Vũ Quân đứng đấy, nhìn vào đôi bàn tay của anh và cô, khuôn mặt có vẻ không vui lắm.
Thấy thế cô liền hỏi: " Vũ Quân, trong người ánh không khoẻ à, trông sắc mặt có chút khác thường..."
"Không có gì" Vũ Quân phớt lờ đi ánh mắt quan tâm của cô.
Vũ Quân quay sang anh rồi nói:" Vũ Tổng, à không, Vũ Thiên, phu nhân muốn gặp anh trước khi bữa tối diễn ra ở phòng trà. Tôi sẽ dẫn anh đi"
"Được, tôi biết rồi" Anh quay sang cô dặn dò: " Em hãy ở đây trò chuyện với Nhã Tịnh hoặc Vũ Vân, đợi tôi một chút, tôi sẽ quay lại ngay"
Vũ Tổng chậm rãi nói, đưa tay vuốt mái tóc dài đen nhánh của cô, trong ánh mắt còn có chút cưg chiều. Đôi tay dường như quyến luyến không muốn rời khỏi mái tóc của cô.
Diễn xuất của anh ta mà không trở thành diễn viên thì cũng thật uổng phí. Nhưng cô cũng không kém cạnh gì mà cười nhàn nhạt trông rất tự nhiên đáp lại:" Tôi biết rồi, anh hãy mau chóng đi rồi quay lại"
Sau khi anh và Vũ Quân rời đi, cô cùng Nhã Tịnh và Vũ Vân nói rất nhiều chuyện, ôn lại rất nhiều kỉ niệm xưa.
"Vũ Hân hôm nay không tham dự ư?"
Vũ Vân gật đầu,"Chị ấy còn một số công việc chưa giải quyết xong nên đã nhờ em thay thế rồi. Dù sao thì em hay chị ấy đi cũng chẳng quan trọng"
Trong câu nói của Vũ Vân có một số điều cô chưa hiểu lắm, nhưng chưa kịp hỏi lại đã bị Nhã Tịnh hỏi tiếp: " À mà làm sao cậu và anh tớ lại quen nhau được vậy?"
Cô cũng đã lường trước được câu hỏi này nên không ngần ngại mà đáp: " Tớ và anh ấy gặp nhau lần đầu ở bệnh viện"
"Không phải là ở sân bay sao?" Nhã Tịnh ngạc nhiên hỏi.
"Sân bay?"
Nhã Tịnh cười trừ," Chắc là tớ nhầm rồi. Hôm ấy khi anh ấy đón tớ ở sân bay sau chuyến công tác, anh ấy luôn tìm cô gái có mái tóc như cậu vậy"
"Cậu nói sao...?"
Ngẫm nghĩ lại, cô chợt nhớ ra lúc ấy ở sân bay. Cô cũng đã gặp một người đàn ông rất giống anh ta, khiến cô nhầm lẫn với giáo sư An.
" Tớ cũng cảm thấy thật khó hiểu. Từ sau tai nạn ba năm trước anh ấy cũng đã khiến anh ấy thay đổi rất nhiều..."
"Cậu nói sao, tai nạn ba năm trước?"
Nhã Tịnh gật đầu giải thích:"Đúng vậy, khi anh ấy lên chuyến bay trở về Trung Quốc ba năm trước, không may máy bay đã gặp sự cố và phải hạ cánh đột ngột. Đa số những hành khách đều không thể sống sót, nhưng anh là một trong những người may mắn sống sót. Nhưng cũng vì tai nạn đó mà kí ức những chuyện trước đây anh lại không thể nhớ được gì cả và cũng không thể động vào dao phẫu thuật như trước được nữa..."
Lời nói của Nhã Tịnh khiến Mạn Mạn như sững lại. Thần kinh cô đột nhiên căng thẳng.
Không lẽ, Vũ Tổng lại chính là giáo sư An....?
Ngày giáo sư An mất tích cũng vào ba năm trước, ngày Vũ Tổng bị tai nạm cũng chính vào ba năm trước, trên máy bay...
Không thể nào lại xảy ra nhiều chuyện trùng hợp như thế được.
"Có phải chuyến bay ấy mang số hiệu AA3471 đúng chứ....?"
Nhã Tịnh ngạc nhiên:" Đúng vậy, nhưng sao cậu lại biết?"
Vậy là không nhầm lẫn được nữa....
Vũ Tổng chính là giáo sư An.
Lý do suốt ba năm nay cô lại chẳng tìm thấy tung tích của giáo sư An, có lẽ do anh ấy dùng thân phân thật của mình là Vũ Thiên để lên chuyến bay ấy.
Nhưng trước đây tại sao Vũ Tổng lại giấu đi thân phận của mình như thế?
Hoá ra thân phận thật sự của anh thật không tầm thường.
" Đến giờ dùng bữa tối rồi, chúng ta cùng đến phòng ăn thôi" Nhã Tịnh cười nói ra vẻ thân mật đi tới kéo tay cô đi.