Chầm Chậm Yêu Anh

Chương 37:Thất tịch không mưa




Cô ngồi ăn trong một tâm trạng chẳng thoải mái một tí nào, không phải vì thức ăn không ngon, mà là vì ánh nhìn hình viên đạn như muốn giằng xé cô từ mọi phía. Cô khe khẽ liếc xung quanh thì phát hiện đa số đều là những bác sĩ hay y tá nữ. Cô ngán ngẩm thầm nghĩ chắc họ cũng bị anh từ chối dùng bữa nên mới như thế, cô cũng không hiểu được ăn chung với anh có thể hái ra tiền sao, thế sao các chị em lại hớn hở đến thế.

Vừa mới ăn được một lúc thì anh liền nhận được cuộc gọi từ các trưởng khoa từ bệnh viện, anh nghe xong liền vội vàng ở dọn dẹp thức ăn. Cô nhìn thấy anh còn chưa ăn hết nửa khay cơm liền hỏi : " Có chuyện gấp lắm à, anh ăn như vậy bệnh nhân chưa hết bệnh thì anh đã bệnh theo luôn rồi "

" Có lẽ chiều nay tôi sẽ về trễ hoặc tình trạng diễn biến trầm trọng hơn sẽ tiếp tục ở lại bệnh viện nên cô không cần nấu bữa tối cũng được" Anh qua loa đáp, cô chưa kịp trả lời lại thì anh đã đứng dậy bỏ đi.

Nhìn dáng vẻ vội vàng của anh so với một người hằng ngày rất điềm tĩnh thì chắc có lẽ ca bệnh rất nghiêm trọng. Đôi chân anh lướt trên mặt đất nhanh đến nỗi cô không thể nhìn rõ được, cứ như đang bay vậy. Nhưng khuôn mặt vẫn giữ nét lạnh lùng vốn có của mình

Đợi anh đi khuất thì cô mới bắt đầu lên tiếng.

" Có ca bệnh khó lắm à? "

" Không biết nữa " Mộc Nhi nhún vai đáp.

Không hiểu sao khi nhìn anh thế này, cô lại có chút xót. Hình như cũng đã mấy ngày anh không về nhà rồi mà chỉ ở bệnh viện.

Nhìn thấy mặt cô đờ đẫn ra sau khi anh đi, Mộc Nhi liền chọc : " Người ta vừa mới đi đã thấy nhớ rồi à? "

" Hầy không phải, chỉ là tớ đang suy nghĩ thôi..." Cô phẩy tay rồi tiếp tục ăn.

" Thì suy nghĩ về giáo sư An kia chứ gì nữa, đúng chứ? "

Cô liền giật thọt mà bị sặc. Mặt cô đỏ như trái ớt, miệng thì ho không ngớt. Mộc Nhi đưa ly nước lọc kế bên cho cô rồi vỗ nhẹ lưng cô, " Tớ nói chúng tim đen nên bị sặc chứ gì "

" Tùy cậu muốn nghĩ gì thì nghĩ" Cô ho khụ khụ vài tiếng rồi cố lấy lại bình tĩnh.

" Nam nữ thường xuyên tiếp xúc như thế thì chắc chắn phải có điều gì xảy ra thôi, không sớm thì muộn" Cậu chống tay lên cằm, nói với vẻ mặt chắc nịch.

Cô không đáp lại, trong lòng thầm nghĩ từ trước đến giờ cô vẫn luôn mặc định cảm xúc của mình đối với anh đơn thuần chỉ là đồng nghiệp hay thầy trò mà thôi. Cũng đã từ lâu lắm rồi khi cô chấm dứt mối tình đầu, từ đó thì cô cũng không quen ai hay có cảm xúc đặc biệt gì với ai cả. Mà có lẽ anh cũng chỉ nghĩ cô là một học sinh của mình hoặc cùng lắm là cậu chủ với người hầu mà thôi, ngày nào cũng bắt cô nấu ăn rồi dọn dẹp nhà cửa, mặc dù nhà chẳng có một tí bụi gì.

Một ngày trôi qua đầy yên bình. Dạo này tiết trời đang chuyển qua se se lạnh, những cơn mưa dai dẳng nhường chỗ cho những đợt gió đông ùa về nơi góc sân.

Cô đang chuẩn bị tăng ca thì nhận được tin nhắn từ anh :

\- Về chưa?

Cả ngày hôm nay cũng chẳng thấy anh đâu. Cô nghĩ chắc mọi chuyện đã ổn thoả, có lẽ sẽ về sớm nên định nhờ cô nấu ăn đây mà. Nghĩ rồi cô nhắn lại :

\- Chuẩn bị về. Sao vậy, có chuyện gì à?

\- Vậy về nhà rồi vào phòng của tôi mang quần áo đến bệnh viện ngay, có một cái túi để trên bàn, cầm rồi mang đến là được. Tối nay tôi phải ở lại trực không tiện về.

Cô đọc xong tin nhắn mà khuôn mặt liền tỏ thái độ bất mãn, cái này không khác với việc cậu chủ đang sai đầy tớ của mình là bao. Đúng là quan hệ của cô với anh chẳng khác gì người giúp việc, hay nói thẳng là ô sin vậy. Mộc Nhi chỉ đơn giản là xem ngôn tình nhiều quá nên suy nghĩ nhiều thôi.

Nghĩ một đằng nhưng lại trả lời một nẻo. Dù cô nghĩ như thế nhưng vẫn nhắn lại : " Được, tôi biết rồi"

" Bác sĩ Mạn hôm nay hẹn hò à? " Vũ Hân nhẹ nhàng nhìn cô rồi cười mỉm.

" Hả, sao cô lại nghĩ vậy? " Cô hoang mang.

" Thì cô cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại rồi lâu lâu còn cười như thế nữa, không phải hẹn hò thì là gì " Vũ Hân húych nhẹ vào vai cô đáp.

Cô chỉ biết cười trừ, không ngờ vẻ mặt khó chịu của cô mà cũng có thể nhầm lẫn là đang cười tủm tỉm như thế, " Không phải đâu, tôi vẫn chưa có bạn trai mà "

" Vậy hôm nay cô nhớ ăn chè đậu đỏ đấy, để tình duyên được thuận lợi hơn"

" Hả, chè đậu đỏ ư? " Cô lại hoang mang thêm lần nữa.

" Đúng vậy, hôm nay là thất tịch mà"

Cô mở điện thoại lên kiểm tra, thì ra hôm nay là 7/7 âm lịch, là thất tịch. Bận bịu quá nên cô cũng quên bén đi, mà ngày này đối với cô cũng chẳng có gì quan trọng cả.

" Vậy tôi tan ca trước nhé, thất tịch vui vẻ! " Cô chào tạm biệt rồi rời khỏi phòng khám.