bật đèn đến hơn mười hai giờ khuya mới tắt.



Tối hôm nay cũng không ngoại lệ.



Mẹ Quan rón ra rón rén đi tới phòng ngủ con gái, lặng lẽ đẩy cửa ra, qua khe cửa bằng ngón tay mắt liếc nhìn vào bên trong, vừa đúng lúc nhìn thấy bộ dạng Chi Chi múa bút thành văn ngồi trước bàn đọc sách.



Tư thế cô ngồi tuyệt đối không được xem là tiêu chuẩn, chân nghiêng, lưng vẹo, ngồi nghiêng viết chữ, người bên cạnh nhìn cũng cảm thấy khó chịu thay cô. Mẹ Quan lúc thì muốn bảo cô ngồi thẳng mà viết, lúc thì cảm thấy đầu cô cúi quá thấp, do dự liên tục, lại cảm thấy cứ bảo cô đi ngủ cho rồi, cũng đã nghĩ xong câu “Đi học dựa vào tích lũy, không phải một lúc như vậy đâu.”



Nhưng do dự tới do dự lui, những lời này vẫn không nói ra miệng.



Cuối cùng, bà chỉ nhẹ nhàng kéo cửa lại, lần mò quay về phòng mình.



Ba Quan cũng chưa ngủ, hỏi bà: “Chi Chi còn đang học à?”



Lời này lại không đúng lúc cho lắm, lập tức khiến mẹ Quan nổi lửa giận, bà chọn quên lời mình đã nói, trách cứ ba Quan ép con gái học hành quá đáng: “Đều tại ông, rảnh rỗi nói chuyện thi phân ban làm gì? Cũng đâu phải thi tốt nghiệp trung học, thi giữa kỳ trước kia Chi Chi cũng không liều mạng như vậy!”



Vẻ mặt ba Quan mờ mịt, theo bản năng phản bác: “Bà cũng nói mà, sao bây giờ lại trách có mình tôi?”



Đùa à, mặc dù ông không nhớ vớ của mình để ở đâu, nhưng chuyện học hành của con gái thì nhớ rất rõ, tuyệt đối không sai!



“Là do ông nhắc tới trước.” Mẹ Quan nói lời chuẩn xác, hơn nữa không cho phản bác phê phán, “Bây giờ là lúc nói chuyện này sao? Ông coi đã ép con thành dạng gì đi.”



Hết chương 6