Nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết vẫn đang rơi, nhưng may mắn một điều đường đi vẫn chưa bị đóng băng.
Cô nắm chặt lấy hộp quà nhỏ đặt trong túi áo rồi liền bật dậy.
Cô quyết định rồi, phải nhanh chóng đến chỗ hẹn với anh trước khi quá trễ.
Cảm nhận được tiếng bước chân đã rời đi, anh khẽ quay lại, tầm mắt cũng rơi xuống, nhìn bóng dáng của cô gái nhỏ. Khóe miệng Vũ Quân cong lên, khom người trào phúng.
Bầu trời chạng vạng, sắc trời trở nên mờ tối.
Cả đường chỉ có một chiếc xe, càng đi lên cao càng thấy được núi non hùng vĩ mênh mông, ngôi nhà ngói đỏ dưới đồng bằng chỉ còn là dấu chấm rất nhỏ.
Đến đỉnh rồi, chiếc xe dừng lại.
Vũ Thiên tìm được góc chụp tốt, để chân giá máy ngay ngắn, ngắm đường ven biển cách đó không xa. Tắt chốt đèn tự động, chỉnh đến điểm M, trong ống kính dần hiện lên những ngôi sao trên bầu trời kia. Trước mắt cô chỉ có hai màu đen trắng, nhưng lại có thể tưởng tượng phong cảnh như tranh, màu trắng của sao trời với màu đen của sắc trời, độc lập mà lại hòa hợp với nhau.
Như một thói quen, anh lấy trong chiếc cốp xe một chiếc ghế tựa rồi ngồi xuống.
Cảm nhận mùa gió lạnh không có hồi kết này mà khẽ thở một hơi thật dài, những làn khói mập mờ chuyển mình giữa không trung.
Gió đung đưa tựa những dòng kí ức mờ nhạt cứ thoát ẩn, thoát hiện như đang bị kẹt lại giữa nơi thời gian bị lãng quên kia.
Cảnh vật trông rất quen thuộc nhưng lại cũng thật xa lạ.
"Cạch” một tiếng, sự yên tĩnh bị phá vỡ, tiếng bước chân người dẫm lên cành cây khô dưới chân ngay ở phía sau gáy anh. Chưa kịp phản ứng thì một bàn tay đã che mắt anh lại.
Anh theo phản xạ liền nắm lấy bàn tay ấy.
Thật mềm mại, còn toả một mùi hương dịu nhẹ, chắc chắn không phải là của một người đàn ông. Vậy chắc hẳn là Mạn Mạn đang định làm anh bất ngờ đây mà.
Khoé miệng liền cong lên mấp máy gì đó nhưng rồi bỗng dưng dừng lại.
Đây không phải là mùi nước hoa của cô ấy.
Vì không thể thấy gì nên khứu giác của anh có phần nhạy hơn nên chắc chắn một điều, đây không phải là mùi nước hoa mà Mạn Mạn hay dùng.
" Ai đó! " Anh kéo chiếc tay kia ra phía đối diện.
Một cô gái xuất hiện với khuôn mặt đẹp diễm lệ, đôi mắt đẹp đến mê hoặc lòng người, lấp lánh như những vì sao trên trời kia.
Nhưng đúng như anh nghĩ, đó không phải là Mạn Mạn. Ánh mắt thu lại có chút thất vọng, cô gái trước mặt đây trông rất quen dường như đã gặp ở đâu rồi.
" Cô là.....?"
" Anh không nhớ tôi sao. Tôi là Lộ Nguyệt Nhi, cháu gái duy nhất của tập đoàn Lộ Thị đây. Chúng ta đã từng gặp nhau trong bữa tiệc sinh nhật của em gái anh Nhã Tịnh lần trước."
Tân Vãn Thành nở nụ cười với hàm răng trắng tinh, lộ ra cái răng khểnh be bé, nhìn rất chân thành, đưa tay ra ngỏ ý làm quen: " Hôm ấy không thể thuận tiện chào hỏi, hôm nay rất vui được gặp anh."
Cặp mắt đen nhánh kia lạnh lẽo giống như là từ chối tiếp nhận độ ấm trên tay người đối diện. Anh liếc nhìn rồi chỉ lạnh đáp: " Có chút ấn tượng."
So với các khí trời đang âm cực độ này thì lời nói của anh còn mang theo một hàn băng có sức sát thương nhất định lọt thẳng vào tai Lộ Nguyệt Nhi. Có lẽ cả cuộc đời cô chưa từng gặp một người đàn ông nào lại có thể cao ngạo lạnh lùng đến thế.
Nhưng cô không tin, Lộ Nguyệt Nhi như cô đây lại chẳng thể làm anh rung động.
Thấy anh chẳng quan tâm gì với sự hiện diện của cô ở đây mấy nên cô ta bèn bắt chuyện: " Anh cũng quan tâm đến Thiên Văn à?" Hôm nay trời có vẻ lạnh hơn mọi khi nhỉ."
Lộ Nguyệt Nhi xoa xoa vào cánh tay như muốn ám hiệu. Hôm nay cô đã cố tình chọn bộ đồ mỏng để có thể tạo ra tình huống như thế này đây.
Nhưng đáp lại lời cô cũng chỉ là tiếng hừm nhạt của người đàn ông. Anh không hề mảy may với nhưng câu hỏi của Lộ Nguyệt Nhi mà chỉ chuyên tâm vào chiếc máy ảnh của mình.
Lộ Nguyệt cô đây quả thật đã đánh giá thấp anh rồi, nhưng điều đấy chỉ làm khơi dậy tính chiếm hữu của cô.