Chăm Chỉ Học Tập, Ngày Ngày Yêu Đương

Chương 42: Học tra tấn công




Đến trường học, Trang Gia Minh hỏi ít nhất mười mấy lần là có muốn đi phòng y tế hay không. Chi Chi đều từ chối, cậu cũng hết cách, không thể làm gì khác hơn là đưa cô xuống lầu dưới, dặn dò nói: “Tối em đừng tới lớp tự học buổi tối nữa, anh xin cho em nghỉ.”



Chi Chi không cậy mạnh, yếu ớt gật đầu đồng ý.



Nam sinh không thể lên lầu ký túc xá nữ, Trang Gia Minh vội giao hành lý cho dì quản lý ký túc xá, nhờ bà xách giùm lên lầu, lại còn nói vọi theo, “Quan Tri Chi không khỏe, tối xin nghỉ, để cô ấy nghỉ ngơi trong ký túc ạ.”



“Ừ, dì biết rồi.” Không dì quản lý ký túc nào không thích Trang Gia Minh cả, cậu vừa nói dì kia lập tức gật đầu đồng ý, nhờ thế đối với Chi Chi cũng vui vẻ hòa nhã, dọc đường đưa cô lên lầu luôn miệng nói: “Đau bụng kinh là thể hàn,” “Uống ít nước lạnh,” vân vân, trước khi đi lại còn rót cho cô một ly nước ấm đầy.



Chi Chi uống hết ly nước ấm, cả người đổ mồ hôi, đau đớn cũng giảm bớt. Nhân cơ hội này cô thu dọn quần áo, cầm quần áo chậu rửa mặt vào phòng tắm tắm rửa.



Chiều chủ nhật, phòng tắm mở cả ngày, so với tình hình người chen chúc vào ngày thường thì tốt hơn rất nhiều. Chi Chi tắm khoảng mười phút rồi ra ngoài (Bình thường hơn năm phút là đã có người thúc giục rồi,) lười sấy tóc, dùng khăn lông thấm nước rồi nằm dí trên giường.



Bạn bè cùng phòng lục tục trở về, thấy cô nằm như cá muối, mặt lộ vẻ hiểu hết: “Cái đó tới hả? Có muốn uống đường đỏ không?”



“Uống rồi.” Cô vặn vẹo nằm lỳ trên giường, đau đớn rển rỉ, “Mình muốn chết.”



Trong mười nữ sinh thì có bảy nữ sinh đau bụng kinh, mọi người rất đồng cảm, tuy nhiên chỉ thương mà không giúp gì được.



Trình Uyển Ý hỏi: “Mình có mang bánh ngọt, có muốn ăn chút không?”



“Được được, chống cự đau đớn cũng cần có năng lượng.” Cô mở miệng đồng ý.



Trình Uyển Ý đưa cho cô miếng bánh kem xốp mềm thơm lừng, “Bên dưới hơi cháy, mình nướng hơi quá.”



Chi Chi kinh ngạc, “Cậu tự nướng?”



“Mới vừa học.” Trong đủ kiểu lớp tài năng, Trình Uyển Ý thích nướng bánh nhất, khẽ cười, “Nếm thử xem.”



Chi Chi cắn một miếng to, sau đó nói: “Ăn ngon đấy, cậu thiếu ông xã đúng không? Vì ăn, mình có thể thay đổi xu hướng giới tính.”



A, đây cũng là thói quen của thời đại này.



Không biết từ đâu và từ lúc nào (Chắc học kỳ này hoặc là học kỳ trước), nữ sinh bắt đầu thịnh hành cách gọi “Ông xã” “Bà xã,” đây không phải là trò đùa, mà là biệt danh thể hiện sự thân mật.



Chi Chi cảm thấy, điều này có thể ám chỉ, con gái ở thời kỳ trưởng thành, mong muốn có tình bạn đồng giới còn vượt qua cả chuyện theo đuổi tình yêu khác giới. Hơn nữa theo cô biết, nếu giữa bạn và cô ấy xảy ra chuyện bất hòa thì hình như còn suy nghĩ còn nhiều hơn cả việc tranh giành nam sinh.



Không có hormone và giá trị nhan quấy nhiễu, thật ra thì con gái thích chơi với con gái hơn!



-Đáng tiếc, giá trị nhan và tính tình của Trang Gia Minh quá ăn gian rồi, không có biện pháp.



Trình Uyển Ý không biết cô oán thầm, cười nói: “Cậu thích là được.”



Chi Chi “Ừ” hai tiếng, liếc thấy hai nữ sinh khác trong ký túc xá đang khoe khoang trao đổi bằng khẩu hình, không nhịn được thở dài.



Lúc ban đầu, Trình Uyển Ý cũng mang cho mấy người khác ăn rồi, nhưng cách cô ấy thể hiện thành ý kiểu “Mình dùng trứng gà quê và bơ động vật, tốt hơn đồ ở chợ.” Mấy người khác nghe, không chỉ không cảm nhận được tâm ý của cô, ngược lại cho rằng đúng là người khoe của, bình thường chúng tôi ăn là đồ bỏ sao? Chỉ bạn ăn đồ cao quý?





Cho nên câu trả lời của mấy cô kia là: “Không cần, chúng tôi ăn đồ bình thường là được rồi.”



Mặt nóng dán mông lạnh, tất nhiên Trình Uyển Ý sẽ không tự tìm mất hứng, chỉ có Chi Chi giả vờ ngây ngô, bộ dạng rất ra vẻ nhận lấy ăn.



Vì vậy đến bây giờ, cũng chỉ có cô ăn đồ ăn của Trình Uyển Ý.



Nếu như không phải trong hội diễn trước Nguyên đán cọ sự tồn tại, rồi sau đó giúp một tay khắp nơi để tranh thủ tăng cảm tình từ mấy em gái, Chi Chi cảm thấy, có thể các bạn học sẽ nói sau lưng cô là người hầu của bạch phú mỹ.



Xã giao thực sự là một môn học.



*******************************



Buổi tối tự học, cô Lâm không tới, chịu trách nhiệm chính là thầy thế dục. Ông thấy chỗ ngồi của Chi Chi trống nên hỏi: “Bạn học ngồi đây đâu?”



“Thân thể bạn ấy không khỏe, xin nghỉ ở phòng ký túc nghỉ ngơi ạ.” Trang Gia Minh trả lời.



Các giáo viên lúc nào cũng yên tâm về cậu, không hỏi thêm gì nữa.



Nhưng buổi tối tự học hôm nay nhất định hơi ồn ào.



Giáo viên thể dục vốn không có uy tín gì với học sinh trong lớp thường, chứ đừng nói tới lớp thực nghiệm, chính ông cũng rất rõ ràng, vì vậy chỉ cần bên dưới không gây ra ồn ào gì lớn, thì ông một mắt mở một mắt nhắm.



Bình thường lúc này, các bạn học sẽ lén đổi chỗ ngồi.



Đôi khi Hàn Tông sẽ đổi chỗ với Vương Chi Hành, nhân cơ hội tìm Trang Gia Minh hỏi mấy đề thi, có lúc lại là mấy nam sinh khác, nói tóm lại, thì còn chưa có nữ sinh nào dám ngồi cùng bàn với cậu.



Nhưng hôm nay, Chi Chi xin nghỉ không có ở đây, vị trí của cô lập tức bị người ta nhòm ngó.



Trâu Vũ Nghiên thoải mái đi tới, ngồi vào vị trí Chi Chi, cầm đề thi hỏi: “Lớp trưởng, có mấy đề mình không hiểu, bạn có thể chỉ mình không?”



Giọng cô ta không to, nhưng Ninh Mân và Trình Uyển Ý ngồi bên cạnh nghe thấy, không hẹn mà cùng lén thoáng nhìn về phía cô ta.



Ở đây, không thể không nhắc tới tiểu đoàn thể nữ sinh lớp mười (1).



Lớp 1 có địa vị tối cao trong tiểu đoàn thể, trong đó nhóm chị em Ninh Mân và Kỷ Khả Nhân, chương trước đã nhắc tới, chương này không nói thêm nữa, dù sao đều là thành tích không tệ lại còn có chút bản lĩnh, có thể được gọi là “Nhóm học sinh giỏi nữ.”



Tương đối nổi tiếng tiếp theo trong tiểu đoàn thể, chính là nhóm nữ sinh tài trợ do Trâu Vũ Nghiên đứng đầu. Đừng quên, năm ngoái Chi Chi từng phải lo âu phí tài trợ, lớp mười thực nghiệm ngoài dựa vào thành tích cũng có thể dựa vào tài trợ tiền.



Trâu Vũ Nghiên và mấy chị em tiểu thư của cô ta, chính là được ba mẹ đút tiền để vào lớp (1). Mấy phụ huynh ôm trong ngực hi vọng đẹp đẽ ‘Mạnh Mẫu ba lần dời nhà,’ muốn bọn nhỏ học chung lớp với những học sinh giỏi, có thể dính chút học lực. Nhưng, lớp thực nghiệm dạy tiết tấu mau, học tra vốn nghe không hiểu, vào trong lớp này, càng dễ nghi ngờ nhân sinh thêm.



(Mạnh Tử mồ côi cha và chịu sự giáo dục nghiêm túc của mẹ là Chương Thị, sau này được gọi là Mạnh Mẫu. Bà nổi tiếng với câu chuyện 3 lần chuyển nhà để cho con trai mình được sống, học tập trong ngôi trường và môi trường giáo dục tốt nhất).



Trước kỳ thi bọn họ vẫn còn cố gắng, nhưng sau khi phát hiện mình không theo kịp, cơ bản là đã bỏ ý muốn thay đổi. Nguyên nhân không chuyển lớp, chuyện này có quan hệ rất lớn với lớp trưởng Trang Gia Minh.




Trâu Vũ Nghiên là bạch phú mỹ, đối với chuyện đi học không quá để ý, đối với yêu đương lại rất có hứng thú.



Cô ta thích Trang Gia Minh, muốn yêu đương với cậu.



Kề cận với nam thần học bá, là sức hấp dẫn chết người đối với học tra!



Em gái nhỏ nói: “Gần quan được ban lộc, chắc lớp mười một chúng ta không ta cùng lớp với với cậu ấy rồi, bây giờ không ra tay thì đợi đến bao giờ?”



Cộng thêm gần đây trong lớp có người bắt đầu nói chuyện, Trâu Vũ Nghiên rục rịch ngóc đầu dậy, chọn đúng thời điểm ra tay.



Không phải Trang Gia Minh không biết ‘Khác thường tất có yêu,’ nhưng bạn cùng lớp tới hỏi đề thi, làm lớp trưởng có thể từ chối sao? Không thể. Cho nên cậu chỉ có thể nói: “Đề nào?”



Trâu Vũ Nghiên giả vờ chỉ một đề.



Hình học không gian. Môn này rất khó, cần trí tưởng tượng.



Cậu suy nghĩ một chút, đầu tiên vẽ mấy đường phụ trợ, “Dạng hình học lập thể này trước tiên cậu phải vẽ mấy đường phụ trợ trước, cậu nhìn thế này sẽ rất rõ ràng, nó muốn tìm thể tích hình này, nhưng thật ra là hai hình khác nhau.”



Bút máy là bút máy bình thường, đề bài là một đề bình thường đối với mọi người, nhưng ở trong tay cậu, phảng phất như rương báu vật rơi xuống sau khi chịu nhiều đau khổ đánh bại Boss, phát ra ánh sáng êm dịu.



Tại sao từ góc nhìn này, gương mặt này lại đẹp như vậy? Tại sao cậu ấy nói chuyện lại dịu dàng như thế? Chỉ một thoáng, lồng ngực Trâu Vũ Nghiên như nai con chạy loạn, sung sướng vô cùng.



“Nghe hiểu không?” Cậu giảng xong quá trình giải đề, ngước mắt nhìn cô ta.



Trâu Vũ Nghiên ‘Tấn công vội vàng không kịp chuẩn bị’ chạm phải ánh mắt cậu, khoảnh khắc kia, cô ta lọt vào trạng thái ngượng ngùng nhất đời này, đầu óc hỗn loạn, vừa sốt ruột vừa xấu hổ, máu nóng xông lên đầu, hai gò má nóng lên, miệng đi trước cả lý trí hỏi ngược lại: “Cái gì?”



Trang Gia Minh lập tức cúi đầu, giả vờ như cái gì cũng không biết, “Mình viết trình tự các bước cho cậu, cậu về xem lại đi.”



Cuối cùng cô ta cũng lấy lại tinh thần, vội vội vàng vàng nói, “Còn đề khác nữa, đề bên dưới cũng giảng qua đi.”




Trang Gia Minh có chút khó xử, do dự nói, “Mình giảng vậy chưa chắc cậu hiểu được, hay là cậu thử xem qua trước đi, không hiểu thì mình sẽ dạy cậu?”



“Được.” Trâu Vũ Nghiên nói, “Cậu cho mình mượn cây bút.”



Trang Gia Minh đưa cho cô ta cây bút màu đen không hay dùng.



Trâu Vũ Nghiên giả vờ giả vịt tìm số trên trục hoành, nhưng không nhìn ra được gì, một lúc sau lại xoay người muốn hỏi cậu tiếp. Cậu đang viết tuần báo tiếng Anh, điệu bộ chăm chú, mi mắt cụp xuống, cánh quạt xoay dưới đèn chân không, chiếu xuống những bóng mờ.



Khuôn mặt trắng nõn của cậu chập chờn sáng tối, càng lộ ngũ quan tuấn tú, nhìn thế nào cũng thấy đẹp. Đột nhiên cô ta đổi chủ ý, cầm bài thi và bút chạy về chỗ ngồi của mình.



Trang Gia Minh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.



Chín giờ rưỡi, tự học buổi tối tan lớp. Theo thói quen cậu ở lại sau cùng để khóa cửa, bình thường thì Trâu Vũ Nghiên chuồn rất nhanh, thái độ hôm nay lại khác thường, lúc thì thu dọn bài thi, lúc thì sửa lại cái bàn, ra vẻ rất bận rộn.




Bạn học Dư Đào ủy viên lao động phản ứng hơi chậm, bị Hàn Tông đá chân mới phản ứng được, vội vã xách theo túi rác rời đi.



Trong phòng học chỉ còn lại Trâu Vũ Nghiên và đám chị em tiểu thư của cô ta.



Cô ta lấy hết can đảm, đi tới cầm quyển từ vựng làm quen với Trang Gia Minh: “Lớp trưởng, có thể cho mình mượn đề thi toán của cậu xem qua được không, có mấy đề mình không hiểu.”



“Cho mượn rồi.” Hình như Trang Gia Minh ý thức được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, cúi đầu giả vờ sửa lại bàn học.



Trâu Vũ Nghiên “A” một tiếng, nghiêng đầu nhìn đám bạn tốt. Mấy cô làm tư thế tay cố lên rồi chạy ra khỏi phòng học, núp sau cánh cửa nhìn lén.



“Lớp trưởng… Trang Gia Minh!” Cô ta hơi cất cao giọng, đi thẳng vào vấn đề, “Cậu có bạn gái chưa?”



Trang Gia Minh phản ứng cũng rất mau lẹ.“Tạm thời chưa tính đến chuyện này.”



Vì điều nhỏ nhoi này mà bỏ đi thì không phải tính cách của Trâu Vũ Nghiên, cô ta hỏi tới: “Mình thích cậu, cậu có thể suy nghĩ tới mình thử xem?”



Cậu nhắm mắt nói: “Chúng mình vẫn còn là học sinh, vẫn nên đặt tâm tư lên chuyện học hành.”



“Mình không có hứng thú chuyện học, nhưng vì lời nói của cậu, mình sẽ cố gắng học.” Trâu Vũ Nghiên kiên trì không ngừng, “Hay là như vậy đi, nếu kỳ thi sau mà tên mình vượt lên trên vài người, thì coi như cậu là bạn trai mình?”



Trang Gia Minh, “…. Thật xin lỗi.”



“Thật sự không được sao? Cậu có muốn thử trước không? Cảm thấy không thích hợp thì nói sau.” Trâu Vũ Nghiên nói xong lời cuối cùng, không biết nên nói là lúng túng hay là thẹn thùng, còn có chút đau khổ.



Cậu lặp lại: “Thật xin lỗi.”



“Vậy là cậu đã có người mình thích sao? Ninh Mân? Trình Uyển Ý? Hay là Quan Tri Chi?”



“Không liên quan gì tới mấy cô ấy, thật xin lỗi, mình phải về.” Cậu xoay người rời đi.



Trâu Vũ Nghiên cắn môi, bước nhanh ra ngoài cửa, đầu không quay lại chạy thẳng vào toilet. Mấy bạn học trốn phía ngoài vội vàng đứng dán vào tường, giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.



Trang Gia Minh cũng không nhìn bọn họ, giả vờ làm ra vẻ như không có chuyện gì, khóa cửa rời đi.



Trong một lớp học không có gì là bí mật.



Đêm đó khi trò chuyện đêm khuya Chi Chi nghe thấy chuyện này. Cô vô cùng bình tĩnh nói: “Rất bình thường, sau này vẫn sẽ còn chuyện như vậy, quen là được.”



Giá trị nhan của bạn học Trang Gia Minh vẫn còn đang thời kỳ phát triển, đợi đến lớp mười một lớp mười hai, vóc dáng cậu cao lên nữa, ngũ quan nẩy nở thêm, thì thật sự đúng là “Người cao chân dài, dáng vẻ Nhược Ngọc,” dùng thuật ngữ truy đuổi ngôi sao mười năm sau, thì đó chính là đẹp trai đến mức không thể khép chân, ngồi im rụng trứng.



Đến lúc đó đống thư tình của đám học muội đoán chừng có thể nhét vỡ tung cả bàn học.



Ngu ngốc không biết sợ, thật sự là thanh xuân khiến người ta ghen tỵ mà. Cô kéo chăn lên trùm kín đầu, rầu rĩ thở dài.