Chầm Chậm Yêu Anh

Chương 5:Hiểu lầm




" Được đấy bạn tôi, ngoài mặt thì trông không quan tâm lắm nhưng lại chọn khoa ngoại Tim Mạch của giáo sư đẹp trai kia. Có phải là trúng tiếng sét ái tình rồi không?", Mộc Nhi giễu cợt nói.

" Nhìn mặt mình có phải đại trà lắm không? "

" Hả, sao vậy? " Mộc Nhi vừa uống cà phê vừa nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên.

" Hôm qua vừa gặp nhau, hôm nay anh ấy đã không quên luôn mặt tớ, còn nói là chỉ có chút ấn tượng. "

Mộc Nhi xoa đầu cô an ủi :" Nghe bảo anh ấy là một người khá lạnh lùng, ai ngờ lời đồn là sự thật"

Bỗng cô liền đập bàn, quát:" Mà tớ chọn khoa này chẳng liên quan gì đến anh ta hết! "

" Được được, không liên quan không liên quan. " , Mộc Nhi để cô dựa vào lòng rồi xoa đầu cô mà tiếp tục an ủi.

Mạn Mạn ngắm cảnh sắc đang chuyển mùa thu, tiết trời đã trở nên se se lạnh, còn bầu trời thật quáng đãng. Cô tự hỏi rằng đã bao lâu mình chưa dành thời gian cho bạn thân, nghĩ rồi cô liền lấy lạnh tinh thần quay sang hỏi Mộc Nhi : “Nè, hôm nay tớ không có trực ca đêm. Lâu rồi chưa ra ngoài nên hôm nay chúng ta đi ăn chứ?”

Vừa nói dứt lời thì chuông điện thoại reo lên, là số của phòng cấp cứu. Cô quay lại nhìn Mộc Nhi cười trừ, Mộc Nhi liền ngán ngẫm nói : “Chắc hôm nay cậu cũng không thể tan ca sớm rồi...”

Cô thở dài rồi bắt máy, đầu dây là tiếng của y tá Vũ Hân : “Có một bệnh nhân được chuẩn đoán là gãy sươn sườn, nhưng cứ kêu đau tim và hiện tại độ bão hoà đang xuống thấp.”

" Hãy chụp CT, đo điện tâm đồ và kiểm tra men tim giùm tôi. Tôi sẽ đến ngay." cô nói rồi cúp máy nhìn sang Mộc Nhi.

Mộc Nhi hiểu ý nên chỉ phẩy phẩy tay ra hiệu đi đi.

Cô nhanh chóng chạy đến phòng cấp cứu, vừa thấy cô y tá Vũ Hân liền chạy ra đưa kết quả chụp CT, cô liền mở ra nhìn một hồi rồi nói : “Phổi bình thường, cũng không có dấu hiệu xuất huyết. Còn điện tâm đồ và men tim thì sao?”

" Tất cả đều bình thường."

" Cô đã kiểm tra các loại thuốc mà bệnh nhân đã sử dụng chưa?" cô ngước mặt lên hỏi.

" Ngoài thuốc huyết áp thì không còn thuốc gì cả." Vũ Hân trả lời nhanh gọn.

Cô nhìn kĩ và CT một lần nữa, thốt lên : “Ô, hình như bệnh nhân bị gãy xương phân đoạn!”

Cô nhìn bệnh nhân đang thở gấp trên giường bệnh rồi nhìn độ bão hoà, nó càng ngày càng giảm. Rồi cô vạch áo bệnh nhân, xem phần xương sườn bị gãy bên phải nhưng bỗng cảm thấy có điều gì không ổn nên liền quát : “Có mặt nạ hay mặt nạ venturi ở đây không?”

" Vừa hết." y tá Vũ Hân đáp.

" Vậy phải đặt ống thôi." cô nói rồi định lấy điện thoại gọi cho giáo sư An nhưng chợt nhận ra rằng mình vẫn chưa có số điện thoại của anh. Cô liền quay sang hỏi : “Cô có số điện thoại của giáo sư An chứ?”

" Không, anh ấy mới chuyển đến nên sổ liên lạc ở bệnh viện vẫn chưa thêm vào..." Vũ Hân nói.

" Vậy bác sĩ Ngô Hưng? "

" Bác sĩ Ngô Hưng và cả bác sĩ Vương Khải với Mẫn Huyền đều đang trong phòng phẫu thuật. "

" Bệnh nhân bị mảng sườn di động. Nếu để thêm một tí nữa thì bệnh nhân này có lẽ sẽ không cứu kịp mất..." Mạn Mạn ôm đầu nhìn bệnh nhân đang quằn quại trên giường.

Thật sự ca này cô đã từng thực hiện qua, nhưng chỉ là bác sĩ phụ, bây giờ đây nhìn bệnh nhân đứng trước ranh giới giữa sự sống và cái chết, cô không thể nào làm ngơ được. Nhưng nếu cô tự thực hiện, liệu rằng có quá liều lĩnh cho cả cô và bệnh nhân hay không ?

Nghĩ cô coi khẽ nhếch mép rồi đeo bao tay vào, “Hãy tiêm một ống tramadol và tĩnh mạch của bệnh nhân. Tôi cần 1 ống tiêm 10cc và lidocaine.”

" Cô định một mình thực hiện sao? ", Vũ Hân lo lắng hỏi.

Cô chỉ cười, " Vâng, tôi sẽ chịu hết trách nhiệm nên cô đừng lo."

Nói rồi cô liền bắt tay vào ngày công việc. Vừa đặt xong ống thở vào miệng bệnh nhân, cô nói những lời động viên để giúp bệnh nhân phần nào giảm cơn đau của mình : “Tôi sẽ kiểm soát cơn đau bằng một khối dây thần kinh liên sườn, nên ông hãy cố chịu một chút nhé!”

Cô tiêm thẳng vào cạnh sườn của nạn nhân thật dứt khoát rồi nhìn lên máy thở, chọn mức điện mạnh nhất. Vũ Hân thấy cô liên tục làm nhưng chẳng có ai bên cạnh hỗ trợ, trong lòng thấp thỏm: “Mức điện ấy lớn lắm, không sao chứ?”

" Sươn sườn của bệnh nhân đang bị gãy và chuyển động va chạm nhau, nên ông ấy cần điện từ nhiều hơn để có thể thở. " Mắt cô vẫn chăm chưa tập trung vào bệnh nhân không ngơi một phút.

Vừa nói xong thì nhìn lên đã thấy độ bão hoà của bệnh nhân đã trở nên bình thường, cô liền thở phào nhẹ nhõm. Nhưng không chỉ cố mà Vũ Hân cũng thở phào, vì nếu có gì sai sót không những cô bị khiển trách mà cả các y ta cũng sẽ bị khiển trách.

"Làm sao cô biết đấy là mảng sườn di động? ", Giáo sư An lạnh lùng bước từ xa đến, mắt chỉ liếc qua cô rồi hướng về bệnh nhân.

Lúc cần thì không thấy, lúc không cần thì lại tìm đến.

Bộ dạng của anh lúc này khiến cô trông thật khó ưa!

Trong lòng cô thầm nghĩ như thế nhưng miệng vẫn tươi cười đáp: “Khi còn thực tập, tôi đã thấy qua ca này.”

" Có vẻ cô học rất nhanh nhỉ, chỉ thấy một lần đã nhớ."

Lời nói của anh rất nhẹ nhàng, nhưng lại mang âm điệu mạnh mẽ, vừa pha chút chế giễu hời hợt, vô tình làm người khác cảm thấy sợ hãi.

" Vốn dĩ tôi học rất nhanh mà." cô ngại ngùng trả lời.

Giáo sư An quay lại nhìn cô chằm chằm, sắc mặt u ám, trên người tỏa ra sự lạnh lẽo thấu xương.

Cô khó hiểu nhìn anh, không biết rằng mình lỡ nói sai gì ư.

Anh quát vào mặt cô: “Một bác sĩ năm nhất lại có thể thực hiện ca này thì cần gì học thêm một năm nữa để trở thành bác sĩ nội trú năm hai? Tại sao lại không tìm tôi? Lỡ phán đoán của cô là sai thì hiện tại bệnh nhân có lẽ đã không thể sống được. Cô đang xem mạng sống của bệnh nhân là vận may rủi để cô thử nghiệm à!”

" Tôi...." Cô rất muốn giải thích nhưng chẳng biết nói như thế nào.

Anh nói rồi quay sang dặn dò các y tá.

Cứ tưởng anh sẽ khen cô vì đã có thể cứu sống được bệnh nhân. Ai ngờ ngay trước mặt mọi người mà anh lại nói như thế đối với cô. Hổ thẹn nhìu quá đâm ra hoá giận, phút chốc cô chẳng thể kìm chế được mà quát lại: “Nếu tôi xem bệnh nhân là trò chơi, tôi cũng sẽ không đánh cược sự nghiệp của mình để cứu mạng bệnh nhân. Nếu tôi xem là vận may rủi thì tôi đã chọn cách đứng nhìn rồi!”

Anh quay lại lẳng lặng nhìn cô rời đi, mọi người đều bàng hoàng khi cô nói câu đó, cả anh cũng vậy.

Cô gái này...không ngờ khẩu khí lại mạnh miệng đến thế....?!