Vũ Vân đứng trước quầy trực, vừa nhìn thấy cô liền mừng rỡ :” Cuối cùng chị cũng đến, em tưởng chị đi lạc mất rồi!”
“Xin lỗi, chị đi trao đổi lại chiếc Vali với người lấy nhầm nên đến trễ một tí...” Cô cười trừ đáp, chỉnh lại đầu tóc bị gió làm cho rối đi của mình.
Người y tá hôm qua gặp bước từ xa đến, khẽ cuối đầu chào đầy cung kính :” Bác sĩ Mạn, Vũ Tổng đang đợi người”
Cô ngơ ngác nhìn cô ta, chẳng phải hôm qua còn rất hống hách khinh thường cô sao hôm nay thay quay ngoắt thái độ như thế, thật khiến người ta không thể thích ứng nổi!
“Tôi ư?” Cô chỉ tay vào mặt mình hỏi.
“ Đúng vậy, để tôi hướng dẫn bác sĩ lên phòng”
Cô quay sang nhìn Vũ Vân với vẻ khó hiểu, nhưng đáp lại ánh mắt đó của cô cũng chỉ là cái lắc đầu và nhún vai. Cô biết mình cũng không còn lựa chọn nào khác đành theo hướng dẫn của y tá kia mà đi đến phòng của Vũ Tổng.
Quả thật như lời của Vũ Hân đã nói trước đó. Cái bệnh viện cô từng làm so với trụ sở chính thật không bằng một phần. Đi một hồi cô chẳng còn nhớ đường để ra nữa, cứ băng qua hết dãy hành lang này đến dãy hành lang khác đến khi đứng trước một cánh cửa màu đen rất to.
Chưa bước vào nhưng cô đã cảm nhận được hắc khí phản phất quanh cánh cửa mà khẽ rùng mình, dự cảm thấy một tương lai chẳng mấy tốt đẹp.
Kế bên phòng là một phòng dành cho thư kí được trang trí bằng kính cường lực trong suốt. Cô liếc nhìn vào trong, ít nhất cũng phải có hơn 10 nhân viên đang làm việc. Ánh mắt liền tròn xoe kinh ngạc, cô chưa từng nhìn thấy nhiều thư kí đến thế này, dù chỉ mới là một bộ phận?
Người y tá kia bước đến một bàn thư kí, trình báo gì đó. Sau khi nhận được sự xác nhận từ thư kí thì y tá này mới bước đến chiếc cửa đen, gõ mấy cái rồi mở cửa bước. cô hít một hơi thật sâu rồi cũng bước theo phía sau.
Căn phòng rất rộng lớn, nhưng lại chẳng có ai ở trong. Bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của Mạn Mạn, nữ y tá mới bắt đầu giải thích : “ Vũ Tổng đang họp nên bác sĩ Mạn hãy vào trong đợi một chút. Tôi còn có việc nên xin phép....”
Chưa kịp để cô hỏi điều gì thì y tá đó đã vội rời đi. Nghĩ cũng chẳng thể làm gì, cô đành ngồi vào chiếc ghế sô pha được đặt giữa phòng.
Mạn Mạn yên tĩnh ngồi trước bàn, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp yếu đuối mang theo nét thanh thoát, cô thầm đánh giá xung quanh một lượt rồi thở dài một tiếng, cô đã đợi ở đây rất lâu rồi nhưng vẫn chẳng thấy Vũ Tổng quay lại...
Chán chường, cô đứng dậy rồi đi đến bên cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh, cảm thấy dù ở trong cùng một thành phố, nhưng với cảm giác yên bình sáng nay thì ở đây khiến cô thật ngột ngạt.
“Cạch! Cạch!” Tiếng cửa mở ra.
Theo quán tính, Mạn Mạn liền nấp đằng sau tấm rèm cửa kính. Cô cũng chẳng hiểu sao mình lại phải trốn đằng sau tấm rèm này, lúc định bước ra thì chợt vang lên một tiếng nói :” Vũ Tổng...vậy hợp đồng với công ty chúng tôi, anh có thể nào suy nghĩ thêm được chứ...?”
Giọng nói phát ra thật yêu kiều, mang một nét quyến rũ đầy cuốn hút của một người phụ nữ.
Trên khung nền trắng xóa bị che khuất bởi chiếc rèm, cô nhìn thấy thoát ẩn thoát hiện hình anh của hai ly rượu vang, bóng dáng một người phụ nữ với ánh mắt gợi tình nhìn người đàn ông, đôi tay thon dài đang quấn lấy quanh cổ anh mà từ từ trượt dài xuống từng cúc áo mà chơi đùa với chúng. Cô ta cứ như một con rắn mà trườn đến phía anh, khẽ cúi đầu để lộ khe rãnh sâu hun hút, bàn tay trắng nõn mảnh khảnh đặt lên cạp quần tháo thắt lưng cho anh, nghiêm túc chậm chạp, đầu ngón tay chậm rãi di chuyển, tháo ra, nhẹ nhàng rút khỏi ném trên mặt đất.
Nhìn cảnh tượng gợi cảm cuồng nhiệt này khiến cô bất giác mà đỏ mặt...Đây chính là Vũ Tổng với một người phụ nữ nào đó đây mà!
Cô khẽ che miệng mình, cố gắng giữ hơi thở đừng quá lớn sẽ khiến chiếc rèm rung rinh. Nhưng vô tình cô lùi về phía sau làm cho tủ sách kế bên phát ra tiếng động.
Tim cô lại như ngừng đập, chỉ cầu mong họ đừng phát hiện ra...!