Chầm Chậm Yêu Anh

Chương 68:nhận ra (3)




Cô chẳng hiểu sao dù biết rằng anh sẽ quay lại, nhưng cô lại bồn chồn không yên, đầu óc cứ mông lung không tập trung vào việc gì được.

“ Nghe bảo hôm nay giáo sư An sẽ ra sân bay ư” Vũ Hân nhìn sang cô hỏi.

“ Ừ ừm...” cô ậm ừ.

Vũ Vân liền huých vào vai cô trêu,” Chị đang nghĩ về giáo sư An đúng chứ...?”

Cô chột dạ ngước lên nhìn, đáp lại với điệu bộ lảng tránh :” Không...không phải...”

Vũ Vân nhún vai, “ Việc đó cũng chỉ có chị mới biết được là thật hay giả. Nhưng nếu có gì muốn nói thì cứ gặp đi, đừng để hối tiếc”

“ Em nói gì vậy, chị với giáo sư An ngoài công việc ra thì còn gì để nói chứ!”

Cô cười khẩy rồi đứng lên chỉnh lại trang phục, kiểm tra lại bệnh án một lần nữa rồi liếc sang Vũ Vân mà nói :” Em cũng đừng nên ở lì trong bệnh viện nữa, mau nhanh xuất viện rồi đi tìm tình yêu để trải nghiệm đi”

Vũ Vân liền ngoa ngoắt từ chối : “Tình yêu quá rất phức tạp và dễ gây đau đầu. Thà là phí thời gian lao đầu vào giải mớ phương trình toán học hóc búa, vẫn còn nhẹ nhàng hơn so với việc ngồi suốt ngày chỉ để nghĩ về bài toán tình yêu không đáp số. Còn chị nữa, cũng nên trải nghiệm yêu đương nhiều lên trước khi trở thành lão bà bà...”

“ Vâng, chị biết rồi” Cô cười đáp một cách giễu cợt rồi bước ra đóng cửa lại.

Dường như cánh cửa đóng lại, cô cũng thay đổi thái độ ngay tức khắc.

Nhắm mắt dựa vào bức tường sau lưng, cô khẽ thở dài.

Điên mất thôi....

Cô cũng nhận ra được điều đó chứ, chỉ là vẫn chưa thể nào xác định được...

Bởi vì điểm yếu của cuộc đời luôn luôn là mong chờ có được và sợ hãi mất mát..

Cô là người có xu hướng tiêu cực, mọi chuyện đều nghĩ tới trường hợp xấu, bởi vì thà thất vọng trước còn hơn đột nhiên bị thất vọng.

Trái tim cô cũng không phải cửa hàng tiện lợi mở cửa suốt 24 tiếng đồng hồ nên không có chuyện bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh mọi người đến chơi...

Làm sao đây...? Là câu nói cửa miệng khi gặp phải điều tồi tệ.

Không biết làm sao để trái tim này có thể lành lại....

Cũng chẳng biết làm sao để cô có thể yêu thêm một lần nữa...

Cô sợ rằng mình sẽ lại tổn thương một lần nữa...như pháo hoa pháo hoa trên bầu trời, muôn vạn sắc màu, rực rỡ vô cùng. Nhưng khoảnh khắc ấy cũng rất nhanh biến mất, chưa kịp chạm đến đã tan vào hư không...

Nhưng bởi vì anh xuất hiện, cô dần trở nên yếu đuối...

Cô luôn ỷ lại vào điều đó, rằng anh sẽ luôn ở phía sau cô...

Ỷ lại có anh nên cô luôn vô tư, chẳng cần dũng cảm...

“ Bác sĩ Mạn ?”

Bỗng có tiếng đẩy cửa làm cô giật mình mà bất giác lùi về phía sau.

Vũ Hân bước ra, trên tay còn cầm chiếc điện thoại sáng màn hình, có lẽ vừa gọi điện cho ai đó.

“ May quá cô vẫn ở đây!”

“ Có chuyện gì à?”

Vũ Hân gật đầu, “ Giáo sư An vừa gọi điện đến, nói là quên tập tài liệu quan trọng ở bệnh viện, kêu cô đi lấy rồi mang đến sân bay cho anh ấy”

Cô tự hỏi tại sao anh ấy lại không trực tiếp gọi điện cho cô mà phải gọi cho Vũ Hân. Nhưng suy nghĩ ấy cũng chợt thoáng qua trong đầu nên cô liền bác bỏ mà quay sang hỏi : “ Tập tài liệu nào vậy?”

Vũ Hân có vẻ luống cuống, ngập ngừng đáp : “ Ờ ờm...cái tập tài liệu ở trên bàn ấy”

Nghe xong, cô khẽ nhìn đồng hồ liền ra hiệu cho Vũ Hân rồi rời đi.

Có lẽ, trời xanh kia dường như cũng đang ủng hộ cho cô...

Không thể ở bên nhau, chính là gặp sai người. Còn gặp đúng người, dù thế nào cũng chẳng tách nhau được...