Chầm Chậm Yêu Anh

Chương 55:Rung động




Lăng Phong Sở liền ngồi sụp xuống dưới nền đất lạnh kia, giờ đây chính anh cũng cảm thấy sợ hãi bản thân mình.

Mộc Nhi thấy anh như thế vội xua tay, " Tôi thật sự chưa thấy gì cả "

Lăng Phong Sở không đáp lại, tay chỉ vẫy vẫy ra hiệu cô rời đi rồi tiếp tục trầm ngâm.

Có vẻ như anh đang cần yên tĩnh để suy nghĩ nên cậu không đáp lại, chỉ im lặng dựa vào bức tường bên cạnh mà không rời đi.

Ánh nắng ráng chiều nhẹ nhàng ngả về một phía của góc tường một cách nặng trĩu, vấn vươn trên đôi mi anh không chịu rời.

Anh cứ như thế, chỉ ngồi một chỗ, mắt nhắm lại.

Thời gian thì cứ thế dần trôi, đã không biết qua bao nhiêu lâu, khi anh mở mắt ra thì vẫn nhìn thấy Mộc Nhi đang ngồi bên cạnh. Cậu vẫn ở đấy mà đợi anh nên có vẻ chân có chút mỏi mà ngồi xuống kế bên anh.

Vừa thấy anh mở mắt thì Mộc Nhi liền mừng rỡ hỏi : " Ổn rồi chứ? "

" Ừm, cảm ơn cô "

" Anh có hối hận chứ...? "

Anh định đứng lên rời đi nhưng bị lời nói của cậu mà sững lại.

Mộc Nhi quay sang anh, đôi mắt liền trở nên thay đổi.

Cậu đang thăm dò phản ứng của anh nhưng có lẽ câu hỏi hơi bất ngờ khiến anh chưa phản ứng kịp, nên cậu liền tiếp lời chính mình : " Nếu thời gian như chiếc đồng hồ cát, lật ngược là có thể quay lại khi ấy...thì anh sẽ chọn Mạn Mạn hay vẫn giữ quyết định của mình...? "

Anh im lặng, đôi mắt trở nên sẫm hơn.

Một lần nữa, cậu lại chẳng nhận được một câu trả lời nào từ anh. Nhìn anh, cậu thầm nghĩ, đã có đôi lúc, cậu thật sự đã cảm động trước tình cảm của anh dành cho Mạn Mạn. Nhưng có lẽ nó vẫn chưa đủ lớn so với những hào quang trước mắt...

Nghĩ rồi Mộc Nhi thở dài, " Nhưng tiếc thay, trên đời này cái gì cũng có, chỉ không có " Nếu như " mà thôi. Chuyện đều do mình đáng đời, tự mình lựa chọn thì không thể trách người khác"

" Đúng vậy... Dù tôi đã luôn kiên định với những gì đã làm, và mọi sự lựa chọn từ thời điểm chớm nở đến lụi tàn vẫn chưa từng hối hận. Nhưng khi đến một thời điểm tĩnh lặng hiếm hoi trong đời, tôi mới giật mình nhận ra trái tim từ lâu đã hình thành một vết xước thật dài. Tổn thương bởi những gì mình tự làm tự chịu, đúng mà..."

Anh ngước mặt nhìn về phía khoảng không vô định, đôi mắt chất chứa nỗi buồn không thể nói thành lời.

Mộc Nhi chầm chậm quay sang nhìn anh với đôi mắt ngạc nhiên. Có lẽ cậu đã sai rồi, để nói được những lời này, anh đã lấy hết bao nhiêu dũng cảm cơ chứ.

" Những năm du học đó, gặp đồ ăn ngon đều muốn cùng cô ấy ăn, thấy đồ đẹp đều muốn mua cho cô ấy, muốn dẫn cô ấy đi khắp các nẻo đường, nhưng chợt nhận ra, mình cách cô ấy đến nửa vòng trái đất. Tôi cũng từng muốn băng qua không gian, xuyên qua thời gian, vượt ngàn con sông, vượt trăm nẻo đường, vượt bao ngày nắng gắt, chạy qua bao màn mưa ngâu, chỉ vì muốn gặp lại nhau, nhưng giờ đã gặp được rồi, lại không biết nên lấy tư cách gì để quan tâm cô ấy..."

Cậu đặt tay lên vai anh, dùng hết triết lý mà khuyên : " Đừng vì bất cứ thứ gì mà đánh mất chính mình, cho dù là điều gì, là cái nhìn của người khác hay thậm chí là tình yêu. Đoạn tình cảm nếu không thể nhìn thấy, cũng chẳng thể cảm nhận được tương lai phía trước thì chi bằng nhanh chóng kết thúc càng sớm càng tốt..."

Anh chỉ dịu dàng cười rồi đáp : “Bởi vì tôi yêu, nên dù biết rõ cô ấy đã không thuộc về mình, nhưng vẫn gắng gượng siết chặt tay họ dây dưa thêm một đoạn đường..."

Cậu không khuyên nữa mà chỉ thở dài, bỗng cảm thấy, trên đời này có rất nhiều chuyện rất khó để ngồi một chỗ mà phân định đúng sai. Chỉ là nhìn từ góc độ nào đó, hy vọng con người sẽ ít làm tổn thương nhau hơn...

Thời gian vẫn vậy, chỉ tăng không giảm, cỏ cây vẫn xanh tốt như xưa, chỉ là chúng ta không còn trẻ nữa.

Thời gian có chờ đợi ai bao giờ...thời gian cứ trôi như cũ, chỉ là người đi trong thời gian ấy, chần chừ không chịu sải bước.

Phàm là những nơi đã bước qua đều thuộc về quá khứ, dù cho ngọn núi đó có xanh hơn, con nước đó có trong hơn, làn gió đó có dịu dàng hơn đi chăng nữa.

Lưu luyến quá sâu đậm trở thành một loại trói buộc, không chỉ trói đôi chân mà còn cả tương lai.

Quá khứ chỉ tồn tại khi chúng ta nhớ đến. Tất cả chỉ còn là kỷ niệm. Kỷ niệm nào cũng đáng nhớ nhưng cứ phải quên...

Con người có khi cũng thật đáng thương làm sao. Khi thì có được người trong lòng, có được rồi lại không biết quý trọng, ở cạnh nhau lại không tin tưởng, mất đi rồi lại nhung nhớ, liền muốn gặp lại, gặp lại rồi lại trách đã chậm trễ, cả đời cuối cùng đều tràn đầy tiếc nuối...

Đang chìm đắm trong những cảm xúc bùi ngùi như thế này thì bỗng nhiên tiếng điện thoại của Mộc Nhi reo lên làm phá hẳn cả bầu không khí.

Lăng Phong Sở lặng lẽ quay sang nhìn cậu, còn cậu vội vàng lấy điện thoại nghe.

Cuộc gọi ngắn ngủi chỉ trong vòng vài phút, sau khi tắt máy thì Mộc Nhi mới quay lại rồi nói : " Buổi tiệc đã tàn từ lâu, mọi người cũng đã lần lượt rời đi. Nhã Tịnh vì có việc bận nên đã về trước..."

Anh vẫn ngước mặt nhìn cô như đang chờ đợi gì đó.

Mộc Nhi liền hiểu ý nên nói tiếp, " Mạn Mạn có việc gấp ở bệnh viện nên cũng đã sớm rời đi rồi..."

Anh khẽ gật đầu rồi đứng dậy, phủi lại vết nhơ ở ống quần của mình. Chuẩn bị rời đi nhưng thấy Mộc Nhi vẫn ngồi ỳ dưới đất nên anh liền quay lại nhìn xem thì thấy sắc mặt cậu có chút không ổn lắm, đôi lông mày thì chau lại, vẻ mặt trông rất đau đớn.

Anh liền cuối xuống lo lắng, " Cô bị đau ở đâu à? "

" Chân tôi..." Cậu thều thào đáp.

" Chân cô làm sao? " Anh nhìn xuống dưới chân cậu, mắt đảo quanh xem xét.

" Chân tôi...tê hết rồi, không đứng lên được! " Cậu mếu máo nói.

Nhìn dáng vẻ cậu lúc này như một chú mèo đang lạc mẹ vậy, vừa đáng thương nhưng cũng vừa đáng yêu khiến anh có chút không kìm được lòng mà bật cười.

Cô nhìn thấy anh cười như thế, trong lòng có chút vui cũng có chút bực mình.

" Nhìn tôi mắc cười lắm à? Tại anh mà chân tôi mới ra nông nỗi này mà giờ anh cười là thế nào ? "

" Không mắc cười, không mắc cười tí nào. Để tôi giúp cô đứng dậy " Anh vừa cười vừa tiến đến đỡ cô dậy.

Tâm trạng anh đã trở nên tốt hơn khi nãy, bèn cười nói : " Cảm ơn cô vì đã lắng nghe "

" Có gì đâu mà khách sáo, nếu anh không phiền thì có thể tâm sự lúc nào với tôi cũng được"

Cậu xoa xoa chiếc chân đang bị trật của mình, nhưng chỗ trật có vẻ nằm ở vị trí khiến cô khó chạm tay tới nên trông cậu rất vất vả.

Anh thấy thế liền khụy một chân của mình xuống tạo thành điểm tựa rồi không nói không rằng mà kéo Mộc Nhi ngồi xuống.

Cậu hoang mang trước hành động của anh, vội nói : " Không...không sao, tôi tự làm được mà. Dù gì tôi cũng là bác sĩ khoa chấn thương chỉnh hình, mà lại để bác sĩ khác giúp đỡ thật không ổn tí nào"

" Bác sĩ thì cũng chỉ là bệnh nhân khi bị thương thôi. Ngồi im đừng cử động "

Anh nói rồi cuối xuống xoa bóp cho chân của Mộc Nhi. Cậu nhìn dáng vẻ dịu dàng này cũng của anh, cái cảm giác vừa nơm nớp như bông hoa đang thay đi cái vỏ bọc bằng nhụy hoa của mình để vươn lên ánh mặt trời kia, bỗng chốc tim cậu có chút lệch nhịp.