Chợt nghe lời Nhã Tịnh nói cô cảm giác sao giống như đang nói về tên giáo sư An kia đến thế. Nhưng rồi cô cũng tự mình bác bỏ đi, anh ta sẽ không bao giờ vì mối tình đầu mà lại như thế được.
Định đáp lại lời của Nhã Tịnh thì Lăng Phong Sở gằng giọng một tiếng, khiến cô liền quay sang.
Vẻ mặt của anh có vẻ càng ngày càng không tốt, Mộc Nhi thấy vậy liền hỏi : " Anh bị ốm ở đâu à? "
Anh quay lại nhìn cô một hồi rồi qua loa đáp cho có : " Không có gì....thức ăn sắp nguội rồi "
Cô chau mày, không hiểu cái ánh mắt đó của anh là có ý gì. Hôm nay trông anh lạ thật, nhưng không phải do ốm bệnh gì cả. Dường như cô cảm thấy anh đang khó chịu điều gì đó.
Không khí bắt đầu trầm xuống, Nhã Tịnh cũng nhìn ra điều đó nên vội gợi chuyện : " Mạn Mạn, nhà hàng này rất nổi tiếng với những loại rượu vang đấy. Cậu muốn thử một chút chứ? "
Cô nghe xong, từng chữ từng chữ như nhắc lại những ký ức đêm qua, bất giác mà đỏ mặt mà cuối gằm xuống bàn. Sao hôm nay chuyện gì cô cũng có thể liên tưởng đến anh được chứ.
" Cậu ổn chứ? " Nhã Tịnh hoang mang hỏi.
" Không...."
" Cô ấy tửu lượng rất kém, không uống được rượu vậy nên cho một chai coca là được " Anh ngắt ngang lời cô mà đáp.
" À đúng rồi. Hồi đấy có tiệc cho tân sinh viên, các tiền bối muốn cô ấy cùng chung vui nhưng mới được một lon đã quên luôn cả đường về " Nhã Tịnh vỗ tay vào đùi, mắt ngước ngước lên phía trần nhà cố nhớ lại những chuyện xưa.
Cô liếc sang anh, có một cảm giác rất khó tả. Từng ấy năm như thế, anh vẫn còn nhớ những chuyện như thế này, sự dịu dàng này khiến cô có chút bồi hồi đan xen ngỡ ngàng. Nhưng cũng trong từng ấy năm như thế, anh đã ở đâu trong khi cô tủi thân mà phải uống rượu một mình. Cũng chẳng có một lời nhắc nhở hay quan tâm nào cả, chợt anh lại trở về như một giấc mộng đêm hè, nó khiến cô vừa giận vừa uất ức.
Thế nhưng khi anh trở về, vẫn khoác trên mình bộ áo ngày xưa đó, vẫn đôi mắt dịu dàng, vẫn nụ cười du miên, vẫn đôi môi ngọt mọng kia. Nhưng chén rượu không còn làm ta say như khi đã vỡ từ mùa hè năm ấy. Anh giờ đây chỉ là một dáng dấp mơ hồ sương khói, mỏng nhạt như một cơn mê đời. Đã từ lâu, cô đã quên đi đoạn tình cảm này rồi...
" Không, cứ chọn loại rượu vang cậu thích "
Cô dõng dạc đáp, nhìn anh với ánh mắt kiên định. Ban đầu cô không muốn uống, nhưng vì câu nói của anh khiến cô thay đổi ý. Cô đã thay đổi rồi, không còn là cô bé của anh ngày xưa nữa...
" Không phải em rất thích uống coca lắm à, sao lại không thích nữa rồi? " Anh chau mày hỏi.
"Trước kia tôi thích uống coca nhưng hiện tại lại không thích nữa. Không thích thì đơn giản chỉ là không thích, coca không sai mà tôi cũng không sai...."
Anh nhìn cô không đáp lại, chỉ cảm thấy như cô đang muốn chống đối lại tất cả những việc anh muốn tốt với cô làm anh có chút khó chịu.
Không khí càng rơi vào trầm lặng vì hai người. Ở đây ai cũng biết rằng cô và anh từng có một mối quan hệ rất mặn nồng, nhưng lại không nghĩ sau khi kết thúc thì lại căng thẳng như thế.
" Ờ ừm...Tớ sẽ gọi rượu vang ra nhé, còn Mạn Mạn cậu đừng cố uống quá " Nhã Tịnh cười gượng nói.
Cô nhìn sang Mộc Nhi, thấy cậu đang thầm đưa ngón trỏ của mình dưới gầm bàn. Cậu cũng rất ấn tượng với hành động của cô. Vả lại vốn dĩ ngay từ đầu, cũng chỉ có Mộc Nhi luôn bên cạnh cô từng ấy năm, nên cậu ấy biết cô đã phải trải qua những gì. Vì thế cô có thể hiểu sao cậu ấy lại tỏ thái độ cáu gắt khi Lăng Phong Sở trở về.