Chầm Chậm Yêu Anh

Chương 12:anh và cô (2)




Anh đợi cô đi một lúc rồi mới bắt đầu câu chuyện. Khi nãy anh không dám giải thích thẳng vì sợ bệnh nhân sẽ suy sụp khiến cho ảnh hưởng đến tinh thần của đứa bé, nhưng may mà có cô ở đây, anh nghĩ thầm.

Người bà nhìn thấy ánh mắt của anh bèn nói : " Bác sĩ ấy thật tốt, đúng chứ? "

" À dạ." Anh cười xã giao.

" Vừa xinh đẹp, tốt tính, lại vừa có công việc ổn định như thế chắc hẳn không ít người theo đuổi nhỉ." Bà nở một nụ cười đầy nhân hậu như khi nhìn đứa con gái của mình vậy.

" Dạ cô ấy cũng nổi tiếng như thế." Anh gật gật đầu.

" Hầy, bác sĩ đây cũng đẹp trai, cao ráo như thế cũng đừng nhụt chí, thích thì cứ theo đuổi đi, trông hai người rất hợp đôi đấy. " Người bà nói.
Anh liền xua tay giải thích : " Không phải như bà nghĩ đâu, tụi cháu cũng chỉ là đồng nghiệp với nhau thôi, không có mối quan hệ nào khác đâu."

" Hầy, bà sống từng tuổi này, trải qua từng ấy năm rồi nên con mắt nhìn người không thể nào sai được."

Anh chỉ biết cười trừ, bệnh nhân thấy thế liền chen vào giúp : " Mẹ này, bác sĩ đã bảo không phải mà, đừng làm khó họ nữa. "

" Được được, không nhắc nữa. Mà bác sĩ, con tôi khi nào có thể xuất viện? " Người bà quay sang hỏi cậu.

" Ừm, hết tuần này bệnh nhân có thể xuất viện. Nhưng có một điều...sau tai nạn lần trước đã làm chấn thương đến cột sống của bệnh nhân, vì thế việc đi lại sẽ gây khó khăn rất nhiều.... Hiện tại bệnh nhân chỉ có thể ngồi xe lăn chờ đến khi cột sống bình phục hoàn toàn, nhưng khi nào mới bình phục thì còn phụ thuộc vào thời gian và nỗ lực của bệnh nhân.... " Anh ân cần chậm rãi giải thích, ánh mắt hiện lên sự ôn nhu.

" Ý...ý của bác sĩ là sao? Là con tôi sẽ không đi lại được nữa, phải ở trên xe lăn ư." Người bà hoang mang nắm lấy tay anh, ánh mắt chan chứa âu lo.

Anh nhìn sang thì thấy có vẻ như bệnh nhân đã chuẩn bị trước tinh thần, trông vẫn còn bình tĩnh thế nên anh liền giải thích tiếp: " Không phải là không còn khả năng vận động đi lại được nữa mà chỉ là bệnh nhân cần được nghỉ ngơi một thời gian sau khi chấn thương. Trong thời gian ấy thì không được vận động. Và đợi đến khi hồi phục thì bệnh nhân mới thể vận động, nhưng lúc ấy cũng không được vận động mạnh mà chỉ nhẹ nhàng vận đồng để cách chức năng được hồi phục. Thế nhưng các chức năng muốn được hồi phục lại hoàn toàn như trước khá khó nên cần một niềm tin và sự cổ vũ từ người nhà..."

" Vậy...mất khoảng bao lâu để hồi phục? " Người mẹ nhìn anh hỏi. Trong ánh mắt của cô ấy lại mang dáng vẻ kiên cường đến lạ kì.

" Ừm...trung bình thì từ 2 đến 3 năm tùy người và độ chấn thương. Nhưng nếu muốn muốn hồi phục nhanh chóng thì nên đến khoa vật lý trị liệu để được đưa lời khuyên tốt nhất. "

" Cảm ơn trời, con gái tôi giữ được cái mạng này là may mắn lắm rồi. 2,3 năm gì cũng được, miễn là nó vẫn ở đây với tôi là được!" Người bà xúc động ôm chầm lấy con gái của mình mà khóc. Người bệnh nhân cũng không kìm chế nổi những cảm xúc của mình mà vỡ oà khóc theo.

Anh vội lấy khăn giấy đưa cho bệnh nhân rồi nhẹ nhàng nói: " Có những điều chúng ta cần phải bộc lộ ra bên ngoài, đừng giấu trong lòng mãi, sẽ sinh bệnh đấy."

" Cảm ơn bác sĩ. Tôi nghĩ rằng nếu tôi mà suy sụp nữa thì ai sẽ lo cho gia đình, lo cho thằng bé."

" Mẹ, sao mẹ lại khóc vậy? " Đứa trẻ ngây thơ không hiểu vì sao mẹ mình lại khóc, trong tay ôm rất nhiều đồ chơi và bánh kẹo.

Cô mới cuối người xuống thì thầm vào tai cậu bé điều gì đó, cậu liền chạy đến bên giường bệnh rồi ôm chầm lấy mẹ của mình, bảo: " Mẹ đừng khóc nữa. Con có rất nhiều kẹo, mẹ ăn kẹo thì thuốc sẽ không còn đắng nữa, cũng không còn đau nữa."

Người mẹ nghe xong càng khóc dữ dội hơn. Cô đứng nhìn, lòng cũng cảm giác được thanh thản. Nhưng đứng đây lâu cũng có chút ngại nên anh và cô liền đi ra khỏi phòng.

" Ngày mai bác sĩ Mạn hãy hướng dẫn bệnh nhân xét nghiệm các bước thêm một lần nữa trước khi xuất viện." Anh nhìn vào trong phòng bệnh qua ô cửa kính nhỏ.

Cô cũng nhìn theo rồi cười đáp: " Vâng, tôi biết rồi... Người mẹ cứ nghĩ mình cần phải trở thành trụ cột, điểm tựa của cả giả đình sau này, nhưng hoá ra đứa con lại là chỗ dựa tinh thần của họ.... "

" Mà hồi nãy cô thì thầm gì với cậu bé để cậu bé chạy lại dỗ mẹ mình như thế? " Anh quay sang cô hỏi.

" Gì đâu, tôi chỉ nói rằng mẹ cậu vừa mới bị bác sĩ chích thuốc xong nên rất đau, vì thế hãy cho mẹ cậu ăn kẹo thôi." Cô nhìn anh cười tươi đáp, đôi mắt cong cong trông có chút đáng yêu và tinh nghịch.

Anh nhếch môi, nơi khoé miệng thầm nở nhẹ nở một nụ cười.

Chẳng hiểu sao giờ đây, anh lại cảm thấy ấm áp vô cùng...