Chầm Chậm Yêu Anh

Chương 22:sự hội ngộ tình cờ (2)




Bầu không khí có chút kì quặc và ngượng ngùng thì chợt có tiếng cửa mở ra.

" Bác sĩ Lăng, lâu rồi mới gặp lại anh!" Trưởng khoa vui vẻ đi vào nói.

" Chúng ta có nên mở tiệc ăn mừng bác sĩ Lăng trở về không nhỉ." Ngô Hưng cười đùa cùng Khải Vương và Mẫn Huyền đi vào nốt.

" Chào mọi người." Cô che dấu sự ngượng ngùng mà lên tiếng.

" Ô, hai người cũng ở đây à, là cả khoa ta đã tập trung đông đủ rồi. Vậy tôi cũng chính thức giới thiệu, đây là bác sĩ Lăng, vừa xuất ngũ và quay trở lại làm việc." Trưởng khoa hướng tay về anh.

" Chào em...lâu rồi không gặp." Lăng Phong Sở ngập ngừng nói.

" Lâu rồi không gặp..."

" Hai người quen nhau à? " Ngô Hưng nhìn cô rồi lại nhìn Lăng Phong Sở, trong lòng dấy lên nghi ngoặc.

" Ưm, chúng tôi học cùng trường Y, em ấy là hậu bối dưới tôi hai khoá..." Anh quay sang nhìn Ngô Hưng, không che dấu điều gì mà trả lời.

Cô không ngờ lại có một ngày gặp lại anh dưới hoàn cảnh khó xử thế này. 5 năm trôi qua, trông anh ấy vẫn vậy, vẫn là một người luôn toả sáng tràn đầy năng lượng, là một người rất thân thiện, và vẫn là mối tình đầu của cô...

Giáo sư An khẽ liếc sang cô, lần đầu tiên anh thấy bộ dạng ấp a ấp úng này của cô, cảm thấy có chút không quen mắt.

Có vẻ mọi người đều cảm nhận được bầu không khí gượng gạo này.

" À à, hồi còn học đại học tôi vẫn còn nhớ, họ rất nổi tiếng ở trường mà." Ngô Hưng gật đầu nhớ lại mọi chuyện.

" Nổi tiếng gì cơ?" Khải Vương hoang mang hỏi.

Bác sĩ Ngô Hưng liền nói nhỏ lại, nhưng cái âm lượng ấy vẫn đủ để mọi người trong phòng nghe thấy: " Thì họ từng hẹn hò, còn là một đôi rất nổi tiếng vì trai tài gái sắc nữa. Đến bây giờ về trường thì vẫn còn những câu chuyện tình yêu học đường đầy cảm động của hai người."

Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về cô và bác sĩ Lăng, thấy thế anh mới cười xua tay nói: " Hầy, chuyện đó đã qua lâu rồi...Bây giờ chúng tôi chỉ là bạn thôi, đúng chứ? "

Bác sĩ Lăng nhìn về phía cô.

" Đúng, chỉ là bạn thôi...." cô gượng cười đáp.

Miệng nói thế, nhưng dường như hai người đang giao tiếp với nhau qua ánh mắt.

Bỗng một ngày anh xuất hiện trước mặt cô như thế...có nhiều điều cô rất muốn hỏi.

" Vậy chúng ta hẹn cuối tuần sẽ tổ chức tiệc chào mừng bác sĩ Lăng trở lại được chứ? " Trưởng khoa nhìn mọi người chờ đợi câu trả lời.

" Ok, cuối tuần này tôi đi được." Cả bộ ba Ngô Hưng, Mẫn Huyền và Khải Vương đều đồng thanh đáp.

" Có lẽ..tôi được." Cô e dè gật đầu, riêng chỉ có giáo sư An vẫn chưa lên tiếng.

" Bộ cuối tuần này giáo sư bận à? Bận hẹn hò? " Ngô Hưng dùng giọng đều đùa cợt.

" Không phải...chỉ là..."

" Không bận thì bắt buộc phải đi." Ngô Hưng chen ngang khi anh còn chưa giải thích xong.

Anh chỉ đành chấp nhận mà thôi.

Ở phòng ăn, cô mệt mỏi chống cằm, vẻ mặt trông rất ưu phiền, ánh mắt nhìn xa xăm.

" Có chuyện gì à?" Mộc Nhi dùng tay phẩy phẩy trước mặt cô hỏi.

Cô thở dài, cầm ly cà phê sắp tan hết đá của mình, chầm chậm hút một hơi rồi nói: " Cậu biết khoa của tớ tổng cộng có 6 người đúng chứ? Một người hiện tại đang đi nhập ngũ vừa mới quay về..."

" Rồi sao, có chuyện gì liên quan đến người đó à? " Mộc Nhi nhìn cô, khoé mắt cong lên đầy tò mò.

" Tớ không ngờ...người đó lại là Lăng Phong Sở..."

" Lăng Phong Sở! " Mộc Nhi đứng dậy hét lên khiến mọi người xung quanh đều nhìn lại. Cô liền lấy tay che miệng Mộc Nhi lại bối rối, " Nói nhỏ thôi, lỡ ai nghe thấy thì sao"

" Lăng Phong Sở? Cái gã vô tâm đã bỏ cậu lại mà đi du học à, trái đất này có vẻ nhỏ thật" Cậu tức giận ngồi xuống.

" Cũng không hẳn là bỏ...cả hai đều đồng ý chia tay cơ mà..." cô ngập ngừng.

" Sao, nói một câu chia tay rồi bỏ đi biệt tích như thế không phải là bỏ rơi à" Cậu khoanh tay tỏ vẻ rất bức bối.

" Nhưng mà bây giờ gặp lại, cảm xúc của tớ thật lẫn lộn...."

Cô nhìn xuống ly cà phê, nhìn những hạt nước đang đọng lại quanh cái ly, cô cũng không biết nên sắp xếp lại mớ hỗn độn này như thế nào.

" Nè, cậu đừng quay lại với anh ta. Dù gì anh ta cũng đã bỏ rơi cậu một lần, cậu nghĩ sẽ không có lần thứ hai ư? " Mộc Nhi nhìn thằng vào mắt cô đầy nghiêm túc.

Cô cố lảng tránh ánh mắt của cậu, bỡn cợt:" Dù gì cũng đã hơn 5 năm rồi, chắc giờ anh ấy cũng đã có vợ, thậm chí cùng đã có con rồi hay nên..."