" Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, đừng lo " Cô nắm lấy đôi bàn tay đang run rẩy của Vũ Hân.
Cậu gật đầu, " Trông cậy hết vào mọi người..."
Nói rồi cô quay người rời đi, để lại Vũ Hân ở dãy ghế chờ cô quạnh kia.
Chiếc cửa mở ra, cô khẽ quay đầu nhìn lại. Vũ Vân vẫn đứng đấy, vẫn một niềm tin vững lòng vào những chiến sĩ mặc áo trắng. Nhưng không phải dáng vẻ của một đồng nghiệp, một hậu phương vững chắc, mà chỉ là hình ảnh của một người dân bình thường, của một cô gái tuổi xuân xanh.
Cô chợt thấy, hoá ra thời gian đã trôi qua rất nhiều. Có nhiều thứ, tưởng chừng từng rất thân quen, nhưng giờ đây lại rất lạ lẫm.
Ngày xưa lúc còn bé, cô còn tưởng rằng mình là một siêu anh hùng nào đó, có thể làm thay đổi vận mệnh cả thế giới. Sau này lớn lên mới biết, thật ra mình chẳng có năng lực đặc biệt nào cả. Cái đã thay đổi là bản thân, mà người thực hiện, lại là thế giới này.
Cô từng nghĩ, bác sĩ như những người " đa nhân cách " vậy. Khi khoác lên mình chiếc áo blouse, họ trở nên thành một người khác. Nhưng khi cởi bỏ chiếc áo kia, mới là con người thật của họ.
Bác sĩ không phải là thần thánh, họ cũng chỉ là con người, cũng có những chênh vênh trong cuộc đời, cũng có những lo lắng, băn khoăn với cuộc sống này.
Vì cơ bản, tất cả đều là lần đầu làm người. Chỉ là họ có một sứ mệnh cao cả hơn mà thôi.
Chiếc cửa cũng dần khép lại, để lại đó những lời nguyện cầu tốt đẹp nhất.
Có lẽ sân bay là nơi chứng kiến những nụ hôn chân thành nhiều hơn ở lễ đường, còn bức tường bệnh viện chứng kiến những lời cầu nguyện tận sâu đáy tim còn nhiều hơn giáo đường...
Nếu thế giới này, chính là người làm thay đổi. Cô không muốn làm người thay đổi thế giới, cô chỉ ước không bị thế giới đổi thay mà thôi...
Nhưng khi cô nhận ra điều ấy, tiếc rằng cô đã bị thế giới này thay đổi từ khi nào.
Cô từng muốn mình sống một cách đơn thuần, Suy nghĩ quá nhiều, ngược lại càng làm cuộc sống thêm phức tạp, “đơn thuần” thật ra chính là một ân huệ mà trời cao ban cho chúng ta. Cảm nhận mùi thơm của hoa cỏ, nhận ra niềm vui của vận động, cùng bạn bè nói chuyện không đâu. Không biết cuộc sống khắc nghiệt đến đâu, không biết khó khăn đến đâu, mình chỉ hi vọng mình luôn dịu dàng với bản thân. Nếu đơn giản, nhân gian này chỉ là một câu chuyện cổ tích.
Nhưng cũng từ khi nào, thế giới này đối với cô chính là một mê cung. Nhiều lúc cô cứ ngỡ mình sinh ra để ôm hết nỗi buồn này đến nỗi buồn nọ, cả nỗi buồn của người khác...
Điều duy nhất mà cô không bằng lòng với thế giới này, đó chính là...Thế giới này luôn khiến những người hiểu chuyện càng phải chịu đựng nhiều hơn. Những người tính khí càng tốt, thì càng phải kìm nén sự giận dữ của mình. Những người thấu tình đạt lí, thì càng phải chạy theo thông cảm cho người khác. Người luôn biết quan tâm chăm sóc người khác, thì lại chẳng có ai quan tâm cả. Biết khóc biết giận dỗi lại có kẹo ăn. Những người sống biết điều, ngược lại, chẳng có ai vì họ mà đau lòng cả.
Nhưng cô cũng đã trưởng thành rồi, nên điều ấy cũng đã trở thành một lẽ dĩ nhiên. Trưởng thành rồi, ai cũng vậy, dù bên trong con người chứa đầy đau thương hoặc thất vọng, họ cũng vẫn có thể giữ tâm trạng điềm tĩnh, hệt như một nắp chai đã được vặn chặt, không để rớt một giọt nước.
Sau đó, họ lại hòa mình vào đám đông một cách vô hại, thản nhiên đón nhận mọi gian nan vất vả trong cuộc đời.
Suy cho cùng, người hạnh phúc không phải là không có đau khổ, chỉ là họ chịu đựng nó giỏi hơn và vẫn có thể sống ổn, bất chấp nó...
Nếu như cuộc sống không cưng chiều, vậy thì mình phải tự thân vận động thôi.
Gác lại những suy nghĩ ấy sang một bên, cô liền nhanh chóng rời đi đến phòng phẫu thuật, đã đến lúc cô phải hoàn thành sứ mệnh được giao.