Trong hành lang bệnh viện toàn màu trắng, ánh đèn ảm đạm rơi xuống, chiếu lên cô gái có vẻ tái nhợt và tiều tụy đứng trong góc. Cô gái khoảng mười bảy mười tám tuổi, quần áo hơi mỏng manh không cách nào chống đỡ cái lạnh thấu xương ở hành lang, tay chân cứng ngắc, gần như đã đông lạnh đến mất đi độ ấm.
Ánh mắt cô gái nhìn cũng không dám nhìn vào cửa chính phòng giải phẫu, khuôn mặt tràn đầy vẻ lo lắng.
Kết thúc ca phẫu thuật, cánh cửa mở ra, Mạn Mạn bước ra nhìn cô gái đang lo lắng liền nói: " Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, xin người nhà đừng lo lắng"
Khẽ trong không khí có tiếng thở phào nhẹ nhõm. Cô gái liền cúi đầu cảm ơn rối rít.
Cô chỉ nhẹ nhàng cười rồi đặt tay lên vai như lời động viên, nhưng trong mắt lại phảng phất đượm buồn.
Được quay trở lại phòng phẫu thuật, thật tốt!
Nhưng không ngờ, ca phẫu thuật đầu tiên của cô lại chính là một cụ già muốn tự vẫn...
Cô cháu gái đã phát hiện ông nội mình cố ý không uống thuốc trợ tim, nhưng khi phát hiện thì cũng đã quá muộn. Nhưng may mắn lại đưa đến bệnh viện kịp thời điều trị.
Y tá liền hướng dẫn cô ấy gặp bệnh nhân, còn cô cũng rời ngay sau đó.
Khởi đầu bằng một cảm xúc khá rối bời. Cô cứ vướng mắc mãi trong lòng, thật sự không hiểu lý do ông cụ ấy tự vẫn là gì. Bởi vì thường người lớn tuổi sẽ rất trân trọng từng phút từng giây bên gia đình, người thân. Vả lại đứa cháu của ông ấy còn quá nhỏ, ông lại nhẫn tâm để cô ấy ở lại một mình ư....?
Cô đứng chờ thang máy, khẽ thở dài. Hơi thở hoá thành làn khói làm mờ cửa kính trong suốt của toà nhà.
Quả thật hôm nay rất lạnh...
Bất chợt có ca cấp cứu lúc nửa đêm nên cô cũng chỉ kịp choàng chiếc áo ngoài mà một mạch đến bệnh viện, cũng không ngờ hôm nay lại lạnh đến thế.
Cánh cửa thang máy mở ra, đã có người ở bên trong. Người đàn ông thân hình cao lớn, quần đen áo đen, cực kì phóng khoáng, hơi cúi đầu khiến cô không khó để nhận ra đây là Vũ Tổng. Bên cạnh cũng có vài y tá dùng chung thang máy.
Anh ta đi làm sớm nhỉ, cũng chỉ 6 giờ sáng hơn mà thôi.
"Chào buổi sáng, Vũ Tổng" Cô bước vào, tiện thể ấn nút xuống tầng trệt để mua chút gì đó bỏ bụng.
Không khí thật yên tĩnh đến nỗi cơn buồn ngủ lại ập đến khiến cô không khỏi ngáp ngắn ngáp dài.
Chiếc thang máy lại mở ra, những y tá kia đều đi ra ngoài, cô dụi mắt nhìn, vẫn chưa đến tầng trệt nên đành tiếp tục chờ.
Không khí trong thang máy vẫn duy trì sự trầm lặng vốn có.
Ở lâu trong thang máy, nhiệt độ cơ thể cũng giảm đi nhiều. Đôi chân cô không biết rằng do lạnh hay là do đã đứng quá lâu trong phòng phẫu thuật mà bây giờ không còn cảm giác gì cả.
Bỗng anh lên tiếng: " Trời lạnh như thế, mà lại ăn mặc mỏng manh, không sợ lạnh?"
" Tôi không lạnh" Cô nhoẻn miệng, nở một nụ cười gượng gạo. Dù nói không lạnh nhưng bàn tay cũng sắp đông cứng đến nơi rồi.
" Cô lạnh"
Cô không còn đủ hơn sức để đấu khẩu với anh nên quyết định chọn im lặng, nhưng Nhưng mà, một giây kế tiếp, Mạn Mạn đột nhiên thần kinh căng thẳng.
Cô ngẩng đầu sững sờ, anh đang lấy chiếc áo khoác của mình choàng lên vai cô, cẩn thận chỉnh sửa lại tay áo cho vừa vặn với đôi vai cô. Vũ Tổng còn chú ý tới khuôn mặt tái nhợt của của cô, liền đem chiếc khăn choàng cô của mình mà quấn quanh.
Cô ngơ ngác một hồi lâu, đến lúc tỉnh ra thì Vũ Tổng cũng đã rời thang máy từ lâu.
Sự ôn nhu này đến quá đỗi đột ngột, khiến cô thực không kịp thích ứng.
Thì ra mùa đông cũng thật ấm áp đến thế!