" Được, vậy chúng ta đi thôi"
Vũ Tổng nói rồi đứng dậy, chỉnh lại chiếc vest mình đang mặc.
"Đi đâu...? Nhưng tôi còn phải làm việc nữa mà " Vẻ mặt cô đầy hoang mang nhìn anh.
Anh quay sang nhìn cô, nhếch môi: " Cô nghĩ tôi là ai?"
À, đúng rồi. Anh ta là ông chủ, vậy mà cô còn lo sợ điều gì. Nghĩ rồi cô lẽo đẽo đi theo Vũ Tổng.
Chiếc xe Mercedes-Maybach Exelero màu nâu nhạt, mang một kiểu dáng vừa sang trọng nhưng cũng rất thể thao đã đứng đợi trước cổng bệnh viện. Tuy xuất hiện cách đây tận 10 năm nhưng Mercedes-Maybach Exelero concept vẫn được trang bị hàng loạt những công nghệ tiên tiến và hiện đại bậc nhất và quan trọng giá của nó dù có mơ cô chũng chẳng dám nghĩ đến.
Đôi mắt cô không ngừng trợn tròn, cô không nghĩ có ngày mình sẽ ngồi trên một chiếc xe sang trọng như thế này.
"Làm gì vậy, sao không lên xe?" Vũ Tổng để tay trên vô lăng, nhìn đồng hồ trên tay, không kiên nhẫn thúc giục cô.
"Đợi...đợi tôi" Cô lúng túng mở cửa rồi ngồi vào ghế phụ đằng trước.
Anh đưa đến một cửa hàng thời trang toạ lạc ngay lòng thành phố. Đây là một nhãn hiệu cao cấp và lâu đời ở nước Mỹ này. Chỉ cần nhìn vẻ hoành tráng của cửa tiệm này thôi, cô cũng đã biết những món đồ bên trong này thật sự chẳng phải là thứ cô nên mơ ước tới.
Chiếc xe vừa dừng lại thì đã có những nhân viên đi đến mở cửa với vẻ mặt rất nhiệt tình.
Anh đi phía trước, còn cô cứ lẽo đẽo theo, phía sau là hai nhân viên luôn túc trực bên cạnh từ lúc bước vào cửa tiệm. Anh và cô cứ lần lượt đi dạo từ khu trưng bày một. Đôi khi cô có ngó sang mấy món hàng trưng bày nào là túi xách, vòng tay, dây chuyền, đồng hồ,...nhưng chỉ cần nhìn bảng giá ở kế bên thì cô lại thu ánh mắt ấy.
Đi một hồi, có lẽ đã dạo được một vòng xung quanh cửa hàng. Anh bỗng dừng lại rồi nói: " Những món đồ cô ấy đã nhìn qua, hãy tính tiền hết"
Hai nhân viên nhìn nhau với vẻ mặt hoang mang với yêu cầu này, nhưng rồi đều đồng thanh đáp: " Vâng ạ, chúng tôi sẽ thanh toán ngay"
Cô há hốc người nhìn anh. Cô biết là anh là tổng tài, tiền đối với anh đều đếm trên hàng chục con số không. Nhưng sự cao lãnh này của anh, cô thực sự không thích ứng nổi!
Nghĩ rồi cô đi đến nắm lấy tay áo anh mà giựt giựt, miệng nghiến lại để cho âm thanh không thể phát ra nhỏ hơn nữa mới hỏi: " Nè, anh đang làm gì vậy? Đừng tự ý quyết định như thế chứ"
Anh Dần dần lướt tới vành tai cô, nhìn như hờ hững không để ý nhưng lại dồn hết tâm trí trêu đùa: " Tôi không muốn "cô dâu" của tôi phải chịu thiệt trong bữa tiệc"
"À mà đấy là bữa tiệc gì vậy?" Cô chợt nhớ ra mình chưa hỏi chi tiết về bữa tiệc này nên nhanh chóng hỏi.
Anh cong khoé môi tuấn mỹ của mình: " Chỉ là bữa tiệc sinh nhật của em gái tôi. Mọi người trong gia tộc đều đến dự, thế nên hãy biểu hiện cho tốt vào"
Giọng nói Vũ Tổng nhẹ nhàng nhưng lại mang âm điệu mạnh mẽ, như thể đang nói rằng, nếu cô không làm tốt, thì đừng nói đến việc phá bỏ lệnh cấm hay không, ngay cả cái mạng của cô còn chưa chắc giữ được hay không.
Cô liếc nhìn anh bằng con mắt nửa viên đạn, còn ngươi phảng phất đám lửa thiêu đốt. Chắc chắn đây là một cái bẫy! Nếu biết bữa tiệc quan trọng như thế này, cô có lẽ sẽ suy nghĩa lại. Bởi chỉ cần lộ việc kết hôn giả này, cô chắc chắn không thể sống được dưới tay gia tộc họ Vũ này.
Vũ Tổng như trêu cô đến nghiện, khoé miệng cong cong đầy gian xảo: " Đi tiếp thôi, "cô dâu" ?"