Chầm Chậm Yêu Anh

Chương 70:( phần 2) : Âm thanh của nỗi nhớ




Ba năm sau....

“Các cô cậu định hại chết bệnh nhân à!”

“Xin...xin lỗi bác sĩ Mạn, tôi không ý”

“ Đừng xin lỗi tôi, người cần nhận từ đó là bệnh nhân”

Tiếng gõ cửa làm cô dừng lại câu chuyện.

Mộc Nhi bước vào, tay cầm một ly iced americano đặt xuống bàn cô ngồi rồi liếc nhìn những bác sĩ thực tập đang cuối mặt tỏ vẻ hối lỗi kia mà nhẹ nhàng nói giúp : “ Được rồi, được rồi mau bớt nóng. Trong kinh thánh đã nói chúng ta nên dùng sự bao dung của mình để làm người khác nhận ra khuyết điểm chứ đừng dùng những lời trong lúc nóng giận sẽ làm tổn thương người khác đúng chứ”

Cô khoanh tay trước ngực, ánh mắt sắc lạnh nhìn lướt qua những người trẻ kia, “ Cậu đừng xen vào, đây là học trò của mình, sai thì mình phải bảo”

“ Ừ thì biết rằng cậu có thể chỉnh, nhưng cũng đừng nóng giận quá, sẽ nhanh khiến cậu già đi đấy!” Mộc Nhi dỗ ngọt cô đáp.

Cô nhìn Mộc Nhi rồi lại nhìn sang đám người đó định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Cảm thấy nói nãy giờ có chút khát nên cô lẳng lặng lấy chiếc ly iced americano đặt trên bàn mà uống một ngụm.

Cậu thấy cô đã nhượng bộ nên liền lấy trong ví ra một chiếc thẻ mà nói khéo với những bác sĩ thực tập kia : “ Cũng đã đến giờ ăn tối rồi nên mọi người muốn món gì thì cứ ăn, tôi mời”

Cô nghe xong liền liền vội nuốt ngụm nước rồi ngăn cậu, “ Đâu có được, họ đều là học trò của tớ thì tớ phải mời mới đúng”

Nói rồi cô cầm chiếc thẻ của mình mà đưa cho rồi vẫy vẫy tay ra hiệu bảo đi.

Khi cả phòng chỉ còn lại hai người. Cô mới bắt đầu lên tiếng : “ Đã có tin tức gì chưa...?”

Đáp lại lời cô chỉ là sự im lặng của Mộc Nhi, nhưng dường như cô đều hiểu tất cả.

“ 3 năm rồi...cậu vẫn không định từ bỏ à?”

Đáp lại lời Mộc Nhi cũng chỉ là lời im lặng...

Cô lặng lẽ nhìn ra ngoài trời, lại một cơn mưa sắp bắt đầu...

Chỉ trong chốc lát, những hạt mưa đã chạm tới tia nắng.

Cô luôn tự hỏi tại sao cơn mưa lại khiến người ta gợi lại nhiều chuyện đến thế.

Nhưng đâu phải cơn mưa nào cũng buồn, chỉ tại lòng mình buồn rồi đổ lỗi cho cơn mưa mà thôi.

Hôm nay trời lại mưa, nhưng đáng tiếc lại không có anh...

Âm thanh của nỗi nhớ anh là gì, có lẽ giờ đây cô đã hiểu...

Tiếng mưa rơi, tí tách,tí tách....tiếng thì thầm của những lá cây đang trò chuyện với nhau, đấy là âm thanh của nỗi nhớ...

Nỗi nhớ anh ngày ngày xếp thành từng tầng mây để rồi đến một lúc nào đó chẳng nén được nữa, bất chợt mà đổ mưa.

Không có anh, thế giới bỗng trở nên thật bi thương.

Thật ra nỗi nhớ không có âm thanh, chỉ là cô đang ảo tưởng một chút, đang khóc một chút mà thôi...

Những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt. Nhưng tiếng khóc lại bị che dấu bởi âm thanh của những hạt mưa.

Mưa rồi, mưa khóc cùng cô. Tiếng mưa và nước mắt hoà cùng làm một, thật khó phân biệt, nhưng cũng chẳng muốn phân biệt...

Mộc Nhi thấy thế luống cuống dỗ : “ Hay là tớ giới thiệu cho cậu một vài anh chàng tớ quen, được chứ ?”

Cô chỉ nhẹ nhàng lắc đầu,” Tớ đã hứa đợi anh ấy quay lại rồi...”

“ Đã ba năm rồi, đến cả một tin tức cũng chẳng có...cậu còn đợi anh ấy quay lại ? Tớ từng nghĩ anh ta sẽ khác với Lăng Phong Sở, nhưng đúng là đàn ông mà!” Mộc Nhi giận dữ quát như cách cậu đã giận dữ khi nghe tin Lăng Phong Sở xuất hiện vậy.

Cô im lặng không đáp, bởi cô biết, ràng buộc bản thân không phải là lời thề. Chỉ cần mình tự cảm thấy thiết tha với một điều nào đó, thế là đủ rồi...

Lai hết những giọt nước mắt còn đọng lại nơi bờ mi, cô đứng dậy cởi chiếc áo blouse mình đang mặc rồi chỉnh lại trang phục. Mộc Nhi thấy thế ngơ ngác hỏi : “ Đi đâu đấy ?”

“Về nhà” Cô chỉ lên đồng hồ, đã đến giờ tan làm.