Cô siết chặt mu bàn tay mình, định bật lại những lời nói mỉa mai ấy bỗng dưng đột nhiên dâng lên một trận lạnh lẽo.
Cô cơ hồ là theo bản năng phát giác được hơi thở của người đàn ông kia. Người phía sau cơ hồ cười khẽ một tiếng, đi vài bước đến bên người cô, là Vũ Tổng.
Anh nắm lấy bàn tay kéo cô đứng dậy. Đáy mắt tàn nhẫn nhìn một lượt quanh căn phòng.
Mọi người liền im phăng phắc, như thể chỉ một tiếng động nhỏ cũng có thể nghe được.
Phu nhân vẫn ngồi trên bàn, trên tay mân mê ly rượu vang nói: " Hãy chào hỏi đi, đây là tiểu thư của Lộ Thị"
"Xin chào" người con gái ấy đứng dậy, giơ một tay ra trước rồi mỉm cười: " Tôi là Lộ Nguyệt Nhi, cháu gái của Lộ Minh Triết của tập đoàn Lộ Thị"
Anh chỉ lạnh lùng phớt lờ ánh mắt của người con gái đó mà quay sang nói: " Mẹ, Mạn Mạn có chút mệt, con đưa cô ấy lên phòng nghỉ một chút. Nhã Tịnh, xin lỗi vì không thể dự đến hết bữa tiệc"
Đôi mắt người phụ nữ liền nhìn anh như phóng ra một tia lửa điện. Tựa như có một sợi dây giữa hai người, không thể cắt đứt, nhưng cũng không thể kéo dãn ra nữa. Chỉ cần tác động nhẹ từ bên ngoài, thì sợi dây sẽ đứt khi nào không hay.
Nhưng có vẻ không ai trong hai người muốn gìn giữ sợi dây đó cả. Mặc kệ cho sợi dây có thể đứt bất cứ lúc nào.
Nhã Tịnh thấy thế cười trừ: " À ừm không sao đâu..."
Nhã Tịnh chưa nói xong thì anh đã cùng cô bước ra khỏi đại sảnh.
Anh cứ kéo cô như thế không biết đã bao lâu. Nhìn anh không phải là tức giận, nhưng cũng chẳng vui vẻ gì. Ánh trăng càng làm bóng dáng anh dài hơn, đôi chân nhỏ nhắn trong đôi giày quá cỡ cứ vụng về đi theo sau.
Một lúc đã rời xa khỏi hội trường ấy, cô bắt đầu dãy dụa: " Tôi vẫn có thể dự tiệc thêm một chút nữa mà...?"
Anh đứng lại, quay về đằng sau rồi kéo cô ngồi xuống một ban công gần đấy.
Hành động này của anh nhất thời khiến cô hoang mang mà hỏi: " Anh đang làm gì vậy?"
"Ngồi im" Khẩu khí của anh gần như ra lệnh khiến cô bỗng dưng lại ngoan ngoãn nghe theo.
Anh nhẹ nhàng cởi từng chiếc giày của cô ra. Phần gót đã sưng tấy lên, rươm rướm máu.
Anh lấy ra hai miếng băng dán cá nhân rồi chầm chậm băng bó cho cô.
Trong đêm tối, ánh mắt người đàn ông giống như sao trời, sáng ngời và ấm áp, soi chiếu cả bầu trời lạnh lẽo, gò má tuấn mỹ, vô cùng thanh tú khiến người ta khó mà xem nhẹ...
" Xin lỗi, tôi đến trễ..."
Nghe câu nói ấy, nước mắt cô bỗng trực tràn, những kí ức khi nãy lại ùa về.
Mạn Mạn cau mày, tủi thân đến hốc mắt phiếm hồng. Vành mắt đỏ lên khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng thêm điềm đạm đáng yêu, giống như một chú thỏ trắng vô tội: " Tôi đã bảo anh hãy mau quay lại mà tại sao anh lại đến trễ như thế!"
"Đừng khóc. Để tôi đưa cô về phòng" Vũ Thiên có chút vụng về lau đi nước mắt cô. Trong lời nói lãnh ngốc cường ngạnh lại phảng phất vài tia ôn nhu.
Anh quỳ xuống cõng cô trên vai. Tuy thoạt nhìn rất lạnh lùng, nhưng tấm lưng vững chãi vẫn đang cõng cô, đi từng bước từng bước. Độ ấm trên lưng, dịu dàng đến mức khiến cô cả đời này cũng không quên được.
Nó ấm áp đến mức cô quên hết những chuyện ấm ức khi nãy. Ấm áp đến mức khiến cô cảm giác được sự bình yên và an toàn khi ở bên. Ấm áp đến mức khiến cô lịm vào cõi mộng khi nào không hay...