Chầm Chậm Yêu Anh

Chương 116:Sự im lặng của mùa đông (2)




Có lẽ, thứ tàn nhẫn nhất trên đời, chính là cảnh còn người mất. Thì ra trong bất tri bất giác, thời gian thật sự có thể thay đổi rất nhiều thứ.

Nhưng suy cho cùng, thứ làm con người ta hao mòn nhất không phải là những điều đau khổ ở hiện tại, mà là những kỉ niệm đẹp của quá khứ.

Cô có chút nhớ đến người bà của mình ngày còn sống...Thời gian quả thật nhanh như một cơn gió thoảng qua, chớp mắt cũng đã ba năm rồi.

"Thật ra, tôi cũng có một người bà..."

Phòng bệnh yên ắng, âm thanh trầm ấm của người đàn ông nhẹ nhàng vang lên ôn nhu.

" Thật ra, tôi là đứa con ngoài giá thú. Mẹ tôi không phải là là vợ chính thất của ba. Mẹ vì không chịu được những lời đàm tiếu mà đã rời bỏ tôi. Từ nhỏ, chính bà là người đã chăm sóc và nuôi nấng tôi. Bà tôi mắc bệnh Alzheimer. Mỗi ngày bà đều ngồi trên giường, ngắm nhìn ảnh người ông ngoại quá cố của tôi. Có một ngày bà đột nhiên hỏi tôi, đây là ai, bà có thể cưới ông ấy không....Không lâu thì bà mất khi tôi đang học cao trung. Ba đã mời tôi sang Mỹ cùng ông sinh sống, vì không đủ tuổi nên tôi đành theo ông đến đây."

Vũ Quân cất tiếng, con ngươi màu đen giống như đêm đông sâu lắng," Dù mỗi lần nhìn thấy những đứa trẻ khác đều có ba mẹ, cùng nhau cười đùa, cùng nhau đi chơi, cùng nhau ăn tối, tôi rất ghen tị. Nhưng bà vẫn luôn tươi cười bảo rằng, chỉ cần bà bên cạnh là được rồi... Tôi không khuyên bác hãy sống một cách hạnh phúc, chỉ mong bác đừng ích kỉ mà chỉ nghĩ đến việc chết đi, vậy đứa cháu gái của bác sẽ như thế nào....? Bác nỡ nhẫn tâm nhìn cháu gái mình đau khổ trong suy sụp như thế ư...?"

Phòng sách liền rơi vào im lặng trong vài giây.

Cô chỉ không ngờ, hoá ra Vũ Quân là có một tuổi thơ bất hạnh đến thế. Đến giờ cũng đã hiểu vì sao trong danh sách gia phả của Vũ gia lại không có tên của Vũ Quân, mà chỉ có Vũ Thiên là cháu đích tôn mà thôi.

Người đàn ông đang dựa trên ghế gỗ đột nhiên nở nụ cười.

Vũ Quân đứng thẳng người, đi vài bước đến bên cạnh cô gái nhỏ, dừng lại. Sau đó nụ cười trên mặt dần lạnh xuống, dùng sự ấm áp cuối cùng còn sót lại mà nói: " Sự tồn tại của chúng ta dù lớn hay nhỏ thì đều vô cùng đáng quý..."

Hoá ra thật ra con người của Vũ Quân cũng không tệ lắm. Anh ta tuy hoạt bát, luôn vui vẻ trước người khác, nhưng chỉ như con mèo hoang cô độc, trong lòng còn ẩn dấu nhiều vết sẹo cùng vết thương đang râm rỉ chảy máu. Sở dĩ anh ta luôn bài xích với Vũ gia chắc có lẽ một phần do quá khứ của mình mà ra.

" Hôm nay anh tuyệt lắm!"

Vừa ra khỏi phòng bệnh, cô không thể che dấu sự kích động của mình mà thốt lên.

Vũ Quân gãi đầu cười trừ, " Không có gì, khi vào Vũ gia, cô sẽ được học cách ứng xử trước mọi tình huống, thế nên đây cũng chỉ là những ứng xử cơ bản để đối tiếp với bệnh nhân mà thôi."

"Vậy là những gì anh nói khi nãy không phải là sự thật...?"

Cô nhìn Vũ Quân, lại thêm một sự thật nữa cô mới biết, hoá ra việc Vũ Tổng lại có thể diễn xuất tốt như thế trước mặt đám đông và ống kính như vậy, thì ra đã được huấn luyện từ nhỏ.

Có thể điều tiết cảm xúc và biết ứng xử trong mọi hoàn cảnh có lẽ cũng là việc tốt, nhưng che dấu đi cảm xúc thật của mình liệu đã tốt...?

" Không, đấy là sự thật. Tôi là con riêng của cựu chủ tịch. Và việc tôi có một người bà với một tuổi thơ không hạnh phúc cũng là thật." Gương mặt người đàn ông lạnh lùng không giảm bớt, đôi mắt không một gợn sóng.

Cô trầm ngâm một hồi.

"Nhưng có lẽ bà anh sẽ rất vui...vì anh đã trở thành một người tốt"

Khuôn mặt Vũ Quân liền trở nên cứng đờ.

Quay sang nhìn cô, vẫn là gương mặt tươi cười vừa đơn thuần vừa dịu dàng đến động lòng người.

Không biết vì điều gì, trước mặt cô gái này, lòng dạ rối loạn cùng những thứ xấu xa ích kỷ trong thâm tâm anh chỉ sợ không cách này che giấu trước đôi mắt trong sáng ấy.

Vũ Quân chỉ nở nụ cười ôn hòa, mắt thấp xuống, biểu tình cũng rất ôn nhu. Chỉ là vẻ mặt lại mang theo một sự phức tạp khiến người ta không thể hiểu được.

Không biết nếu Mạn Mạn biết được những việc sắp tới đây anh làm, đôi mắt nhìn anh khi ấy liệu sẽ còn long lanh như trước...?